Đầu thu bình nguyên Hà Sáo lại là một cảnh tượng khác, một cánh đồng ngô bát ngát mênh mông, sau một tháng nữa sẽ được thu hoạch. Hai bên cánh đồng từng đoàn từng đoàn công nhân đang đào kênh ngòi cho nước về. Từ xa có thể nhìn thấy một mảnh rừng dày đặc giống như từng tấm thảm mà xanh lục, phân bố trên cánh đồng bát ngát mênh mông của bình nguyên Hà Sáo, giống hệt một viên minh châu màu xanh lục.

Trải qua Đại Tùy Vương Triều nhiều năm khai phá, bình nguyên Hà Sáo hoang dã hàng trăm năm đã dần dần khôi phục về sự phồn vinh thời Hán Triều. Trong thời gian năm năm ngắn ngủi từ Quan Nội, Quan Trung, Hà Đông, Lũng Hữu lần lượt tới hai trăm ngàn hộ, hơn một triệu nhân khẩu. Dương Nguyên Khánh từ Tây vực bắt được hàng vạn phụ nữ và trẻ em, cũng có gần một nửa yên ổn ở bình nguyên Hà Sáo.

Nhân khẩu được tăng lên, sông ngòi được đào vét, cánh đồng màu mỡ được khai phá. Trên bình nguyên rộng lớn, từng thôn trang mọc lên, từng thị trấn được tu sửa lại, mở rộng ra. Vốn dĩ chỉ có ba huyện Cửu Nguyên, Vĩnh Yên, Đại Lợi, hiện tại đã có thêm ba huyện Ô Hải, Bắc Hà và Phong An. Nhân khẩu và phân chia huyện chủ yếu đều phân bố ở phía đông bình nguyên, lấy huyện Cửu Nguyên làm trọng tâm. Nhưng mậu dịch biên giới vẫn ở huyện Đại Lợi như cũ, toàn bộ bình nguyên Hà Sáo lấy việc trồng lúa mì, cây cao lương, ngô, dâu đay, nho làm chính. Đồng thời các hộ các nhàdần dần nuôi bò nuôi ngựa khiến bình nguyên Hà Sáo giàu có hơn cả trong lục địa.

Chiều hôm đó, một đội năm trăm kỵ binh chạy từ phía bắc tới, vó ngựa chạy tung cát bụi cuồn cuộn. Con đường này được tu sửa năm Hoàng đế Dương Quảng tới quận Ngũ Nguyên tuần tra, rộng rãi chắc chắn, hiện tại trở thành con đường huyệt đạo phía Nam bắc quận Ngũ Nguyên. Phía bắc là huyện Đại Lợi, phía nam là huyện Cửu Nguyên, cách nhau khoẳng 120 dặm. Đúng là có con đường rộng lớn này mới khiến cho kỵ binh một ngày có thể xuyên qua bình nguyên.

Giữa đội kỵ binh lao nhanh vun vút có mười mấy lá cờ, lấy cờ của Vương Triều Đại Tùy làm chính, đồng thời cũng có cờ chiến của quân đội Phong Châu. Đó là trên nền màu đỏ của lá cờ có thêu một con chim ưng màu đen đang vươn cánh bay lượn. Chim ưng là loại ác điểu thường gặp ở bình nguyên Hà Sáo, xoanh quay dưới trời xanh mây trắng.

Ngoài ra còn có một lá cờ soái kỳ (cờ biểu tượng của tướng soái), tương tự trên nền màu đỏ của lá cờ có thêu một chữ “Dương” màu vàng kim, đây là soái kỳ của chủ soái Phong Châu Dương Nguyên Khánh.

Dưới soái kỳ Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ giáp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn một lần nữa quản lý soái ấn Phong Châu đã gần 2 năm rồi, đã khống chế chặt chẽ hai mươi bốn ngàn quân đội Phong Châu.

Dương Nguyên Khánh phóng xa tầm mắt, ở đây cách huyện Cửu Nguyên chỉ có 20 dặm, nhân khẩu dần dần trở nên dày đặc, ở đường lớn phía đông nam là một khu xây dựng màu đen nhánh, gọi là Bảo thành, cũng là kiến trúc đặc biệt của Phong Châu. Được xây bằng gạch xanh lớn, cửa gang đúc, cao ba trượng, trong mỗi tòa bảo thành có thể chứa được hàng ngàn người. Bình thường là nơi đóng quan của phủ binh, lúc chiến tranh thì là nơi lánh nạn của phụ nữ, người già và trẻ em. Tại chỗ nhân khẩu dày đặc, trong phạm vi hơn mười dặm lại có một bảo thành như vậy.

Mà ở phía trước một dặm là trạm nghỉ chân, trên một con đường dài 120 dặm này hai bên tổng cộng phân bố 5 trạm nghỉ chân, để cho người đi lại trên đường này dừng chân ăn nghỉ. Trạm dừng chân phía trước gọi là trạm nghỉ chân Long Tuyền, sau lưng nó có một thôn lớn gọi là thôn Long Tuyền, là hơn hai trăm hộ dân từ quận Long Tuyền Hà Đông di dời tới.

Giống như Trung Nguyên, hơn hai mươi hộ di dân của quận Ngũ Nguyên cũng chủ yếu là ràng buộc huyết thống gia tộc. Thường thường thì mấy gia tộc sẽ ở một khu, hình thành một thôn xóm, trong gia tộc sẽ lấy trưởng lão tộc trưởng lên lãnh đạo, mấy trăm năm nay đều như vậy, như vậy sẽ khiến cho sức mạnh dân tộc càng lớn.

Dương Nguyên Khánh vung tay lên, đám kỵ binh giảm tốc độ lại, hắn lập tức ra lệnh nói:

- Đến trạm nghỉ chân nghỉ ngơi 15 phút!

Thời gian đã đến giữa trưa, vào đúng lúc ăn trưa, đám binh sĩ từ từ tăng tốc hướng tới trạm nghỉ chân phía trước. Trong chốc lát trạm nghỉ chân đã vô cùng náo nhiệt, đám binh sĩ tự mang lương khô và thịt khô, ở trạm nghỉ chân chủ yếu cung cấp nước và chỗ nghỉ ngơi. Trong sân trạm nghỉ chân có một cái giếng sâu, rất nhanh đã có rất nhiều binh lính vây quanh múc nước.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy hứng thú với thôn Long Tuyền phía sau trạm nghỉ chân, vừa rồi hắn có nhìn thấy trên sân bên ngoài thôn có thôn binh đang huấn luyện. Hắn uống hai ngụm nước, ăn một chút lương khô, dưới sự bảo hộ của mấy tên thân binh, hắn cưỡi ngựa xuống nơi đả mạch.

Trên sân có hai trăm thôn binh của thôn Long Tuyền đang xếp hàng huấn luyện, thân mặc bì giáp, lưng đeo cung tên, cầm giáo mác hét lớn, có hai lão binh quân đội đảm nhiệm lữ soái.

Vì Phong Châu gần Đột Quyết, là trọng trấn quân sự phía bắc Vương Triều Đại Tùy, là đầu cầu phòng ngự Thảo nguyên Hồ nhân, rất dễ bị Thảo nguyên Hồ nhân xâm nhập. Vì vậy năm trước Tùy đế Dương Quảng mới phê chuẩn thỉnh cầu của Dương Nguyên Khánh thực hành phương pháp dân đoàn bảo giáp ở Phong Châu.

Cũng chính là ngoài 24000 quân binh chính thức ra mỗi hộ xuất ra một đinh nam, lúc nông nhàn tiến hành huấn luyện. Cứ như vậy 10 người một nhóm, 50 người một đội, 100 người một lữ, 300 người một doanh, 1000 người một đoàn tiến hành biên chế lâm thời. Nhưng có sự khác biệt, dù sao thì họ cũng là dân không phải là quân, trong binh bộ không có hồ sơ, quân quan cũng là không chuyên chức, được chỉ định trong dân đoàn. Mà binh khí thì lại được Binh bộ lập hồ sơ, mỗi 5 thôn có một phòng binh khí, có người chuyên quản lý, hàng năm Binh bộ cũng sẽ cử người tới kiểm tra.

Mặc dù không có sự huấn luyện bổ sung nhưng dân chúng Phong Châu đều vô cùng hăng hái tập luyện, ai cũng đều hiểu được một khi Nguyên thảo Hồ nhân tới không thể chỉ kỳ vọng vào quân đội, càng phải tự dựa vào bản thân bảo vệ thành viên gia đình nhà mình.

Dương Nguyên Khánh không tiến lên quấy rầy dân đoàn huấn luyện, hắn đứng xa một dặm quan sát nhưng thôn dân tập luyện. Hai trăm thôn dân khỏe mạnh người mặc bì giáp, đầu đội mũ sắt, ai ai cũng mạnh mẽ. Hai trăm dân cùng nhau hô, mũi thương nhọn hoắt lóe ra, tiếng hô như sấm, bọn họ đang luyện diệt lỗ mâu pháp của sĩ binh Đại Tùy. Mâu pháp đơn giản dễ sử dụng, rất phù hợp với chiến tranh thực tế, không có điểm nào là lòe loẹt.

Do hai lão binh đảm nhiệm lữ soái, trong đó có một người là luyện mâu, còn người kia thì ngồi trên ngựa tuần tra, tay cầm roi da, thái độ hung ác thô bạo, ai lười nhác một chút là rút roi ra đánh.

- Tổng quản, tới đó xem không?

Một tên thân binh hỏi.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, quay ngựa lại nói:

- Thời gian xuất phát tới rồi, quay lại đi!

Mười mấy người quay ngựa lại chạy thẳng tới trạm nghỉ chân, năm trăm binh lính tại trạm nghỉ chân cũng đã đều lên ngựa, chiến mã phi nhanh thẳng phía nam chạy tới huyện Cửu nguyên mà đi …

Buổi chiều, năm trăm kỵ binh đã tới huyện Cửu Nguyên, huyện Cửu Nguyên là nơi quận trị quận Ngũ Nguyên, đồng thời cũng là nơi ở của quân phủ tổng quản Phong Châu, xung quanh có một vạn binh đóng quân, nhà của Dương Nguyên Khánh cũng ở đây.

Vào thị trấn, Dương Nguyên Khánh đi thẳng tới phủ tổng quản, giống như từ trước tổng quản phủ và quận nha vẫn là hai tấm biển, một bộ máy. Trưởng sử Vi Tự Vân trước đây đã thăng lên làm Thái Thú quận Linh Võ, hiện tại đảm nhiệm Trưởng sử là đệ đệ của Kinh Triệu doãn Thôi Bá Túc – Thôi Quân Tố. Hắn từng đi sứ Tây Đột Quyết vài lần, tinh thoông tiếng Đột Quyết, rất có năng lực, mà Tư Mã là Đỗ Như Hối.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, hai tên quan quân trước bậc thang tiến đến thi lễ, Dương Nguyên Khánh đem dây cương ném cho một tên binh lính hỏi:

- Bọn họ còn ở đó không?

Bọn họ mà Dương Nguyên Khánh nói ở đây là chỉ hai tên hoạn quan tuyên chỉ tới từ quận Nhạn Môn, hắn vốn thị sát ở thành Đại Lợi, nhưng nghe nói hoạn quan tuyên chỉ tới nên vội về huyện Cửu Nguyên.

Tên quan quân gật gật đầu,

- Họ vẫn đang đợi tổng quản.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào cửa nha phủ, hai tên thái giám đang đợi chờ tới mức không chịu nổi nữa, nghe thấy Dương Nguyên Khánh đã quay về, vội chạy nhanh ra thi nhau reo lên:

- Dương tổng quản, cuối cùng ngài cũng trở về, để chúng tôi đợi lâu quá, mau tiếp chỉ!

- Hai vị công công chờ cho một lát, ta bày hương án tiếp chỉ!

Sớm đã có vài tên thuộc hạ đã bày hương án và đệm nhung, Dương Nguyên Khánh quỳ xuống nói:

- Thần Dương Nguyên Khánh nghênh tiếp thánh chỉ!

Tên thái giám cầm đầu mở thánh chỉ ra cao giọng đọc:

- Đại nghiệp sơ hưng, bốn bể an bình, quốc thái dân an, Trẫm đi tuần tra biên cương, đặc biệt triệu các tướng lĩnh biên cương quan trọng, ngự doanh nhất tự, cùng thương lượng về chuyện biên cương, truyền giáo kiểm Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân, Phong Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh, tức tốc tới Mã Ấp gặp mặt Trẫm, khâm thử!

- Thần Dương Nguyên Khánh tuân chỉ!

Dương Nguyên Khánh cung kính tiếp nhận thánh chỉ lại hỏi:

- Thánh Thượng hiện tại đang ở đâu?

Tên thái giám cầm đầu có chút khó xử gãi đầu cười khổ nói:

- Chúng tôi đi từ quận Lâu Phiền ra, chạy vội hơn 10 ngày mới tơi đấy, hiện tại tôi cũng không biết Thánh Thượng đang ở đâu nữa, chắc là ở bên ngoài thảo nguyên, ngài chắc sẽ không vào sâu thảo nguyên đâu.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Ta về thu dọn một chút, rồi sắp xếp công việc, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!

………..

Dương Nguyên Khánh ở trong một tòa nhà ở quận Ngũ Nguyên cách nha phủ không xa, chắc gần trăm bước, tòa nhà cũng không lớn lắm, chiếm diện tích 10 mẫu, cũng là một tòa nhà cũ. Về tới nhà, thê tử Bùi Mẫn Thu dẫn vài nha hoàn ra nghênh đón, bụng nàng cũng hơi to ra, nàng đã mang thai 5 tháng. Nàng mang thai lần này là lần thứ hai. Cuối năm trước Bùi Mẫn Thu cũng sinh một đứa con gái, đặt tên là Dương Tư Hoa, để nhớ tới Dương Lệ Hoa đã bị bệnh chết tại quận Tây Bình.

- Phu quân, có thánh chỉ tới rồi sao?

- Ta đã tiếp chỉ rồi.

Dương Nguyên Khánh tiến lên đỡ lấy thê tử, quan tâm hỏi han:

- Nàng cảm thấy thế nào?

Bùi Mẫn Thu có chút vui mừng thấp giọng nói:

- Thiếp cảm thấy lần này sẽ là một tiểu tử, chân đạp rất có lực, hơn nữa gần đây thiếp rất thích ăn những món mặn.

- Cái đó thì có liên quan gì tới món chay và mặn chứ?

- Đương nhiên là có liên quan rồi, khi mang thai Tư Hoa thiếp rất thích ăn chay, nhìn thấy thịt là không muốn ăn, Xuất Trần cũng vậy mà.

Nói tới Xuất Trần Dương Nguyên Khánh nhìn về phía sau một cái, thấy lạ hỏi:

- Muội ấy đâu rồi?

- Muội ấy đang dỗ Băng Nhi ngủ, vú nuôi hai ngày gần đây bị cảm nhẹ, muội ấy chỉ có thể tự chăm con, một lát nữa sẽ tới.

Bùi Mẫn Thu lại lo lắng hỏi:

- Có phải là Thánh Thượng triệu chàng vào Kinh báo cáo không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu,

- Không phải vào Kinh, Thánh Thượng hiện đang ở ngoài biên cương, ở bên Mã Ấp. Ngài triệu các đại tướng biên phòng tới yết kiến, ta cũng phải đi, sáng sớm mai xuất phát, lâu nhất là 1 tháng sẽ quay về, hơn nữa sau lần yết kiến này sẽ không vào Kinh báo cáo nữa.

Bùi Mẫn Thu nghe tới không cần vào Kinh báo cáo nữa thì lập tức chuyển từ buồn sang vui cười nói:

- Vậy được, thiếp sẽ đi sắp xếp hành lý giúp chàng.

Nàng lại nghĩ một chút nói:

- Hay là để Lục Trà đi cùng chàng, trên đường có thể chăm sóc chàng.

Lục Trà tháng 3 năm nay chính thực được Dương Nguyên Khánh nhận làm thiếp, quan hệ của nàng và hai Chủ mẫu rất tốt, Bùi Mẫn Thu cũng rất tín nhiệm nàng.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu,

- Muội ấy phải chăm sóc nàng, để muội ấy ở nhà, nàng đi sắp xếp hành lý đi, ta cũng phải đi sắp xếp một số công văn.

Bùi Mẫn Thu bất đắc dĩ chỉ còn cách đi sắp xếp hành lý, Dương Nguyên Khánh tới thư phòng của mình, ngồi xuống lấy bản báo cáo công tác ra. Đây là bản báo cáo công tác hắn chuẩn bị sang năm vào Kinh giao cho Dương Quảng, đã viết được một nửa rồi, vốn dĩ thời gian còn sớm, hiện tại lại phải yết kiến Thánh Thượng ngay, hắn phải chuẩn bị gấp, vừa mới cầm bút viết được một hàng chữ,

Xuất Trần bưng một chén trà nóng bước vào, nàng là bình thê của Dương Nguyên Khánh, theo Dương Nguyên Khánh gần 2 năm rồi. Nhiều năm luyện võ khiến nàng vẫn giữ được dáng vóc rung động lòng người và sức sống mạnh mẽ, giống như lúc nàng mới 16 tuổi. Chỉ có điều nàng quen với cuộc sống tự do lâu ngày, bây giờ suốt ngày ở trong phủ gần như dồn nén nàng thành bệnh rồi.

Xuất Trần nghe nói Dương Nguyên Khánh phải đi xa, trong lòng liền có ý nghĩ, nàng ôm lấy cổ Dương Nguyên Khánh từ đằng sau, dùng mũi nhẹ nhàng cọ vào tai hắn, rồi thấp giọng làm nũng:

- Thiếp cũng muốn thì cùng chàng!

Dương Nguyên Khánh kéo tay nàng cười nói:

- Nàng đi cùng ta thì Băng Nhi làm thế nào?

- Băng Nhi có thể để cho vú nuôi chăm, vú nuôi chăm nó đã 2 năm rồi, không vấn đề gì đâu, vú nuôi hôm nay hết bệnh rồi, hơn nữa Mẫn Thu cũng có thể chăm nó mà.

- Nó có thể xa mẫu thân không?

Dương Nguyên Khánh lại cười hỏi.

Xuất Trần hơi thất vọng nói:

- Nó chỉ là không thể xa vú nuôi còn có thể xa được thiếp.

Dương Nguyên Khánh hiểu được nỗi oan ức của vị Giang Hoài hiệp nữ này. Lần này chỉ là đi gặp mặt Thánh Thượng không phải hành động quân sự gì, theo thường lệ thì có thể mang gia quyến theo, hắn vỗ vỗ vào tay nàng cười nói:

- Chỉ cần nàng có thể thuyết phục được tiểu tử đó thì nàng có thể đi cùng ta, ăn mặc thành thân binh của ta, không chừng nàng còn có tác dụng lớn đấy.

Xuất Trần mừng rỡ nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, làm thế nào mơi có thể thuyết phục được con gái đây, quan trọng là dùng quà gì làm cảm động nó.