Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 300: Gậy ông đập lưng ông

Rất nhanh, Vân Định Hưng được viên hoạn quan dẫn vào. Vân Định Hưng quỳ xuống, giọng nói run rẩy:

- Vân Định Hưng... tham kiến Bệ hạ!

Dương Quảng nhìn ông ta một lúc, chậm rãi nói:

- Vân Định Hưng, cuốn sổ này là thế nào?

Vân Định Hưng nơm nớp lo sợ, nói:

- Hồi bẩm Bệ hạ, thật ra nội dung bên trong cuốn sổ này, rất nhiều người trong Tề vương phủ đều biết. Tiểu nhân nghe nói chuyện này vào mùa xuân năm nay, vốn dĩ cũng không tin, nhưng mấy ngày trước tiểu nhân phát hiện cuốn sổ này trong thư phòng Tề vương, liền lén lút sao chép một bản. Trong lòng tiểu nhân sợ hãi, bèn bẩm báo việc này với Dương tướng quân. Dương tướng quân cũng cảm thấy sự việc quan trọng, bảo tiểu nhân xuất phát ngay trong đêm, đến tìm Nhạc Bình công chúa để bẩm báo việc này, tiểu nhân không dám giấu diếm điều gì.

- Tề vương đối với ngươi cũng không tệ, tại sao ngươi lại phản bội y?

Dương Quảng chăm chú nhìn y hỏi.

Mồ hôi trán của Vân Định Hưng cũng sắp chảy thành dòng rồi, y biết vận mệnh của mình sẽ được quyết định ở đây. Y thấp giọng nói:

- Tiểu nhân đã làm sai một lần, không muốn lại sai thêm một lần nữa.

Dương Quảng gật gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Vân Định Hưng,

- Ngươi có thể bẩm báo chuyện lớn này với trẫm, có thể thấy ngươi đã thật sự hối hận rồi. Từ trước đến nay trẫm không bạc đãi với người trung thành với trẫm, cho dù người đó từng là kẻ địch của trẫm. Nếu việc này là thật, trẫm sẽ phong ngươi làm quan. Nhưng nếu là ngươi vu cáo, trẫm sẽ xử cả nhà ngươi tội chết. Lui ra đi!

Vân Định Hưng không biết nên cười to hay nên khóc lớn, cả người y xụi lơ, dường như là bò ra khỏi thánh trướng. Dương Quảng thở dài, nói với Dương Lệ Hoa:

- Đa tạ Hoàng tỷ báo tin, trẫm rất mệt, để trẫm nghỉ ngơi một lát.

Dương Lệ Hoa gật đầu, xoay người đi. Dương Quảng cả người như không còn sức lực, dựa vào ghế tựa. Ông hồi tưởng lại thời thơ ấu của con trai, đứa con trai đáng yêu như vậy, bây giờ lại vì ngôi vị Hoàng đế mà lén lút nuôi dưỡng giáp sĩ, muốn giết cha để soán ngôi. Trong lòng y, đâu còn có tình cha con.

Ánh mắt Dương Quảng đầy sát khí, ông thấp giọng lạnh lùng nói:

- Truyền Vệ Văn Thăng đến gặp trẫm!

Vệ Văn Thăng là lang tướng hữu ngự vệ Hổ Bí, cũng là người mà Dương Quảng rất tin cậy. Một lát sau, Vệ Văn Thăng mặc áo giáp, vóc dáng khôi ngô bước vào trướng, quỳ một chân xuống nói:

- Vi thần Vệ Văn Thăng tham kiến Bệ hạ!

Dương Quảng uy nghiêm ra lệnh:

- Ngươi có thể dẫn theo mười ngàn hữu vệ quân, hỏa tốc tới Thái Nguyên, bao vây sơn trang Phượng Minh, nếu thật sự có một ngàn quân giáp sĩ được giấu ở đó, tiêu diệt ngay tại chỗ cho ta!

- Ty chức tuân chỉ!

Dương Quảng quay lại nhìn cuốn sách một chút, lại lạnh lùng ra lệnh:

- Lệnh cho Vũ Văn Thuật, Vu Trọng Văn, Tiết Thế Hùng, Dương Nghĩa Thần đến gặp trẫm!

Giá lương thực ở Lạc Dương thay đổi thật kịch tính, khi giá lương thực được đẩy cao đến một đấu gạo bằng bảy trăm tiền, thực sự cũng không phải do thiếu lương thực, nhiều hơn là do một sự tấn công về tâm lý. Sự lo lắng của người ta về thời cuộc hỗn loạn, mà lúc này, mặc dù giá lương thực được đẩy đến mức cao nhất, nhưng có rất nhiều thương nhân lớn dự trữ nhiều lương thực vẫn không chịu nhả lương thực ra.

Một mặt họ muốn xem thái độ của hàng gạo Diêu Ký, mặt khác họ cho rằng giá lương thực sẽ còn tăng cao hơn nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, kho Thường Bình đã bị cướp sạch sẽ, không còn cách nào thực hiện nhiệm vụ bình ổn giá lương thực. Mà việc bổ sung cho kho Thường Bình lại cần Hoàng đế phê chuẩn, lúc này Hoàng đế không có ở Kinh thành, thời gian vừa đi vừa về, ít nhất cũng phải chín ngày.

Các thương nhân tràn đầy tự tin đối với việc giá lương thực sẽ tăng lên đến một đấu gạo tám trăm tiền. Không ngờ Dương Nguyên Khánh và gia tộc Độc Cô đạt được sự thống nhất, hàng gạo Mễ Ký và hàng gạo Trương Sinh Ký nhanh chóng điều chỉnh giá gạo từ tám trăm một đấu xuống bốn trăm, tiện đà lại rớt giá xuống hai trăm. Giá cả nhanh chóng hạ xuống khiến các thương nhân lớn không thể ngờ được, rất nhiều người đều thu mua lương thực ở những điền trang gần đó với giá bốn trăm một đấu, chuẩn bị phát tài lớn, nhưng lương thực hạ giá nhanh chóng khiến họ bị tổn thất nghiêm trọng.

Hai mươi ngàn khối lương thực trong số ba mươi ngàn khối lương thực tồn kho trong trang viên của Dương Nguyên Khánh, cũng được bán cho những người kinh doanh lương thực với giá 50 xâu tiền một khối, chỉ còn lại mười ngàn khối lương thực.

Cùng với thế cục dần dần trở nên yên tĩnh, Dương Nguyên Khánh cũng sắp xếp thời gian rảnh đi trang viên ở huyện Yển Sư, sắp xếp một số việc có liên quan đến thuế ruộng.

Sáng sớm, Tề vương Dương Giản liền có được tin tức Dương Nguyên Khánh đi đến trang viên của hắn. Cơ hội gã chờ đợi suốt hai ngày cuối cùng cũng đến rồi.

Dương Giản vui mừng đến con đường phía sau hậu viện, vừa mới vào phòng gã liền không ngăn được sự hưng phấn trong lòng mà nói:

- Sư phụ, quả nhiên giống như người dự tính, Dương Nguyên Khánh đã rời Kinh thành, đi đến trang viên ở huyện Yển Sư rồi. Tổng cộng có hơn hai trăm thị vệ cùng đi.

- Tốt lắm!

Thời khắc này gã đã chờ hai ngày rồi, cuối cùng nó cũng đến. Phan Đản đắc ý nheo mắt lại:

- Chỉ cần Dương Nguyên Khánh rời khỏi Lạc Dương, rời khỏi sự bảo vệ của quân đội, thì lúc hắn phải chết đã đến rồi. Điện hạ, việc còn lại chỉ còn tùy thuộc vào người thôi.

Mắt Dương Giản ánh lên thù hận,

- Ta sớm đã sắp xếp xong, lần này hắn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta được.

Những ân oán bao nhiêu năm giữa bọn họ sẽ được giải quyết triệt để trong thời khắc này

....

Từ Lạc Dương đến huyện Yển Sư cũng rất gần, chỉ cách nhau mười dặm, ở giữa có đi qua một thành cũ Lạc Dương đã bị phá hủy mấy chục năm nay rồi.

Trang viên của Dương Nguyên Khánh nằm ở phía Tây Nam huyện Yển Sư, có hơn một trăm mảnh ruộng, còn có một hòn núi và một cánh rừng rậm. Đó là một sơn trang phong cảnh rất đẹp, ở đây vốn dĩ là trang trại của hoàng tộc, nhưng trong năm Đại Nghiệp thứ nhất Dương Quảng đã giao nó lại cho Dương Nguyên Khánh.

Ngọn núi này cũng bị rừng rậm bao phủ, trên đỉnh núi là một biệt viện chỉ chiếm một mẫu đất, nơi này chính là nơi ở của chủ nhân.

Chiều hôm đó, có hai kỵ binh một trước một sau chạy nhanh vào trang viên, chạy như bay về phía ngọn núi. Họ mang đến tin tức tình báo mới nhất mà Dương Nguyên Khánh đang chờ đợi.

Cũng giống như Dương Giản, Dương Nguyên Khánh cũng đang chờ đợi thời khắc cuối cùng này đến. Lúc này ở trong phòng, Dương Nguyên Khánh đang đứng trước bản đồ cùng mấy thiết vệ nghiên cứu con đường tiến quân của Dương Giản. Thật ra Dương Nguyên Khánh sớm đã nghiên cứu nhiều lần, hắn đã sớm biết rõ ràng. Cũng chính vì như vậy, hắn mới mua chuộc được thị vệ bên trong là Lý Trung Thuận, để y đi giúp yêu đạo Phan Đản bày mưu tính kế, để đối phương vạch ra một chiêu hiểm độc, dùng quân đội riêng để giết hắn. Khi bọn chúng phát hiện dùng thích khách để giết không có tác dụng gì, bọn chúng sẽ dùng quân đội để ám sát. Yêu đạo đó chắc chắn sẽ không biết được hậu quả khi sử dụng quân đội.

- Tướng quân, núi Thiếu Thất, núi Sùng Tung và Bách Hoa cốc cùng hợp thành một đường, vừa vặn chắn giữa huyện Y Khuyết và huyện Yển Sư, thông thường sẽ đến Nam Lạc Dương trước, rồi sẽ đến huyện Yển Sư. Nhưng đường bên đó chúng tôi rất quen, tuy núi cao đường khó đi, quân đội rất khó vượt qua, nhưng chính giữa còn có một con đường nhỏ, bọn chúng có đi xuyên qua sơn cốc hay không?

Dương Nguyên Khánh nhìn bản đồ, một lúc sau, hắn lắc đầu:

- Tuy có khả năng này, nhưng dụng ý của Dương Giản là giết ta, Yến Sư và Lạc Dương rất gần nhau, có thể đi về trong ngày. Nếu bọn chúng đi xuyên qua sơn cốc, bọn chúng sẽ bỏ qua cơ hội giết ta trên đường đi. Cho nên đường đi mà Dương Giản sắp xếp cho bọn chúng chắc chắn là đi qua Lạc Dương, sau đó đi ra đường chính cắt đứt đường lùi của ta, nhất định là như vậy!

Dương Đại Lang có chút lo lắng nói:

- Nhưng bên cạnh công tử lại chỉ có một trăm người, tuy rằng mọi người đều có võ công cao cường, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi mạo hiểm. Nếu thật sự có đánh nhau, chắc chắn sẽ có thương vong.

Dương Nguyên Khánh nhìn y với vẻ kỳ lạ:

- Ngươi cho rằng ta sẽ đánh nhau với gã?

- Lẽ nào không phải sao?

Dương Đại Lang kinh ngạc.

Dương Nguyên Khánh cười lắc đầu:

- Đại Lang, ngươi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự trong lần hành động này của ta, ta chỉ là một mồi nhử, hiểu chưa? Bây giờ Hoàng đế đã biết con ông ta tự nuôi quân đội riêng, nhưng nuôi quân đội riêng để làm gì? Tề vương vẫn chưa biểu hiện cho phụ hoàng gã thấy, hoặc là gã không còn cơ hội biểu hiện nữa. Lần này, ta phải cho gã biểu hiện ra, để phụ hoàng gã tận mắt thấy, con trai ông ta rốt cuộc muốn dùng quân đội riêng làm gì?

- Tướng quân, hai binh lính báo tin đều đến rồi!

Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Dương Tam Lang.

Tinh thần của Dương Nguyên Khánh hơi chấn động, hắn đang đợi tin tức của hai binh lính tình báo. Hắn nhanh chóng bước ra bên ngoài cửa sổ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy được hai binh lính tình báo một trước một sau đang chạy vào trong trướng. Một tên mang đến cho hắn tin tức về hành tung của Hoàng đế, một tên mang đến tin tức về quân đội riêng đó.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh cảm thấy mình là một cao thủ trong việc chơi cờ vây, trong thời khắc tính toán tỉ mỉ nhất, đợi chờ cơ hội giết người cuối cùng.

- Tướng quân, thám báo đến rồi!

- Vào đi!

Thám báo bước vào trước là người đi điều tra quân đội Tiết Thế Hùng. Tối hôm qua Dương Nguyên Khánh nhận được tin tức, Hoàng đế Dương Quảng phái một quân đội gồm năm ngàn người, do Hữu dực Vệ tướng quân Tiết Thế Hùng dẫn đầu, đi cấp tốc, sáng sớm ngày hôm nay đã đến Huỳnh Dương, không biết bây giờ đang ở đâu?

Dương Nguyên Khánh nhìn thời gian mà suy đoán, Vân Định Hưng có lẽ đã báo cáo với Dương Quảng, vậy quân đội mà Tiết Thế Hùng dẫn đầu có lẽ là đi tới huyện Y Khuyết tiêu dệt quân đội riêng của Dương Quảng.

- Bẩm báo Tướng quân, quân đội Tiết Thế Hùng dẫn đầu đã qua cửa khấu Hổ Lao, đang nhanh chóng tiến đến huyện Yển Sư. Ngoài ra, ty chức còn phát hiện ở phía bắc huyện Yển Sư, t.ướng quân Vũ Văn Thành Đô còn dẫn theo ba ngàn quân Hổ Bí, bây giờ chỉ cách chúng ta không đến mười dặm.

Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh sững người, hắn lập tức phản ứng lại, Vũ Văn Thành Đô có lẽ là đến bắt Tề vương. Trong lòng hắn nhất thời căng thẳng, không biết quân đội riêng Y Khuyết đi đến đâu?

Thám báo thứ hai cũng nhanh chóng bước vào, cúi người thi lễ,

- Bẩm báo tướng quân, một ngàn quân Y Khuyết đang nghỉ ngơi trong một khu rừng rậm cách Lạc Dương hai mươi dặm về phía nam, chưa đi tiếp.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, rõ ràng, Tề vương tuy ngu xuẩn, nhưng tài lãnh đạo quân đội lại không hề thấp. Gã không muốn đi qua Lạc Dương lúc ban ngày, rõ ràng muốn chờ đến lúc trời tối mới đi tiếp. Cách Kinh thành còn hai mươi dặm, còn chưa đạt được mục tiêu dự trù của Dương Nguyên Khánh là cách Kinh thành mười dặm.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc, nếu để Chu Trọng ra tay, tuy rằng cũng có thể nói rõ vấn đề, nhưng không bằng để đích thân Dương Quảng ra tay, càng có tính thuyết phục hơn. Hơn nữa Vũ Văn Thành Đô vì muốn tranh công lớn là ngăn chặn được phản quân vào Kinh thành, bọn họ nhất định biết được hậu quả nghiêm trọng nếu để phản quân vào Kinh thành. Như vậy sẽ khiến Tề vương vào bước đường cùng, không còn có cơ hội để làm lại.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ra lệnh với thám báo:

- Đi báo cho Chu Trọng tướng quân, bảo y không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ đợi mệnh lệnh của ta.

Dương Nguyên Khánh nói với thiết vệ đứng hai bên:

- Thu thập binh khí, cùng ta đi gặp Vũ Văn Thành Đô!

Ngay chỗ cách trang viên của Dương Nguyên Khánh mười dặm về phía Bắc, một đội kỵ binh do ba ngàn quân Hổ Bí tạo thành đang chạy nhanh trên đường. Đại tướng dẫn đầu chính là quan thị vệ tâm phúc của Dương Quảng, Tả vệ tướng quân Vũ Văn Thành Đô, y phụng lệnh Dương Quảng đi điều tra phủ Tề vương.

Lúc này cách Kinh thành còn hơn bốn mươi dặm, buổi tối bọn họ đã có thể đến Kinh thành. Khi đi qua một cây cầu nhỏ, Vũ Văn Thành Đô bỗng nhiên nghe thấy từ xa có người gọi y:

- Vũ Văn tướng quân!

Vũ Văn Thành Đô dừng ngựa, theo tiếng kêu mà dừng lại, chỉ thấy trên con đường nhỏ ở phía nam, một kỵ binh đang chạy nhanh về hướng bên này. Cách xa vài dặm, còn có một đội kỵ binh đang đi tới dọc theo con đường nhỏ.

Một lúc sau, kỵ binh chạy đến, chắp tay nói:

- Mời Vũ Văn tướng quân chờ một lát, tướng quân của tôi sắp đến rồi!

- Tướng quân của ngươi là ai?

- Tướng quân của tôi là Dương Nguyên Khánh.

Vũ Văn Thành Đô mỉm cười, tại sao Dương Nguyên Khánh lại ở nơi này. Y khoát tay,

- Quân đội tạm dừng lại!

Ba ngàn quân Hổ Bí cùng dừng lại, không bao lâu sau, từ con đường nhỏ, Dương Nguyên Khánh cười to nói:

- Vũ Văn huynh, lâu ngày không gặp!

Vũ Văn Thành Đô chắp tay cười nói:

- Nguyên Khánh, sao ngươi lại ở đây?

Dương Nguyên Khánh lấy roi ngựa chỉ một gò núi nhỏ cách đó khoảng năm sáu dặm,

- Thấy ngọn núi nhỏ đó không? Nơi đó là trang viên của ta, hôm nay vừa hay ta ở trang viên sắp xếp một số việc, nghe binh lính nói, có quân đội đi ngang qua, liền chạy đến xem thử. Không ngờ lại là Vũ Văn huynh, thật trùng hợp quá!

- Thì ra trang viên của Nguyên Khánh ở đây.

Nụ cười của Vũ Văn Thành Đô dần biến mất, y bước lên trước thấp giọng nói:

- Kinh triệu Thiếu doãn Thôi Bá Túc buộc tội Tề vương làm nhiều chuyện không hợp pháp, Thánh thượng tức giận, sai ta đi điều tra phủ Tề vương. Nguyên Khánh có nghe nói gì đến Tề vương không?

Lúc này Dương Nguyên Khánh mới biết, thì ra Thôi Bá Túc cũng buộc tội Tề vương. Điều này quả thật nằm ngoài dự kiến của hắn, nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ đến việc này, Dương Nguyên Khánh lập tức nói:

- Ta cũng có những tin tình báo khẩn cấp, Tề vương có nuôi quân đội riêng, hiện nay đang có một ngàn binh lính mặc áo giáp xuất phát từ huyện Y Khuyết đến Kinh thành!

Vũ Văn Thành Đô ngẩn người, y quả thực không thể tin vào tai mình. Tề vương nuôi quân riêng, hơn nữa còn có một ngàn quân đang tiến quân về Kinh thành, Tề vương đang muốn làm gì đây?

- Nguyên Khánh, tin tức của ngươi có thật không?

- Tuyệt đối không có nhầm lẫn gì, ta đã phái người đi thông báo cho Chu Trọng, lệnh y giám sát quân đội này. Bây giờ ta cũng đang vội về Kinh thành, Vũ Văn tướng quân, nên đối phó với quân đội riêng trước, ta rất lo lắng ở Kinh thành cũng có nội ứng của gã.

Sắc mặt Vũ Văn Thành Đô cực kỳ nghiêm túc, y cảm giác tình hình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của y nhiều. Nếu thật sự có quân đội riêng vào Kinh thành, rất có thể Tề vương đã nghe được tin tức gì, đã xuất hiện tư tưởng phản nghịch.

- Đi! Đi chặn đội quân này lại trước.

Vũ Văn Thành Đô quất mạnh ngựa, chiến mã xông lên, Dương Nguyên Khánh đi sát theo sau đó. Ba ngàn quân Hổ Bí chạy nhanh chóng, hướng về phía Kinh thành.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong một khu rừng rậm cách Lạc Dương hai mươi dặm về phía đông, một đội quân do một ngàn quân mặc áo giáp tạo thành, đã đi ra khỏi khu rừng, nhanh chóng lên đường, hành quân gấp về phía bắc…

Đây là một đội quân Tề vương đã nuôi dưỡng bốn năm, trước đây là tử sĩ của gã. Từ mùa xuân năm ngoái, bọn chúng đã có áo giáp và vũ khí, có được biên chế, có quan quân và binh lính, bắt đầu trở thành một quân đội.

Thủ lĩnh của quân đội tên là Tôn Uy, là một thị vệ tâm phúc của Tề vương Dương Giản. Y được Tề vương phong là lang tướng Ưng Dương, thống lĩnh đội quân hùng mạnh này.

Tôn Uy nhận được lệnh đi tới huyện Yển Sư vào sáng ngày hôm nay, từ huyện Y Khuyết đến huyện Yển Sư có hai con đường. Một đường là đi đường Lạc Dương, rồi đi theo hướng đông, đi tới Yển Sư. Một đường khác là đi xuyên qua núi Thiếu Phòng và núi Tung Cao, từ phía nam đi về Yển Sư, con đường này bí mật hơn nhiều. Nhưng Tề vương lại lệnh y đi đường Lạc Dương, vì rất có thể Dương Nguyên Khánh sẽ từ trang viên quay lại trong ngày, vừa hay có thể giết chết trên đường đi.

Lúc này đã cách Kinh thành không xa nữa, Tôn Uy hơi căng thẳng, bọn chúng ngụy trang thành quân đội chính quy đi thi hành nhiệm vụ, suốt đường đi đều thuận lợi. Nhưng cách Lạc Dương quá gần, Tôn Uy sợ bị nhận ra, như vậy bọn chúng khó mà nói được chúng đến Lạc Dương làm gì? Đây là Kinh thành, quân đội riêng vào kinh, đó là tội chu di cửa tộc.

Y không dám đi tiếp, chỉ có thể trốn trong rừng sâu, chờ trời tối lại đi tiếp.

Lúc này trời đã tối, Tôn Uy thúc giục quân lính đi nhanh. Phải nhanh chóng đến Yển Sư, rời khỏi Kinh thành.

Đường Yển Sư cách Kinh thành khoảng mười dặm, có một ngã rẽ tên là Tam Quan khẩu, đi về hướng bắc là có thể đi thẳng đến Kinh thành, hướng Tây Bắc có một lối rẽ chính là đi về Yển Sư.

Trên đường không nhiều người đi lắm, thỉnh thoảng có vài xe ngựa đi qua, nhưng không có ai dám đi gần quân đội này. Áo giáp và vũ khí của chúng hoàn toàn giống như quân Tùy, cũng có quân bài giống quân Tùy. Trừ phi có những người hiểu biết về quân đội có thắc mắc, nếu không, cũng không ai ngờ, đây lại chính là một đội quân riêng.

Phía trước đã nhìn thấy ngã rẽ, xa hơn nữa cũng đã thấy Kinh thành lồng lộng, bọn chúng chỉ còn cách Kinh thành mười dặm.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, giống hệt như tiếng sấm rền trên đất bằng.

Tôn Uy kinh ngạc, y vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở phía đông nam sau lưng, một đội kỵ binh mấy ngàn người từ trong rừng chạy ra. Dưới ánh trăng, sát khí của đoàn kỵ binh lạnh thấu xương, hùng hổ tiến về phía bọn chúng.

Tôn Uy hoảng hốt, y quên mất mình đang đóng giả làm quân Tùy, lập tức hô lớn:

- Quân bắn cung chuẩn bị nghênh chiến!

Đội quân riêng này chính là một đội quân bộ binh, nhưng trang bị rất đầy đủ, huấn luyện đàng hoàng, đặc biệt người nào cũng dũng mãnh không sợ chết, không hề hoảng sợ. Bọn chúng lần lượt lôi cung tên ra, xếp thành ba đội, giương cung lên, nhắm ngay vào những kỵ binh đang chạy tới.

Ba ngàn quân Hổ Bí do Vũ Văn Thành Đô thống lĩnh cũng vừa đuổi tới, bọn họ chỉ đợi không đến một khắc, quân đội riêng này liền xuất hiện trước mặt họ.

Vũ Văn Thành Đô nóng lòng lập công, hét lớn:

- Giết, đánh tan bọn chúng!

Dương Nguyên Khánh phát hiện đối phương đã rút cung tên, hắn đuổi theo Vũ Văn Thành Đô, vội la lên:

- Đối phương có cung tên, không thể xông lên được!

Vũ Văn Thành Đô nhìn chằm chằm quân địch phía xa, y cắn môi một lát, dứt khoát ra lệnh:

- Giết cho ta!

Chiến mã của ba ngàn kỵ binh Hổ Bí nhảy chồm lên, trong bóng đêm, như bão táp nổi lên giữa mặt đất bằng phẳng, lao thẳng vào một ngàn phản quân với khí thế hùng hổ.

- Bắn!

Tiếng bắn cung vang lên, một ngàn mũi tên bay lên trời, giống như một cái lưới đen được phủ lên không trung, bay vọt tới một ngàn kỵ binh đang ở cách đó một trăm năm mươi bước.