Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 222: Lược trợ phong thế

Không lâu sau, Dương Nguyên Khánh cũng đi tới trước cửa phường Tu Văn. Hắn vừa mới bước vào thì đột nhiên có tiếng vó ngựa vọng tới, hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì chỉ nhìn thấy mấy người đang cưỡi ngựa từ phía đường lớn Định Đỉnh môn tới từ phía sau vút qua bọn họ.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nhận ra người cầm đầu, hóa ra là Lương Sư Đô, một vị tướng đắc lực dưới trướng Tề vương Dương Giản. Y không nhìn thấy mình mà ánh mắt bọn họ đang nhìn chằm chằm vào mấy tên du hiệp kia.

Lương Sư Đô ghì ngựa lại ngay cạnh mấy tên du hiệp kia rồi xoay người xuống ngựa. Y nói với tên cầm đầu cao gầy kia mấy câu gì đó, tên này chỉ về phía con đường khác bên cạnh rồi dẫn Lương Sư Đô nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ đầu đường.

- Cái này có vẻ hơi kì lạ, Lương Sư Đô tìm tên du côn lưu manh này làm gì chứ?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút hoang mang. Tuy nhiên đã hai năm không gặp rồi, hắn nghĩ mình cũng chẳng nghĩ ra được nên cũng chẳng nghĩ tới bọn họ nữa mà quay người bước vào trong phường Tu Văn.

…..

Trong phường Tu Văn, dân chúng Lạc Dương tới xem Phật quang đứng chật ních. Trong phường Tu Văn có ba tòa nhà lớn, gần như là chiếm mất một nửa diện tích phường vậy.

Ba tòa nhà này, một tòa là của Tả Kiêu Vệ đại tướng quân Trương Cẩn, một toà là của gia đình nhà Nạp ngôn Dương Đạt, còn có một tòa nữa là của Nhạc Bình công chúa Dương Lệ Hoa. Ba tòa nhà lớn này nằm sát nhau, tường bao quanh cũng phải tới một dặm, chiếm hết cả toàn bộ khu phía Bắc của phường Tu Văn.

Ba người này, hai người là hoàng thân, một người là một nhân vật tai to mặt lớn trong giới quý tộc quan lại, tài sản trong nhà họ có tới hàng vạn, vú già mấy trăm người. Ba nhà bọn họ đều đều bày đèn Vu lan phật ở phía trước cửa nhà. Họ cũng biết rằng sẽ có rất đông người đến xem đèn nên nhà nào nhà nấy đều vô cùng tận tâm, không phải đơn thuần chỉ là một khối Vu lan phật quang đơn giản mà trước cửa mỗi nhà đều có đèn hoa rực rỡ, tràn đầy màu sắc, nhà nào cũng bày ra cả một lễ hội đèn. Chỉ tính trước cửa phủ của Dương Lệ Hoa cũng bày tới hàng trăm chiếc đèn hoa đăng hình dáng khác nhau để phục vụ cho dân chúng tới du lãm.

Trước cửa phủ của họ cứ như trăng sao trên trời rơi xuống vậy, có tới hàng trăm chiếc đèn hình chim phượng, có đèn hổ báo tranh hùng, có đèn tam lão Nam Hoa, đèn hoa sen, đèn tiên nữ, đèn thanh ngưu,… muôn hình vạn trạng các loại đèn hoa đăng rực rỡ chói sáng cứ như là một bài trọng diễn trong lễ hội hoa đăng vậy.

Nhưng cái hấp dẫn người xem nhất chính là Vu lan bảo bồn, ở giữa hàng trăm nghìn loại đèn hoa đăng này, gần như mỗi nhà đều dựng một tòa đài cao rồi đặt vu lan bảo bồn ở trên đài cao nhất, xung quang có hàng trăm gia đinh canh giữ, do đó ba tòa cao đài này cũng trở thành tiêu điểm của lễ hội hoa đăng. Hàng trăm người dân tới phường Tu Văn cũng chỉ là vì muốn được nhìn thấy phong thái của ba tòa Vu lan bảo bồn này.

Không chỉ phường Tu Văn, toàn bộ các phườn lớn hai bên con đường lớn Định Đỉnh môn đều ít nhiều có vài tòa Vu lan bảo bồn thế này. Từng tòa từng tòa Phật quang bảo bồn nối tiếp nhau ở con đường lớn Định Đỉnh môn tạo thành một chiếc vòng cổ minh sáng rực rỡ, thu hút tới nửa số dân Lạc Dương tới du thưởng.

Dương Nguyên Khánh dẫn theo thuộc hạ cùng với ba cô gái nhà họ Bùi ở trước cửa phủ Dương Lệ Hoa thưởng thức hoa đăng. Phía trước chỗ Dương Lệ Hoa đặt bảo bồn biển người tấp nập, năm trước san hô châu ngọc bảo bồn của Dương Lệ Hoa được dân chúng Trường An công nhận là phật quang thịnh nhất, cũng chính là đứng đầu rồi. Do đó mà năm nay số người tới trước cửa phủ của bà ta thưởng thức phật quang đặc biệt đông, người nào người nấy đều ưỡn cổ lên nhìn tòa san hô bảo bồn phía xa xa kia.

Đầu tiên bồn quả thực là nhất tuyệt, một tòa bạch ngọc bồn đường kính một trượng phải dùng cả một khối mỹ ngọc chạm thành, trơn bóng trong suốt, có một không hai trong thiên hạ. Đây là bảo vật trong hoàng cung Bắc Chu, là bảo vật trấn điện của cung Hoàng hậu, ngay cả cung của Tùy Vương cũng không có. Kế tới là san hô, một chuỗi san hô sắc hồng cao một trượng, năm trước là ba thước bạch san hô, năm nay lại đổi thành một khối đại san hô cao một trượng. Nếu như tính cả vàng bạc bên trên nữa thì cao tới một trượng ba thước. Các nhánh cây đa dạng giống như một cây san hô lớn vậy. Khối san hô hồng cao to này cũng là có một không hai trong thiên hạ, là bảo bối vô giá. Khối san hô hồng này vốn là bảo vật của hoàng cung Lưu Cầu được thủy quân viễn chinh Lưu Cầu mang về, sau đó Dương Quảng đã ban thưởng cho Dương Lệ Hoa.

Trên cây san hô treo chín chín tám mốt tượng kim phật, điều tuyệt diệu nhất chính là tám mốt tượng kim phật này mỗi cái lại có thái độ khác nhau, chẳng có cái nào trùng lặp cái nào, vô cùng sống động.

Phía sau Vu lan bảo bồn là một chiếc đèn hoa sen thật lớn, nó cũng là do Thái phủ tự Thiếu Khanh Hà Trù tự tay làm nên. Chiếc đèn hoa đăng vô cùng tinh xảo chiếu ánh sáng khắp nơi, chiếu rọi cây san hô và ngọc bồn làm cho cả tòa bảo bồn bừng sáng trong suốt, ánh hào quang chiếu ra tứ phía tạo thành một quầng sáng thật lớn. Nhìn từ xa, nó giống như đang chiếu rọi ra bốn phía, phật quang cường thịnh giống như hoàn toàn áp đảo che giấu cả hào quang của hai tòa ngọc bồn còn lại, thu hút sự ngạc nhiên thán phục của dân chúng xuung quanh.

- Tướng quân, tòa san hô bảo bồn này giá trị bao nhiêu tiền?

Mấy tên cận binh của Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi.

- Đây chính là vật báu vô giá, hiểu chưa?

Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

- Những bảo bối này có một không hai trong thiên hạ, ngươi có tiêu bao nhiêu tiền thì cũng không thể mua nổi, cũng chỉ có thân phận như Lạc Bình công chúa thì mới có thể có được nó chứ đổi lại là người bình thường thì có thể sẽ dẫn tới họa sát thân.

Dương Nguyên Khánh vừa nói tới đây thì hắn đột nhiên phát hiện một người đàn ông cao gầy đang lén lút tới gần tòa đài. Nhìn người này có vẻ quen quen mắt, hắn định thần suy nghĩ lại thì đột nhiên nhớ ra. Đây chẳng phải là tên thủ lĩnh vô lại ở ngoài cửa phường sao? Sau đó tên này bị Lương Sư Đô tìm dẫn đi, sao giờ hắn ta lại ở đây chứ?

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh chú ý người này, hắn phát hiện người này không phải đang nhìn bảo bồn mà là nhìn lên thái đài. Gã nhìn chăm chú một cột thái đài rất lâu, lại còn cúi đầu dặn dò hai tên thuộc hạ gì đó nữa, hai tên thuộc hạ nhỏ gầy thừa lúc mọi người không chú ý đã chui vào trong đài.

Dương Nguyên Khánh hơi hiểu ra rồi, chẳng nhẽ đây chính là mục đích mà Lương Sư Đô tìm đám vô lại này ư? Bọn chúng muốn phá hỏng bảo bồn của Dương Lệ Hoa sao?

Lúc này, Dương Nguyên Khánh chỉ cần phái người bắt lấy mấy tên này là có thể làm thất bại kế hoạch này nhưng hắn lại nghĩ tới Tề Vương. Lương Sư Đô là thuộc hạ của Tề Vương, phá hỏng thái đài của Dương Lệ Hoa tất nhiên cũng là ý của Tề Vương rồi, nếu đã là ý của Tề Vương, vậy thì…

Dương Nguyên Khánh chỉ chỉ mấy người đàn ông cao gầy kia cho mấy cận binh rồi sai bảo gì đó. Mấy cận binh này lập tức từ từ theo sát tới, bí mật chờ đợi.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh quét tứ phía một vòng, hắn nhìn thấy dưới một thân cây có mấy khối gạch màu xanh được người khác dùng để kiễng chân lên. Hắn bước lên phía trước, hai chân dẫm lên hai khối gạch.

Trên thái đài, tám gia đinh của phủ công chúa đang đứng xung quanh bảo bồn lớn, thắt lưng thẳng tắp, khóa đao hộ vệ bạch ngọc bồn, vẻ mặt tập trung. Hai bên thái đài được bao phủ bởi những dải vải đầy màu sắc bao phủ cả tòa đài khiến cho cả tòa thái đài trở nên vô cùng hoa lệ.

Đúng lúc này, đám người ở phía tây bắc thái đài đột nhiên xôn xao, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy rất rõ, có một đám khói đen từ phía tây bắc bay lên, vô cùng mãnh liệt, toàn bộ lớp vải bị thiêu cháy, còn hai người đàn ông gầy nhỏ kia lại từ một phía khác chạy ra rồi lẩn trốn vào trong đám người hoảng loạn kia.

Dương Nguyên Khánh liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ của mình, bốn cận binh liền đuổi theo hai gã đàn ông gầy nhỏ kia, còn người đàn ông cao gầy vừa quay người định bỏ trốn thì lại bị những thuộc hạ khác của Dương Nguyên Khánh từ tứ phía đánh tới, đánh gã ngã cả ra đất.

- Buông ta ra.

Gã đàn ông cao gầy kia liều mạng giãy dụa, cận binh của Dương Nguyên Khánh người nào người nấy đều có võ nghệ cao cường làm giữ chặt lấy gã. Họ dùng một sợi dây thừng cột gã lại. Cũng chính lúc đó, tên tay sai của Lương Sư Đô từ phía xa nhìn thấy tình hình xảy ra biến cố, mấy tên vô lại ở kinh thành đã bị người khác bắt lại rồi thì liền giật mình sợ hãi quay đầu chạy về báo tin.

Trước cửa phủ của Dương Lệ Hoa đã trở nên vô cùng đại loạn, mọi người kêu gào chạy loạn tứ phía, ngọn lửa lan ra với tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt mà toàn bộ thái đài đã bị một màn khói dày đặc bao phủ. Lửa cháy nuốt trọn cả mộc đài, bốn tên gia đinh đang liều mạng hạ bảo bồn xuống dưới mộc đài. Đúng lúc này, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng ra tay. Hắn đá một cước, hai khối gạch bay thẳng tới hướng mộc đài, một khối bay trúng bạch ngọc bồn. “Uỳnh” một tiếng cực lớn, bạch ngọc bồn vỡ vụn, tất cả kim sa bên trong trào ra, khối san hô cao một trượng ầm ầm sập xuống, lổng chổng ở trên mộc đài gãy thành bảy tám đoạn, tám mốt bức tượng kim phật ở bên trên rơi ra tứ phía.

Lúc này, một khối gạch khác cũng bắn tới đánh trúng ót thượng của một tên gia đinh, gã kêu thảm một tiếng rồi ngã quỵ dưới ngọn lửa đang cháy rừng rực.

Đại hỏa đã nuốt trọn của tòa thái đài, khói đặc cuồn cuộn, những tên gia đinh khác thất thần sợ hãi ôm đầu nhảy xuống khỏi thái đài. Ngọn lửa càng ngày càng mãnh liệt, nhanh chóng nuốt trọn toàn bộ những ngọn hoa đăng ở trước cửa phủ Dương Lệ Hoa.