Bùi Củ sở dĩ biết việc Dương Nguyên Khánh cứu cháu gái mình cũng không phải ba người các nàng chủ động nói cho. Nhưng người đánh xe ngựa đưa các nàng về phủ là phu xe của phủ công chúa Nhạc Bình, quản gia không dám giấu diếm, lập tức bẩm báo Bùi Củ. Bùi Củ liền hỏi ba người các nàng, các nàng không dám giấu diếm, liền đem chuyện đã xảy ra tối hôm qua kể lại tỉ mỉ tường tận cho ông nội, vì thế Bùi Củ mới biết Dương Nguyên Khánh đã về kinh.

Trong xe ngựa, sự vui đùa của Bùi Củ đã biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ông ta lắc lắc đầu nói:

- Hiền chất, không phải ta nói cháu, nhưng cháu ở trong quan trường vẫn còn non nớt, làm việc chưa đủ đủ chín chắn. Nếu cháu cho rằng mình lén lút trở về là có thể giấu diếm được Thánh Thượng, vậy thì cháu sai hoàn toàn rồi.

Bùi Củ thở dài một tiếng, lại thấm thía nói:

- Cháu à, chưa phụng chỉ mà đã về chịu tang, thực ra việc này cũng không sao, đây là lòng hiếu đạo của cháu, sẽ không ai lấy chuyện này ra nói cháu, Thánh Thượng cũng sẽ không nói. Mấu chốt là cháu đã giấu diếm, đây mới chính là điều tối kỵ. Chưa kịp xin ý chỉ, chỉ cần có nguyên nhân thực sự thì sau này có thể bổ sung. Nhưng ta nghe ý tứ của cháu là lén lút quay về. Cháu à, như vậy thì không được.

Trên trán Dương Nguyên Khánh toát mồ hôi, hắn cũng ý thức được mình đã không suy xét toàn bộ vấn đề chu toàn. Hắn mới đảm nhiệm tổng quản Phong Châu chưa được hai năm, đối với một số quy tắc trong quan trường còn chưa quen, vốn tính toán là đến nhanh đi nhanh, ảnh hưởng sẽ không lớn nhưng như thế lại quá xem nhẹ hậu quả của sự che giấu.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, đó là Hồng Tú Trà Trang của hắn, là hắn cũng che giấu như thế. Kỳ thật nhu cầu thảo nguyên đối với lá trà rất lớn, hiện tại cũng chỉ có tầng lớp cao Đột Quyết mới có thể uống được trà tốt. Theo đó khi lá trà phổ biến vào tầng lớp dưới trong Đột Quyết và các tộc Thiết Lặc, lượng nhu cầu sẽ càng lúc càng nhiều. Thị trường lớn như này một mình hắn ăn cũng không hết, sớm hay muộn thì cũng phải đi trên con đường quan doanh. Hơn nữa sớm hay muộn cũng sẽ bị Dương Quảng biết. Hắn chỉ cân nhắc ở góc độ bảo vệ bí mật buôn bán mà lại xem nhẹ một số kiêng kỵ trong quan trường.

Hắn lại nghĩ tới ngày hôm qua ở cửa thành gặp đoàn người Vũ Văn Trí Cập, hắn có thể khẳng định Vũ Văn gia sẽ không bỏ qua cho hắn. Bất kể lúc nào bọn họ cũng sẽ gây phiền phức cho hắn, việc đầu tiên của hắn là không được để lộ nhược điểm ra ngoài.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, liền hỏi Bùi Củ:

- Vậy theo ý của thế thúc, nếu cháu có một số việc suy xét không được chu toàn, còn lộ nhược điểm ra ngoài, vậy hiện tại cháu nên làm gì bây giờ? Có kịp để hủy đi những nhược điểm này không?

Bùi Củ vô cùng cao hứng khi thấy Dương Nguyên Khánh có thể hỏi mình như vậy, điều này chứng minh Dương Nguyên Khánh bắt đầu tin tưởng mình. Đây là một mở đầu tốt đẹp, Bùi Củ một lòng muốn lôi kéo Dương Nguyên Khánh vào trong phạm vi thế lực Bùi gia. Hiện tại trong bảy trọng thần trong Nội các, Bùi gia nhận được sự quan tâm sâu sắc của Thánh Thượng. Bùi gia chiếm hai người, một là ông ta Hộ Bộ Thị Lang Bùi Củ, còn người kia là em họ của ông ta Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn. Một gia tộc cùng đồng thời xuất hiện hai Tể Tướng, có thể nói là có một không hai.

Có thể nói họ Bùi muốn tuyển môn sinh, chỉ cần vung tay lên hô một cái thì tuấn kiệt tài năng khắp thiên hạ sẽ chen chúc mà tới. Nhưng tầm nhìn Bùi Củ lại sâu xa, ông ta biết vấn đề của Bùi gia là văn tài có thừa nhưng võ lược chưa đủ. Trong phạm vi thế lực của Bùi gia phải có một đại tướng uy chấn thiên hạ, đại tướng này không thể xuất thân quý tộc Quan Lũng, cũng không thể là người Hồ, mà phải là người Hán trẻ tuổi.

Tầm mắt của Bùi Củ liền tập trung vào Dương Nguyên Khánh. Ngay từ hai năm trước, ông ta đã nhìn ra tiềm chất của người này, đã bắt đầu có lòng lôi kéo hắn. Hiện giờ theo thời gian trôi qua, Dương Nguyên Khánh bắt đầu dần dần biểu hiện là một người phi phàm, khiến Bùi Củ thầm cảm thấy vui mừng vì tầm nhìn lúc trước của mình. Nhưng ông ta cũng có một dự cảm nguy cơ, ông ta lo lắng Dương Nguyên Khánh bị gia tộc khác cướp đi.

Biện pháp tốt nhất là làm thông gia. Hai năm trước, ông ta muốn gả Bùi Hỉ Nhi cho Nguyên Khánh nhưng không thành công. Rõ ràng là giữa họ không có duyên phận. Điều này làm cho Bùi Củ chán chường, tận đến đêm qua ông ta mới đột nhiên ý thức được, có lẽ vẫn là đứa cháu gái nhỏ Bùi Mẫn Thu không được ông ta coi trọng mới thật sự là người có duyên phận với Nguyên Khánh. Dù hiểu ra nhưng Bùi Củ cũng không dám lỗ mãng. Ông ta không muốn giẫm vào vết xe đổ của hai năm trước, có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu được. Không quan tâm đến biết đâu nước sẽ lại chảy thành sông.

Bùi Củ thấy Dương Nguyên Khánh khiêm tốn xin mình chỉ bảo, liền vuốt râu cười nói:

- Cháu có biết người tên Ngu Thế Cơ không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Cháu chỉ biết Ngu Thế Nam, đại gia thư pháp đương thời.

Bùi Củ cười nói:

- Ngu Thế Cơ chính là huynh trưởng của Ngu Thế Nam, cũng là thư pháp danh gia. Nhưng cái ta muốn nói cho cháu biết không phải là thư pháp của y mà là thủ thuật quan trường của y. Người này có con riêng tên là Hạ Hầu Nghiễm, ngang ngược, dọa nam nạt nữ, ai cũng căm hận. Nhưng Ngu Thế Cơ không hề để trong lòng. Bản thân y là quan tham ăn hối lộ, bí mật đã bị công khai, bị vô số người buộc tội nhưng y lại bình yên vô sự, con của y vẫn làm ác và y vẫn nhận hối lộ. Thánh Thượng hiểu rất rõ nhưng vẫn vô cùng tín nhiệm y. Nguyên Khánh, cháu cho là lý do vì sao?

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát lại nói:

- Chẳng lẽ sở trường của ông ta giỏi đoán ý Thánh Thượng?

- Không sai, cháu có thể nhìn ra điểm này, tức là con trẻ có thể dạy!

Bùi Củ vuốt râu cười nói:

- Sự thông minh của Ngu Thế Cơ chính là hắn không làm thánh nhân. Ngay cả bản thân Thánh thượng cũng có các loại khuyết điểm, Ngu Thế Cơ hắn sao có thể giống như một thánh nhân được. Hắn kiêng kỵ không mạo phạm Thánh Thượng, nhưng có một số ít những việc Thánh Thượng cho rằng không quan trọng thì lại trắng trợn tự làm hại thanh danh mình, khiến Thánh Thượng nghĩ hắn có nhược điểm có thể nắm bắt được. Cho nên hắn mới có thể được vua yêu. Nguyên Khánh, cháu hiểu ý của ta chứ?

Dương Nguyên Khánh bừng tỉnh hiểu ra. Bùi Củ không hổ là gừng già nơi quan trường, khiến cho hắn thức tỉnh. Mình không phạm pháp thì không việc gì phải sợ. Mấu chốt là phải để cho Hoàng đế hiểu, hiểu hắn không phải là một người có dã tâm mà chỉ là một người có nhược điểm có dục vọng tham lam như người bình thường.

- Thế thúc, xe ngựa có thể dừng ở trước cửa hoàng cung một chút cho cháu được không?

Bùi Củ thấy Dương Nguyên Khánh hiểu rộng, vừa học xong đã sử dụng luôn rồi, liền không kìm được cười ha hả:

- Không sao, hiện giờ vẫn còn sớm, ta đi về trước, buổi tối cháu đến phủ của ta dự tiệc là được.

***

Dương Quảng thật không ngờ Dương Nguyên Khánh lại nhanh như thế đã yết kiến mình, thật là ngoài dự kiến của ông ta. Xem ra người này cũng không ngu dốt, không giống như ông ta nghĩ, lén đến lén đi, hắn còn biết phải đến để giải thích cho mình.

Dương Quảng phê duyệt tấu chương chờ đợi Dương Nguyên Khánh đến yết kiến. Lát sau, Dương Nguyên Khánh dưới sự hướng dẫn của lão hoạn quan vội vàng đi đến.

Dương Nguyên Khánh tiến lên trước, hành lễ thật sâu:

- Thần Dương Nguyên Khánh Tổng quản Phong Châu tham kiến Hoàng đế bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Dương Quảng che giấu biểu hiện, làm như không nghe thấy gì tiếp tục phê duyệt tấu chương, không để ý tới Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh đành phải thở dài một tiếng nói:

- Thần đặc biệt tới đây để thỉnh tội với bệ hạ.

Dương Quảng ngay cả mí mắt cũng không động đậy, chỉ thản nhiên hỏi:

- Dương tướng quân có tội gì? Là Thiết Lặc lại xâm lấn quận Ngũ Nguyên, ngươi không bảo vệ biên ải sao?

- Hồi bẩm bệ hạ, hai năm nay quận Ngũ Nguyên rất yên bình. Không bị người Hồ xâm lấn.

- Vậy ngươi thỉnh tội vì chuyện gì? Trẫm không hiểu.

Dương Quảng đặt ngự bút xuống, liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái:

-Vậy ngươi nói đi! Rốt cuộc ngươi phạm vào tội gì?

- Hồi bẩm bệ hạ, thần phạm phải hai tội. Thứ nhất là chưa nhận lệnh đã vào kinh, thần vì muốn kịp cúng lễ thất tuần nên vội vàng trở về chịu tang ông nội mà trước đó chưa được sự đồng ý của Thánh Thượng, đó là tội thứ nhất của thần.

Dương Quảng gật đầu:

- Người thân qua đời vội về chịu tang, trẫm có thể hiểu. Mà ngươi lại có thể nhận thức được hành vi làm trái của mình, giải thích với trẫm, đủ thấy ngươi không có cố ý, trẫm thứ cho ngươi về tội tự ý quay về.

Trên mặt Dương Quảng hiện ra nụ cười. Dương Nguyên Khánh là vị tướng lĩnh trẻ tuổi mà ông ta yêu thích nhất. Mấy năm trước là yêu thích sự “bướng bỉnh không theo quy củ”, nhưng Dương Nguyên Khánh tuổi tác càng lớn, Dương Quảng cũng hy vọng hắn giống quan viên bình thường, tuân thủ một số quy tắc cơ bản trong triều, trong đó quy củ cơ bản nhất chính là không được dối vua gạt bề trên. Một khi bị phát hiện đây sẽ là tội lớn. Cho dù Dương Quảng vốn không có ý xử phạt Dương Nguyên Khánh nhưng để triều cương nghiêm minh, ông ta cũng sẽ phải trừng phạt ở mức độ nhất định đối với Dương Nguyên Khánh.

Mà Dương Nguyên Khánh lại chủ động giải thích tình hình với ông ta, tình hình sẽ tốt lên rất nhiều. Dương Quang gật gật đầu, lại hỏi:

- Vậy tội thứ hai của ngươi là gì?

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, nói:

- Bắt đầu từ năm ngoái thần mượn danh nghĩa quân Phong Châu liên tục bán trà tại thảo nguyên. Kỳ thật là chỉ cá nhân thần làm, lợi nhuận thu được cũng khá nhiều. Là tội của thần.

Trên thực tế, một nửa lợi nhuận thu được của Dương Nguyên Khánh đều chi phí hết cho đám binh lính, mua bò dê và sữa rượu tại thảo nguyên cải thiện thức ăn cho binh lính. Tuy rằng đây là sự thật nhưng lại không thể nói. Quân đội là quân đội của Hoàng đế, lúc nào thì đến lượt Dương Nguyên Khánh hắn nuôi dưỡng họ. Thực ra đại tướng biên quan gần như đều là làm như thế. Để lôi kéo binh lính bán mạng cho mình, trăm phương nghìn kế mưu lợi cho quan binh. Đây cũng là việc bí mật mà công khai tại biên ải nhưng sẽ không ai nói ra. Loại việc chí công vô tư này có thể sánh ngang với việc ăn hối lộ trái pháp luật phải bị trừng trị thật nghiêm.

Dương Nguyên Khánh âm thầm bán trá trà, Dương Quảng cũng có nghe thấy, ông ta cũng muốn tìm Dương Nguyên Khánh để hỏi một câu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người thảo nguyên từ lúc nào đã bắt đầu uống trà? Nếu Dương Nguyên Khánh đã chủ động nhắc tới chuyện này, ông ta liền nhân cơ hội hỏi:

- Trẫm hơi khó hiểu, người Hồ thảo nguyên bắt đầu uống trà từ lúc nào? Trẫm chưa từng nghe nói đến.

- Hồi bẩm bệ hạ, việc này là thần phát hiện lá trà có công hiệu giải nhiệt, vô cùng thích hợp với cuộc sống ở thảo nguyên. Lúc trước thần có cơ hội lợi dụng việc đi sứ Đột Quyết mà giới thiệu lá trà này với Khải Dân Khả Hãn, cũng đưa cho họ mấy trăm cân trà. Qua một mùa đông dùng thử, bọn họ cuối cùng phát hiện ra công dụng tuyệt vời của lá trà, mỗi ngày tiêu hao một lượng trà rất lớn. Thần nhân cơ hội này đem một lượng lá trà bán cho bọn họ, thu được lợi nhuận cao.

Dương Quảng chắp tay sau lưng đi lại vài bước. Kỳ thật ông ta quan tâm chính là buôn bán lá trà có thể đem lại cho triều Tùy bao nhiêu lợi nhuận, có thể tiến hành kiểm soát ở nhiều mức độ đối với thảo nguyên. Nếu như đúng như lời Dương Nguyên Khánh nói, mỗi ngày lượng trà tiêu hao rất lớn, vậy thì đây là chiến lược nhiều lợi nhuận, không những mang đến cho quốc khố nguồn tài nguyên như nước, hơn nữa còn có thể kiểm soát thảo nguyên.

Việc buôn bán giữa Đại Tùy vào trên thảo nguyên chủ yếu là lấy lụa là gấm vóc, đồ sứ vân vân đổi lấy bò dê. Mặt khác hầu hết vật tư đều hạn chế nghiêm ngặt, giống như lương thực, ương Quảng cũng chuẩn bị gia tăng hạn chế, không cho phép phía Bắc vận chuyển đến thảo nguyên. Cứ như vậy chắc chắn sẽ làm giảm sự ỷ lại của thảo nguyên đối với Trung Nguyên, bất lợi cho triều đình đối với việc kiểm soát người Hồ thảo nguyên. Cho nên sau khi ông ta nghe Dương Nguyên Khánh nói bán trà ở thảo nguyên đạt được thành công, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là triều đình có thể dựa vào chuyện này làm vũ khí sắc bén để khống chế người thảo nguyên.

Dương Nguyên Khánh lấy quyền để mưu lợi cá nhân. Tội danh tư lợi kiếm lời so với chiến lược lợi ích thật lớn trước mắt liền trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Đương nhiên, điều này chỉ là suy nghĩ trong lòng Dương Quảng, ông ta sẽ không bộc lộ ra ngoài. Ông ta không muốn quá nuông chiều Dương Nguyên Khánh sẽ khiến hắn trở nên khó khống chế. Dương Quảng cảm thấy mình cần phải khiến cho Dương Nguyên Khánh sợ hãi.

- Ngươi hãy nói thật cho trẫm biết, ngươi âm thầm bán trà, rốt cuộc là kiếm được bao nhiêu tiền?

Dương Quảng quay đầu lại lạnh lùng hỏi.

- Hồi bẩm bệ hạ, hiện tại lá trà chỉ được lưu hành trong quý tộc Đột Quyết, còn chưa phổ biến đến mục dân. Hơn nữa không phải là trà xanh thì không thể bán, còn phải tiến hành gia công, tốn thời gian tốn sức. Bởi vậy lá trà mà thần bán cũng không nhiều, hơn một năm chỉ kiếm được hơn mấy trăm ngàn quan.

Nói xong, hắn đem trình lên một tờ giấy:

- Bệ hạ, đây là phương thức bí mật gia công lá trà của thần. Trà xanh bình thường người Đột Quyết sẽ không nhận, chỉ có dựa theo phương pháp này gia công, sau khi làm thành trà bánh mới có thể kiếm được lợi nhuận từ tay người Đột Quyết. Đây là phương thức tuyệt mật mà thần nghiên cứu chế tạo ra, nguyện hiến cho bệ hạ.

Dương Quảng nghe nói là phương thức bí mật của Dương Nguyên Khánh, lại không ngờ chủ động dâng tặng cho mình, ông ta nhận lấy xem, sắc mặt dịu đi, cười hỏi:

- Tuổi ngươi còn trẻ, cần nhiều tiền làm gì?

- Hồi bẩm bệ hạ, thần thoát ly gia tộc, không có tiền bạc. Hai năm trước thần tham gia thọ yến của Công chúa Nhạc Bình, nghèo đến mức ngay cả bộ y phục mới cũng không có tiền mua, đành phải mặc bộ quân phục cũ đi tham dự thọ yến, chịu đủ sự khinh thường. Lúc ấy thần đã thề nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền, mua nhà mua ruộng, chuẩn bị sau này cưới vợ sinh con. Thần không muốn sau này khi cưới vợ, nghèo đến mức ngay cả bộ y phục tân lang cũng không mua nổi.

Dương Quảng cười ha hả, màn khóc than này của Dương Nguyên Khánh khiến ông ta nghe thấy thú vị. Ông ta ngẫm nghĩ một chút, liền lấy trong ngăn kéo ra một bản khế ước, đưa cho Dương Nguyên Khánh:

- Đây là một tòa hoàng trang của trẫm, nằm ở huyện Yển Sư, ước chừng có năm nghìn mẫu. Ngươi có công bán trà cho Đột Quyết, lại đồng ý đem phương thức bí mật chủ động hiến cho trẫm, tòa hoàng trang này trẫm tặng cho ngươi, xem như là giúp ngươi cưới vợ. Sau này trẫm còn có thể phong thưởng nữa, nhưng lợi nhuận ngươi bán trà không được chiếm giữ cá nhân mà có thể dùng để mở trường học cho quận Ngũ Nguyên, phụng dưỡng người già cô đơn. Trẫm không hy vọng ngươi biến thành một người bị tiền tài làm mê muội tâm can.

Dương Nguyên Khánh như trút được gánh nặng, mối nguy bán trà lần này coi như là hắn đã giải quyết viên mãn:

- Thần đa tạ bệ hạ đã ban thưởng, sẽ tuân theo thánh ý, tuyệt đối không để tiền tài làm mê muội tâm can.

***

Từ trong hoàng cung đi ra, Dương Nguyên Khánh cũng không lập tức đến Bùi gia để dự tiệc, hắn còn có việc quan trọng phải làm. Hắn nói với Dương Quảng một năm chỉ bán lời được hơn mười bạc triệu, trên thực tế là da dê súc vật mà hắn dùng lá trà đổi lấy được từ thảo nguyên chuyển hết thành tiền. Hắn còn có một lượng lớn vật phẩm cất trong kho giá trị vượt quá năm trăm ngàn quan tiền. Một khi bị tra ra số tiền rất lớn này, hắn sẽ có hậu hoạn, hắn nhất định phải chuẩn bị một chút.

Dương Nguyên Khánh chạy về chợ Phong Đô, tiến vào Hồng Tú Trà Trang, Khang Ba Tư liền nghênh đón, có chút khẩn trương nói:

- Tướng quân, vừa rồi bên ngoài trà trang phát hiện một số người thân phận không rõ, đã liên tục có vài nhóm người đến đây mua trà, đây là việc mà trước kia chưa từng có.

Dương Nguyên Khánh nao nao, sự việc tới nhanh như vậy sao? Hắn trầm tư một lát, lại hỏi:

- Sổ ghi chép tiền thu chi bán lá trà ở trong tay ngươi phải không?

Khang Ba Tư gật đầu:

- Dựa theo chỉ bảo của tướng quân, việc ghi chép quan trọng này do ta tự làm. Ngoài ta ra không một ai biết cả.

- Ngươi lập tức sửa chữa bản ghi chép nhập hàng, nhớ kỹ là sửa chữa chứ không phải là hủy đi. Đem tất cả ghi chép thu chi cắt giảm đi tám phần, sau đó ngươi đem sổ sách sửa chữa này giao cho Nhị quản sự. Còn ngươi hãy lập tức rời khỏi Lạc Dương, phải ngay lập tức, trong vòng hai canh giờ phải làm chuyện này cho thỏa đáng.

Khang Ba Tư hoảng sợ:

- Tướng quân, xảy ra chuyện gì sao?

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng nói:

- Đoán chừng là có người muốn dùng chuyện này để gây phiền toái cho ta.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bả vai Khang Ba Tư:

- Nhớ kỹ lời của ta, nhanh chóng làm đi, càng nhanh càng tốt.

Khang Ba Tư kinh hồn bạt via lập tức xoay người đi sửa chữa sổ sách.

Ngoại trừ một quyển sổ ở kinh thành này, còn có một quyển sổ ghi chép thu chi ở thành Đại Lợi, do Bàn Ngư giữ. Dương Nguyên Khánh lập tức chỉ bảo hai gã thân binh cấp tốc chạy về thành Đại Lợi, đi thông báo cho Bàn Ngư sửa chữa sổ sách. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu có người muốn dùng chuyện này để chỉnh hắn, hắn rất vui vẻ mà tiếp.

--------------------

Lúc hoàng hôn, xe ngựa Ngu Thế Cơ lại xuất hiện tại trước cửa phủ Tề vương. Mặc dù trong kế hoạch ngày hôm nay là Ngu Thế Cơ muốn đi bái kiến Tề vương, nhưng khi diện thánh bất an khiến ông ta hủy bỏ dự định gặp Tề vương hôm nay. Nhưng vừa rồi, Tề vương lại khẩn cấp sai người triệu kiến ông ta đến.

Khác với những quan viên khác, Ngu Thế Cơ gặp Tề vương cũng không cần quá bí mật. Ông ta vài năm trước từng có một thời gian dạy Tề vương. Ông ta là thầy của Tề vương, có thể quang minh chính đại gặp Tề vương.

Nhưng bản thân Ngu Thế Cơ cũng không thích Tề vương. Tề vương ngang ngược hống hách và hoang dâm vô sỉ làm ông ta vô cùng phản cảm. Thân là Thân vương mà đi cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếp dân chúng yếu đuối. Những chuyện Tề vương làm khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, ông ta lấy làm hổ thẹn vì có một học trò như vậy, nên đã nhiều năm không có qua lại với Tề vương.

Nhưng trong lòng Ngu Thế Cơ lại vô cùng coi trọng danh lợi, để đạt được mục đích mà ông ta không chút do dự buông bỏ đạo đức. Từ khi tin tức Thái Tử Dương Chiêu bệnh nặng truyền tới tai ông ta, Ngu Thế Cơ liền cảm thấy sau này Tề vương sẽ trở thành người đứng đầu Đại Tùy. Dù ông ta cực kỳ bất mãn với Tề Vương thế nào, nhưng vì quan chức danh lợi sau này, ông ta không thể không kìm nén sự bất mãn lại, bắt đầu lại một lần nữa tiếp cận Tề vương.