Hôm nay Lý Uyên dẫn theo cả nhà đi săn, ngoại trừ thê tử và con dâu trưởng ở nhà trông nhà, các con cháu đều mặc trang phục võ sĩ, mang theo cung tiễn. Con cả Kiến Thành, con thứ Thế Dân, con ba Huyền Bá, con tư Nguyên Cát cũng với con gái Tú Ninh, hơn hai năm không gặp bọn họ đều đã trưởng thành cao lớn. Hơn nữa Lý Nguyên Cát tuy rằng mới sáu bảy tuổi nhưng vóc dáng khỏe mạnh cao lớn, có vài phần giống dáng vẻ mình năm đó.
Còn Lý Thế Dân, năm đó khi gặp y, y vẫn là một đứa trẻ nghịch ngợm. Nhưng hai năm trở lại đây, y đã nhanh chóng trưởng thành, tính tình nghịch ngợm đã không còn nữa, ánh mắt trầm ổn, cử chỉ thong dong hiểu lễ, hoàn toàn là bộ dáng của một tiểu đại nhân. Đã không còn sùng bái Dương Nguyên Khánh như năm đó nữa, ít nhất bên ngoài mặt không biểu hiện ra.
Dương Nguyên Khánh chào hỏi bọn họ, ánh mắt hắn dừng lại trên người Huyền Bá. Hai năm trước đây là một đứa trẻ ốm yếu, được thần y Tôn Tư Mạc chữa trị, sự yếu nhược từ trong thai đã mất hết, vóc người cao lớn khỏe mạnh, y nhỏ hơn Lý Thế Dân mười tháng tuổi nhưng lại cao hơn so với Lý Thế Dân nửa đầu, vóc dáng cực kỳ cao béo, có chút bóng dáng Dương Nguy năm đó. Hơn nữa Tôn Tư Mạc chỉ điều trị thân thể y mà không trị hết đầu óc y, bộ dạng y ngẩn ngơ ngốc nghếch giống như cái đuôi đi theo sau dính sát lấy Lý Thế Dân.
Lúc này, Lý Uyên dẫn theo một gã trẻ tuổi thân hình cao lớn khôi ngô giới thiệu với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, ta giới thiệu với cháu một chút, đây là cháu của ta Lý Hiếu Cung, cũng là người có võ nghệ cao cường, ít tuổi hơn cháu, sau này xin cháu hãy chỉ bảo nó nhiều hơn.
Dương Nguyên Khánh thấy Lý Hiếu Cung bộ dạng tướng mạo oai hùng, đôi mày kiếm thẳng xen vào tóc mai, mắt sáng ngời có thần, vội vàng chắp tay cười nói:
- Đúng là nhà tướng có khác, không hề có con cháu yếu kém. Nguyên Khánh rất vui được quen với Lý hiền đệ!
Lý Hiếu Cung khom người thi lễ:
- Dương tướng quân uy danh hiển hách, tại hạ sớm đã nghe danh, chỉ hận mình không ở trong thành Đại Lợi, không thể kề vai chiến đấu cùng với Dương tướng quân.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ nhẹ vào bả vai của gã, nhìn chăm chú vào mắt gã, nói:
- Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội kề vai chiến đấu trên chiến trường!
Lý Hiếu Cung trịnh trọng gật đầu:
- Ta nhớ kỹ lời này của tướng quân, hy vọng tương lai trở thành sự thật.
- Trời sắp sáng rồi, chúng ta xuất phát đi!
Trưởng Tôn Thịnh cao giọng hô, mọi người đều lên ngựa, đi thành hai hàng theo xe ngựa của Tôn gia phi ra ngoài cổng lớn. Lý Hiếu Cung giỏi về điều khiển chó, gã mang theo hơn mười chú chó săn thành đội ngũ đi đầu lao nhanh phía trước. Gã và Bùi Hành Nghiễm cùng tuổi, hai người có chút hợp ý, trên đường sóng vai vừa đi vừa nói chuyện.
Bùi Hỉ Nhi cưỡi ngựa không giỏi, xuất phát không bao lâu liền ngồi lên xe của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Bùi Mẫn Thu lại cưỡi ngựa rất ổn, dọc đường vừa nói cười với Dương Nguyên Khánh, không hề ủ rũ.
Dọc đường, không ngừng có người mới gia nhập. Nguyên Thượng Võ con trai của Nguyên Thọ mang theo muội muội Nguyên Viện, Lý Mật mang theo muội muội Lý Hàm Yên, em họ Vương Bá Đương. Ngu Nhu và Hạ Hầu Nghiễm con trai của Ngu Thế Cơ. Lý Tĩnh, thậm chí Dương Vanh cũng mang theo muội muội Dương Kiều Nương gia nhập đội ngũ. Một hàng con cháu quan lại mang theo người nhà và người hầu, toàn bộ có mấy trăm người chậm rãi đi về hướng ngoài thành Lạc Dương.
Nơi tổ chức săn bắn là phía tây Lạc Dương, ở bên ngoài Thông Uyển, nơi này rừng rậm phân bố tảng lớn, người ở rất thưa thớt, phần đông là chim thú. Lúc này trời đã sáng, ánh bình minh chiếu rọi dãy núi và rừng rậm xa xa, giống như một tầng màu sắc mỹ lệ. Bên ngoài vài dặm, một con sông gợn sóng nước lăn tăn giống như đai ngọc vờn quanh bên trong khu rừng rậm, phong cảnh cực kỳ đẹp đẽ thanh tú.
Mọi người tới bờ sông, Trưởng Tôn Thịnh là thủ lĩnh buổi săn thú lần này, ông dùng roi ngựa chỉ ra bãi cỏ lớn cách bờ sông không xa, cười nói:
- Bãi cỏ này rừng rậm bao quanh bốn phía, đối diện là con sông, rất thích hợp hạ trại, lập tức hạ trại ngay trên bãi cỏ!
Trưởng Tôn Thịnh truyền đạt mệnh lệnh hạ trại khiến mọi người cùng hoan hô chạy tới bãi cỏ. Hầu như như là nhà nào cũng đều dẫn theo mười mấy tên người hầu, không cần phải đợi các chủ nhân động tay đều đã có những người hầu cống hiến sức lực. Chẳng bao lâu sau trên bãi cỏ rộng chừng hơn mười mẫu đất đã xuất hiện hơn hai trăm đỉnh lều trại.
Dương Nguyên Khánh và chín tên Thiết Vệ đang hạ trại, rất nhanh bọn họ cũng đã hạ được bảy lều trại, hai lều trại lớn nhất làm lều ngựa, một lều trại để vật tư, bốn lều khác là người ở. Bùi Mẫn Thu và Bùi Hỉ Nhi ở cùng lều trại với Lục Trà, Dương Nguyên Khánh và Bùi Hành Nghiễm cùng trại, còn lại chín thủ hạ thì phân chia nhau ở hai lều trại còn lại.
Lều trại của bọn họ nằm ở đầu phía Tây nơi cắm trại, cũng là đầu phía Nam. Phía Nam giáp với con sông nhỏ, ngoài trăm bước là khu rừng rậm rạp. Trong khu cắm trại tiếng người gọi nhau, tiếng ngựa hí kinh động những động vật trong khu rừng rậm, thỉnh thoảng có một con hươu sao thăm dò đi ra nhìn xung quanh.
Trong lều trại, Bùi Mẫn Thu đang cùng Lục Trà trải chăn đệm. Bùi Mẫn Thu không phải là thiên kim khuê tú cao quý yểu điệu, nếu Dương Nguyên Khánh và Bùi Hành Nghiễm cùng ở trong trại với nhóm thân binh, nàng liền cảm thấy mình không thể nhàn rỗi, liền trải chăn đệm cùng Lục Trà.
- Mẫn Thu cô nương, cô cùng chúng ta quay về quận Ngũ Nguyên đi! Em dẫn cô đi cưỡi ngựa, ngắm Ô Hải, đi thảo nguyên lớn, có thể chạy bất cứ đâu mình muốn, khiến lòng của cô rộng mở hơn.
Lục Trà vô cùng yêu quý Bùi Mẫn Thu, thân thiết hiền lành, đối xử với mọi người chân thành, không giống Bùi U và Bùi Hỉ Nhi coi thường mình là nha hoàn, nàng ra sức lôi kéo Bùi Mẫn trở về cùng bọn họ.
Bùi Mẫn Thu cười cười, trải xong một góc thảm, lại như tình cờ hỏi:
- Lục Trà, em có chủ mẫu chưa? Là ta nói thê tử của Dương tướng quân đó, hẳn là hắn đã thành thân rồi!
- Đừng nhắc nữa!
Lục Trà thở dài, nói:
- Hai năm trước công tử thiếu chút nữa đã thành thân rồi, em cũng thiếu chút nữa đã có chủ mẫu. Kết quả một mùa đông khắc nghiệt khiến cho Dương tướng quân đến nay vẫn chưa lập gia đình.
- Ồ? Việc hôn thú này với mùa đông khắc nghiệt thì có liên quan gì?
Bùi Mẫn Thu tò mò hỏi.
- Haizz, vị cô nương kia họ Trương là thanh mai trúc mã với công tử. Tình cảm hai người tốt lắm, công tử còn đưa nàng đi thành Đại Lợi, kết quả nàng không chịu nổi giá lạnh của thành Đại Lợi, đành phải quay về Trung Nguyên. Nếu nàng có thể chịu được mùa đông giá rét ở đó, thì nàng đã trở thành chủ mẫu của em rồi.
Bùi Mẫn Thu yên lặng gật đầu. Hoá ra Nguyên Khánh có một người yêu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Trong lòng nàng buồn bã, liền không hỏi gì nhiều nữa. Lục Trà cảm thấy mình đã gây họa, vội vàng giải thích:
- Vị Trương cô nương kia hai năm trước đã rời khỏi thành Đại Lợi, sau đó không có tin tức nữa. Công tử cũng không biết tin tức của nàng. Em nghe người già nói, ý là nhân duyên hay hôn nhân đều phải có duyên phận. Vị Trương cô nương kia tuy rằng là thanh mai trúc mã với công tử, nhưng lại chưa chắc có duyên phận, nhưng ngược lại cô nương thì...
Không đợi Lục Trà nói hết, Bùi Mẫn Thu liền cười cắt ngang lời của nàng:
- Nha đầu ngốc này, nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ tò mò, sao em lại lôi kéo ta vào.
Bùi Mẫn Thu lại ôm lấy một cuộn thảm đi vào một tòa lều trại khác, vừa mới đi tới cửa, đã thấy Bùi Hỉ Nhi hoang mang rối loạn chạy tới:
- Mẫn Thu!
Trán nàng đổ đầy mồ hôi, sắc mặt có vẻ không bình thường.
- Làm sao vậy?
Bùi Mẫn Thu thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, có chút bối rối, liền cười hỏi:
- Là gặp được người trong lòng tỷ à, hay là có người cầu hôn tỷ?
- Đừng nói bậy!
Bùi Hỉ Nhi kéo Bùi Mẫn Thu đi đến một tòa lều lớn khác, trong lều không có ai, Bùi Hỉ Nhi liền hạ giọng, khẩn trương nói:
- Ta vừa nhìn thấy người kia rồi.
- Ai?
- Chính là cái người sắp thành thân với ta, công tử Ngu gia, hình như tên là Hạ Hầu Nghiễm, là con riêng của Ngu thị lang.
Bùi Mẫn Thu thấy Bùi Hỉ Nhi tuy rằng rất bối rối nhưng ánh mắt lại sáng ngời, biết nàng coi trọng Hạ Hầu công tử gì đó kia, liền cười trêu ghẹo nàng:
Bùi Hỉ Nhi vừa thẹn vừa vội, ra sức nhéo nàng:
- Muội nói linh tinh gì đó, ta muốn son phấn gì hả? Ta chỉ nói với muội, nếu hắn có tới tìm ta, thì hãy nói với hắn là ta không tới, dù sao ta cũng không muốn gặp hắn.
- Là không muốn gặp, hay là không dám gặp?
Bùi Mẫn Thu trêu xong bật cười, chạy ra ngoài:
- Muội biết rồi, nếu hắn tới, muội sẽ nói với hắn, là tỷ nói tỷ không ở đây.
- Nha đầu chết tiệt kia!
Trong lòng Bùi Hỉ Nhi vô cùng bối rối. Hạ Hầu Nghiễm kia dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng, tạo ấn tượng sâu sắc với nàng. Nàng cảm giác, y còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Dương Nguyên Khánh.
***
Hạ Hầu Nghiễm ở trong lều trại góc đông bắc, cho dù y và đại ca Ngu Nhu cùng tham gia buổi săn bắn lần này, nhưng y lại không ở cùng một chỗ với đại ca. Quan hệ giữa y và huynh đệ Ngu gia không tốt, hơn nữa tuổi cũng ít hơn rất nhiều. Ngu Nhu đã ba mươi tuổi rồi, là quan hệ cá nhân với Lý Uyên, còn y mới chỉ có mười chín tuổi.
Y ở cùng với Dương Vanh, Nguyên Thượng Võ. Lều trại của bọn y đương nhiên có tôi tớ dựng lên cho, y không cần phải xen vào, liền cùng với đám người Nguyên Thượng Võ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung trên bãi cỏ. Nguyên Viện – muội muội của Nguyên Thượng Võ và Dương Kiều Nương, còn có một vài thiếu nữ thế gia khác ngồi bên cạnh, xem nhóm huynh trưởng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Hạ Hầu Nghiễm phóng ngựa lao nhanh, giương cung bắn ra một mũi tên, mũi tên mạnh mẽ bắn trúng hồng tâm cách hơn ba mươi bước, khiến các thiếu nữ cùng trầm trồ khen ngợi. Hạ Hầu Nghiễm vô cùng đắc ý, y đã liên tục bắn ba mũi tên trúng hồng tâm, y vô cùng hài lòng với tiễn pháp của mình.
Y lén lút liếc nhìn Dương Kiều Nương một cái. Con gái của Dương Huyền Cảm này dáng vẻ khá xinh đẹp khiến tim y đập nhanh. Tuy rằng y xem thường Dương Vanh, nhưng lại có chút hứng thú đối với muội muội của hắn ta.
- Hạ Hầu huynh!
Đệ đệ của Nguyên Thượng Võ là Nguyên Thượng Tuấn thúc ngựa chạy tới, kéo Hạ Hầu Nghiễm sang một bên, khẽ cười nói với y:
- Vị cô nương Bùi gia kia cũng đến đây, chính là Bùi Hỉ Nhi, người mà sắp đính hôn với ngươi đó, ngươi không tới nhìn xem bộ dáng của nàng như nào sao?
Hạ Hầu Nghiễm thật sự là không hề có chút hứng thú đối với Bùi Hỉ Nhi, ngược lại y có chút hứng thú với Dương Kiều Nương, muội muội của Dương Vanh, liền phẩy tay, nói:
- Ta không muốn đi!
Nguyên Thượng Võ cũng tiến sát đến, cười nói:
- Đi nhìn một cái đi! Nói không chừng là một giai nhân tuyệt sắc, ngươi bỏ lỡ, có khi hối hận không kịp.
Hạ Hầu Nghiễm ngẫm nghĩ một chút, thôi được! Y chưa bao giờ gặp Bùi Hỉ Nhi, chỉ là nghe người khác nói qua, thừa dịp cơ hội này đi lén nhìn trộm nàng cũng không sao.
- Nàng đang ở đâu?
Nguyên Thượng Tuấn chỉ hướng chéo chéo, nói:
- Ngay tại góc Tây Nam, là mấy đỉnh lều trại bên bờ sông kia.
Hạ Hầu Nghiễm cũng không đợi bọn họ nói xong quay đầu ngựa lại đi về hướng góc Tây Nam, nơi cắm lều trại hỗn loạn, đường đi không tiện, y đơn giản lách theo rìa con sông nhỏ, từ sông nhỏ đi về hướng tây, ước chừng đi được mấy trăm bước thì tới lều trại đầu tiên phía tây.
Xa xa, y thấy một thiếu nữ mặc chiếc áo đơn màu vàng quần màu đỏ đang mang nước ở bờ sông. Ngay khi nàng xách ấm nước đứng thẳng người lên, Hạ Hầu Nghiễm lập tức ngây dại, y chưa từng gặp qua nữ tử nào có dung nhan mỹ miều như thế, đôi mắt như làn thu thủy, mặt tựa như mỹ ngọc, chiếc cổ thon dài mịn màng tao nhã như cổ thiên nga, nhan sắc vô cùng thanh lệ. Y ngây ra nhìn chằm chằm thiếu nữ này, không hề chớp mắt, nước miếng nhanh chóng chảy ra.
Y thấy thiếu nữ xoay người định đi, vội vàng xuống ngựa đuổi theo:
- Bùi cô nương! Xin chờ một chút.
Thiếu nữ xách nước không phải là Bùi Hỉ Nhi, mà là Bùi Mẫn Thu. Nàng từ xa thấy một nam tử nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ cợt nhả khiến trong lòng nàng không vui. Nàng cũng không thèm nhìn, lấy nước xong thì đi luôn, không ngờ nam tử này lại gọi nàng đứng lại.
Nàng dừng bước, hỏi:
- Ngươi là ai, tìm ta có việc gì?
Hạ Hầu Nghiễm nghe nàng đáp lại khi mình gọi nàng là Bùi cô nương, không khỏi vô cùng vui sướng, hận mình không thể tự vả vào miệng mình mười mấy cái, mỹ nhân giống như tiên nữ này không ngờ mình lại không muốn, con mẹ nó mình thật quá ngu xuẩn mà!
- Bùi cô nương, ta có chuyện muốn nói với cô nương?
Trong đầu y ra sức chuyển động, muốn tìm một cớ gì đó để tiếp cận được thần tiên muội muội này. Đúng lúc này, Bùi Hỉ Nhi chạy vội ra, nàng thấy Hạ Hầu Nghiễm ở trong lều lớn, sợ Bùi Mẫn Thu nói nàng không tới, liền vội vàng chạy tới:
- Hạ Hầu công tử!
Nàng gọi một câu.
Lúc này Bùi Mẫn Thu mới hiểu ra, hóa ra người này chính là Hạ Hầu Nghiễm, là người mà Hỉ Nhi thích, nhưng y lại cho rằng mình là Hỉ Nhi, trong lòng nàng nhẹ nhõm, một chút bất mãn vừa rồi cũng theo đó mà biến mất, liền thản nhiên cười, chỉ vào Bùi Hỉ Nhi:
- Đây mới là cô nương mà ngươi muốn tìm, ta là muội muội của tỷ ấy.
Nàng xoay người bước đi, nụ cười thản nhiên của nàng khiến hồn Hạ Hầu Nghiễm bay nhanh, y nhìn chăm chằm bóng dáng Bùi Mẫn Thu, mắt không hề chớp, sớm đã đem Bùi Hỉ Nhi đứng bên cạnh vứt lên chín tầng mây rồi.