Ngoại thành phía đông Lạc Dương, Bùi Mẫn Thu tiễn Dương Nguyên Khánh ra mười dặm. Đây là một buổi sáng sớm thời tiết sáng sủa, khiến người ta không thể tin mùa hạ đã qua được mấy tháng rồi. Rào giậu, đồng ruộng, cây cối, núi và vùng quê qua mấy tháng mà vẫn khoác lên mình màu xanh biếc vốn có của chúng, hầu như chưa bị rụng lá, chỉ có một ít màu vàng loang lổ tô điểm thêm sắc thái của mùa hạ, càng cảm thấy mùa thu đã tới.
Mùa thu là một mùa rộng rãi, bầu trời xanh trong trong sáng, từng đám mây trắng hình dạng vẩy cá từng nhóm từng nhóm di chuyển, hình dạng chỉnh tề, phân chia rõ ràng, làm con người ta hít thở nhẹ nhàng khoan khoái, vui vẻ thoải mái.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh và các thủ hạ của hắn đều tràn ngập chờ mong trước cuộc đại chiến. Ngay cả Bùi Hành Nghiễm lần đầu tiên đi theo Dương Nguyên Khánh cũng không ngừng xiết chặt chuôi đao trong tay, nóng lòng muốn thử. Dương Nguy cưỡi lạc đà, tay cầm đại chùy, vô cùng uy mãnh.
Nhưng mùa thu cũng là mùa khiến người khác đa cảm. Bùi Mẫn Thu cách một tấm lụa mỏng yên lặng nhìn Dương Nguyên Khánh trong bộ quân phục, trong lòng nàng nảy sinh cảm giác đau thương. Sắp chia tay với hắn, chẳng biết đến lúc nào bọn họ mới có thể gặp được nhau?
Lục Trà cũng đã đổi mặc một bộ y phục áo ngắn, cưỡi trên một con tuấn mã, đi phía sau cùng của đội ngũ. Tâm tư nàng có chút không yên, thừa dịp tất cả mọi người không để ý tới mình, nàng liền len lén nhìn xung quanh, bỗng nhiên nàng thấy được, từ bên rìa khu rừng trên đồi núi xa xa xuất hiện hai người cưỡi ngựa, một đỏ một tím.
Nàng che miệng cười trộm, lập tức thúc ngựa đuổi theo đội ngũ.
Trước xe ngựa, cuối cùng Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay tạm biệt Bùi Mẫn Thu:
- Mẫn Thu, ta đi đây. Nàng hãy tự bảo trọng!
Trong lòng Bùi Mẫn Thu đau đớn, nhưng gắng gượng cười nói:
- Tiễn quân ngàn dặm cũng phải từ biệt. Chúc chàng thắng trận nơi sa trường, bình an trở về.
Dương Nguyên Khánh liền ôm quyền, quay đầu ngựa chạy nhanh đi về hướng đông, mọi người thúc ngựa đuổi theo. Bùi Hành Nghiễm cũng chắp tay với muội muội, rồi thúc ngựa đuổi nhanh theo.
Bùi Mẫn Thu nhìn theo bóng dáng bọn họ xa dần, cúi đầu thở dài một tiếng.
Bên rìa khu rừng tươi tốt trên ngọn đồi cách hai dặm, hai nữ tử ăn mặc đẹp đẽ nhìn đoàn người Dương Nguyên Khánh đi xa dần.
- A Tỷ, cần gì phải thế? Một kẻ phụ lòng thôi, còn để ý tới hắn làm gì?
Thiếu nữ áo tím trẻ hơn căm giận nói.
- Hắn không phải là kẻ phụ lòng, Tử Yên, muội không hiểu đâu!
- Từ lúc nào A Tỷ làm việc lại dây dưa như vậy. Tháng trước khi chúng giết tên chó huyện úy kia, A Tỷ quyết đoán như vậy. Hiện giờ lại dây dưa không dứt khoát, ngay cả người cũng không dám gặp.
Thiếu nữ áo tím thoáng nhìn thấy xe ngựa của Mẫn Thu, nàng cười lạnh một tiếng, nói:
- Muội biết, là đã có nữ nhân khác, để muội một kiếm giết chết ả, trút giận thay A Tỷ!
Cô gái áo đỏ cả kinh, nàng bỗng dưng giận giữ quát Tử y thiếu nữ:
- Tử Yên, ngươi dám!
Thiếu nữ áo tím chưa từng thấy ánh mắt nghiêm khắc của đại tỷ như thế, nàng sợ hãi cúi đầu xuống:
- Muội chỉ nói thế, chứ không thật sự giết cô ta.
- Ta đã nói với muội nhiều lần rồi, không được gây tội ác chồng chất, không được lạm sát. Nếu như muội còn dám tùy tiện nhắc đến hai chữ “giết người”, ta sẽ đưa muội quay về Nam Hoa Cung, không cho phép muội đi theo ta nữa!
- A Tỷ, muội biết rồi!
Ánh mắt cô gái áo đỏ trở nên ôn hòa hơn, nàng cười
- Đi thôi! Chúng ta cũng đi Liêu Đông.
Hai người thúc chiến mã, chạy nhanh đi về hướng đông.
Huyện Lịch Thành - Tề quận, nơi này nằm dưới sự quản lý của Tề quận, sông Tế Thủy từ trong quận chảy ngang qua, nhân khẩu hai bên bờ sông Tế Thủy đông đúc, nông nghiệp phát triển, từ xưa đó là vùng đất quan trọng sản xuất lương thực của khu vực Sơn Đông.
Đồng thời Tề quận cũng là nơi quan trọng đóng quan, có mười quân phủ hơn hai vạn người đóng quân ở chỗ này. Lúc trước thuộc tổng quản Tề Châu, nghiệp lớn nhiều năm, sau khi Dương Quảng phế phủ tổng quản tại Trung Nguyên, quân phủ các nơi liền trực thuộc Binh bộ triều đình, Phủ binh của Tề quận cũng không ngoại lệ.
Tại Tề quận ngoại trừ phủ binh ra, đồng thời còn có hơn bốn ngàn quận binh, do Tư Mã Tề quận thống lĩnh, mà Tư Mã Tề quận chính là Trương Tu Đà, sư phụ của Dương Nguyên Khánh.
Buổi sáng hôm nay, đoàn người Dương Nguyên Khánh xuất hiện tại bên ngoài cổng thị trấn Lịch Thành.
- Tướng quân, chúng ta đến Tề quận làm gì?
Bùi Hành Nghiễm có chút không hiểu, hỏi.
- Đến thăm sư phụ ta, thuận tiện tạm biệt mấy bằng hữu cũ, ngươi cũng biết đó.
Dương Nguyên Khánh vừa nói xong, liền nghe trên đầu thành vọng tới tiếng la hét của một người:
- Mấy thằng khốn các ngươi, ông nội đây quỵt nợ các ngươi sao? Chịu đánh bạc thì phải chịu thua, nếu ông nội thua, sẽ tuyệt đối không quỵt nợ!
- Nhưng Trình gia, thời gian đã qua hơn nửa năm rồi, ngươi không nhắc đến chuyện này, chúng ta làm sao mà biết? Cửa hàng chỉ buôn bán nhỏ, không kéo dài được đâu!
- Ta biết, gần đây có hơi túng thiếu một chút, chờ ta có tiền thì trả cho các ngươi, yên tâm đi! Ba chữ “Trình Giảo Kim” ta chính là biển chữ vàng, ở Tề quận ai mà chẳng biết?
Vài tên binh sĩ thủ thành phía dưới che miệng phì cười: 'Hắn mà cũng có thể được gọi là biển chữ vàng sao?”
Lúc này Bùi Hành Nghiễm mới hiểu ra, thì ra đến giúp tên này tại Tề quận. Dương Nguyên Khánh cười cười, ngửa đầu lên gọi to:
- Trình mặt đen, có muốn vay tiền của ta không?
- Mụ nội nó, ai gám gọi ta là Trình mặt đen đấy!
Trên đầu thành ló ra một cái đầu lớn như cái giỏ, người đàn ông mặt đen như đáy nồi, mũ giáp vẹo đi, hai mắt sáng như chuông đồng, chính là Trình Giảo Kim. Y là thủ hạ làm việc cho Trương Tu Đà, hai năm đã thăng làm Lữ Suất, ngày hôm nay y phụ trách trực cửa thành.
Trình Giảo Kim thấy Dương Nguyên Khánh, liền “A” to một tiếng, xoay người làm bộ muốn từ trên đầu tường nhảy xuống, làm vài tên đòi nợ sợ quá vội vàng kéo y lại.
- Trình gia, khoản nợ đánh bạc dễ bàn thôi, ngàn vạn lần đừng ý nghĩ nông cạn mà tự sát!
- Ai thiếu nợ các ngươi, huynh trưởng của ông nội đây tới rồi, có tiền trả các ngươi rồi.
Trình Giảo Kim như trận gió từ trên đầu thành chạy xuống, không để tâm tới thứ bậc, chỉ biết chắp tay cầu xin:
- Nguyên Khánh đại ca, Nguyên Khánh gia gia, cứu huynh đệ đi! Ngày hôm nay ba mươi tám người đến cửa đòi nợ, thật sự là không chịu nổi nữa rồi.
Dương Nguyên Khánh vừa bực vừa buồn cười:
- Tiểu tử nhà ngươi này, lần nào gặp ngươi là lần đó nợ người ta. Sao người không dùng quyền đánh những kẻ đi đòi nợ. Tại kinh thành không phải ngươi cũng dùng quyền đấy sao!
Trình Giảo Kim cười khổ:
- Lúc đầu thì có đánh, nhưng quyền của sư phụ của huynh rất cứng, đánh cho ta chết khiếp, không dám xằng bậy nữa.
Dương Nguyên Khánh thấy ba gã đòi nợ từ trên đầu thành đi xuống, đều đồng loạt mặc y phục màu đen, đoán chừng là người phụ trách đòi nợ của đổ quán, liền hỏi bọn họ:
- Huynh đệ ta thiếu nợ các ngươi bao nhiêu tiền?
Gã áo đen thấy đoàn người Dương Nguyên Khánh uy vũ hùng tráng, bọn họ không dám kiêu ngạo, một gã áo đen dẫn đầu vội khom người nói:
- Tổng cộng cả vốn lẫn lãi là hai trăm hai mươi xâu.
Trình Giảo Kim giận giữ, chỉ vào bọn họ mắng to:
- Không phải nói là trong vòng nửa năm sẽ không tính lãi sao? Ta chỉ thiếu các ngươi một trăm năm mươi xâu, nhiều hơn một đồng cũng không trả.
- Thế nhưng Trình gia, nửa năm đã qua một ngày đêm rồi.
Dương Nguyên Khánh quay sang nói với Dương Bát Lang quản lý tiền bạc:
- Cho bọn chúng một trăm năm mươi mốt xâu, thêm một xâu là lãi của ngày hôm nay.
Gã áo đen còn định nói gì đó, Dương Nguyên Khánh đã trừng mắt:
- Còn dám lắm lời, ta định tội các ngươi là gian tế Đột Quyết!
Trình Giảo Kim đắc ý cười nói:
- Các ngươi có biết huynh trưởng này của ta là ai không? Đã nghe nói đến cái tên Dương Nguyên Khánh chưa? Chọc giận hắn, hắn sẽ định toàn bộ các ngươi là gian tế Đột Quyết, tịch thu tài sản chém đầu!
Gã áo đen nghe nói là Dương Nguyên Khánh, sợ đến mức không dám dài dòng, vội vã đến chỗ Dương Bát Lang lấy tiền.
Thay Trình Giảo Kim trả hết nợ tiền đánh bạc, Dương Nguyên Khánh lại lệnh cho Dương Bát Lang theo một gã binh sĩ đi trả nốt số nợ rượu và nợ chức phận thay cho Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim bị khoản nợ nặng nề quấn lấy người nửa năm rốt cuộc lúc này cả người nhẹ bẫng, y hăng hái ngẩng cao đầu, dẫn Dương Nguyên Khánh cùng đi đến quận nha.
- Nguyên Khánh, có một việc ta vẫn áy náy nhất là chưa được cùng huynh đi đến thành Đại Lợi, bằng không, hiện tại ta đã danh chấn thiên hạ rồi, ít nhất cũng phải là một đoàn chủ, dù sao vẫn còn hơn chó cả ngày trông cửa.
Trình Giảo Kim nhắc tới quyết định hai năm trước, y hối hận không ngớt. Lúc đó là bởi vì thành Đại Lợi quá lạnh, y sợ mẹ già không chịu nổi, hiện tại ngẫm lại, có thể để mẹ già sống ở Linh Võ quận cũng được.
Dương Nguyên Khánh nghe y liên tục nói hối hận, liền khẽ cười nói:
- Lần này ta đến là muốn cho ngươi một cơ hội, ta sắp đi Liêu Đông tác chiến, ngươi có đi không?
Hai mắt Trình Giảo Kim sáng lên, vỗ trán liên thanh nói:
- Đi! Đi! Đi! Ai không đi chính là kẻ ngốc!
Trình Giảo Kim bề ngoài thô lỗ, nhưng trong lòng lại tinh tế. Hiện tại thái bình thịnh thế, muốn ở trong quân thăng quan toàn bộ phải có chỗ dựa, y không phải là danh môn thế gia gì cả, đã khó càng thêm khó, duy chỉ có quân công, nhưng ngay cả quân công cũng không dễ dàng đạt được mà phải có cơ hội tác chiến. Trình Giảo Kim muốn đánh nhau đến sắp phát điên rồi.
- Tần Quỳnh hiện tại thế nào?
- Tần đại ca là lãnh đạo trực tiếp của ta, lăn lộn giỏi hơn ta, ta nghĩ hắn không cần phải đi... Liêu Đông đâu.
- Nếu hắn không đi, vậy ngươi cũng đừng đi.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Trình Giảo Kim, cười nói.
Vẻ mặt Trình Giảo Kim đỏ bừng lên, may mắn chính là người khác không phát hiện ra, nhưng lòng dạ hẹp hỏi của y lại bị Dương Nguyên Khánh nhìn thấu. Trình Giảo Kim cuống quýt nói:
- Là ta lo lắng hắn không muốn đi. Hắn muốn chăm sóc mẫu thân, gần đây sức khỏe mẫu thân hắn không tốt lắm.
- Gặp người rồi bàn sau đi.
Đoàn người đi tới quận nha, thấy có hơn mười sĩ binh vây quanh cửa quận nha, không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Dương Nguyên Khánh ngồi trên lưng ngựa thấy rõ, một gã thiếu niên vóc người thấp hơn hắn một chút đang di chuyển sư tử đá ở trước cửa quận nha. Thiếu niên dù còn trẻ nhưng cao lớn vạm vỡ, vóc người to lớn, đang khiêng con sư tử đá nặng nghìn cần trên đầu vai, đi chậm chậm xoay một vòng, cuối cùng nhẹ nhàng khéo léo đặt con sư tử đá lên trên cái bệ, cuối cùng nhảy lên, nhảy vượt qua con sư tử đá cao tám thước, giành được những tiếng vỗ tay reo hò ầm vang.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh thầm kinh ngạc. Thiếu niên này có thể khiêng được sư tử đá nghìn cân, nói y cậy mạnh cũng được, nhưng y có thể nhảy vượt qua tám thước, loại khinh công này ngay cả mình cũng kém, hiện tại là nội ngoại kiêm tu, võ nghệ cao cường, nhìn y đoán chừng cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, người này là ai?
Trình Giảo Kim mỉm cười:
- Nguyên Khánh, đây là sư đệ huynh đó!
- Sư đệ ta?
Dương Nguyên Khánh ngẩn người ra, lẽ nào là đồ đệ của Trương Tu Đà?
Đúng lúc này Trương Tu Đà từ trong nha môn đi nhanh ra, ông ta thấy sư tử bằng đá được đặt ngược lại, rõ ràng là quay mặt về phía nha môn, liền biết đệ tử của mình phá rối, ông ta tức giận quát:
- Sĩ Tín, ngươi lại gây cho ta..
Các binh sĩ thấy Trương Tư Mã đi ra, sợ đến mức bỏ chạy hết, thiếu niên càng sợ ôm đầu như chuột, nhanh như chớp chạy trốn không còn hình bóng. Dương Nguyên Khánh nhìn dáng lưng khôi ngô của y, bỗng chốc biết thiếu niên này là ai rồi!