Ánh nắng buổi sớm cũng chiếu rọi lên Âm Sơn ngàn dặm. Ánh mặt trời chiếu rọi lên những ngọn núi tròn thoải. Tuyết trắng dần rút đi để lộ ra diện mạo nguyên sơ màu ngăm đen của núi, suối nước chảy róc rách, tiếng chim hót đâu đây, hơi thở mùa xuân đã dần đến với Âm Sơn.
Trong một khe núi lớn bên trong Âm Sơn xuất hiện một đoàn kỵ binh hơn tám mươi nghìn người, cờ bay phấp phới, hùng dũng vô cùng.
Đây là kỵ binh chủ lực Khế Bật đến từ Kim Sơn. Cục diện cuộc chiến thành Đại Lợi đã thay đổi kế hoạch tác chiến của bọn họ. Bọn họ đã từ bỏ việc đến mặt phía Nam của Kim Sơn để đón đánh Tiết Diên Đà mà là thừa dịp Tiết Diên Đà tấn công quy mô lớn vào thành Đại Lợi, lao thẳng tới hang ổ của bọn chúng.
Đi phía trước nhất của đoàn kỵ binh đó là một người đàn ông trung niên tầm hơn năm mươi tuổi, chòm râu đã hoa râm nhưng ánh mắt sáng ngời, cơ thể cũng cường tráng như người trẻ tuổi vậy. Trên đầu ông đội một cái mũ cuốn vành. Ở chính giữa cái mũ có nạm một viên đá hồng ngọc to như quả trứng, trên người mặc áp giáp móc xích hoàng kim, ở thắt lưng có đeo một thanh kiếm nạm đầy đá quý.
Ông ta chính là Khả Hãn Ca Lăng của Khế Bật bộ. Ông ta nhận được thông tin từ con trai cả của mình là Khế Bật Liệt liền lập tức dẫn quân đến Nam Hạ. Ông ta dẫn một đội liên quân, không chỉ có đội quân lớn Khế Bật mà còn có quân đội của các nước Cao Xương, Quy Tư, Yên Kỳ. Quốc vương Cao Xương là Khúc Bá Nhã phái mười nghìn quân theo ông ta tác chiến.
Bên cạnh Khế Bật Khả Hãn chính là con trai cả của ông, Khế Bật Liệt, là người thừa kế Khả Hãn. Trên vai anh ta là một con chim ưng. Đây là con chim ưng săn bay từ thành Đại Lợi đến. Khế Bật Liệt có được tình báo thành Đại Lợi, Tiết Diên Đà điều động đại quân hơn chín mươi nghìn người đến tiến công thành Đại Lợi, lá cờ đầu sói vàng của bọn họ cũng vượt qua sông Hoàng Hà.
Đây là tin tình báo quan trọng. Vương kỳ (Cờ của vua) vượt qua Hoàng Hà chứng tỏ Tiết Diên Đà đã điều động đội quân tinh nhuệ nhất. Bộ lạc Tiết của bọn họ chắc chắn là không còn binh lính nào.
- Mau đi về phía trước, một trận đánh tan Tiết Diên Đà!
Tám mươi nghìn kỵ binh Khế Bật vượt qua Âm Sơn, che trời phủ đất tiến vào trung tâm bộ lạc của Tiết Diên Đà.
......
Cuộc chiến kịch liệt ở thành Đại Lợi đã sang buổi chiều, hai mươi tổ xe và hàng trăm cái thang dựa vào tường thành. Tấm gỗ lớn ở phía trước bậc thềm phần đỉnh tổ xe rơi xuống, đáp lên đầu thành, hình thành nên một cây cầu trong không trung, mấy chục tên lính Tiết Diên Đà múa may chiến đao, mãnh liệt nhằm về phía đầu thành. Ở phía sau bọn họ, quân đội Tiết Diên Đà đang leo lên thang không ngừng cuồn cuộn xuất hiện.
Một trận chiến ác liệt vào buổi sáng. Xác chết trên đỉnh thành buồn thiu, hai bên đều chết thê thảm nghiêm trọng. Đại quân bảy mươi nghìn của Tiết Diên Đà đã lên toàn tuyến, binh lực chiếm ưu thế tuyệt đối. Bọn họ dần dần chiếm thế thắng, đã có hơn hai nghìn quân địch xông lên đỉnh thành, chiến đấu ác liệt với quân Tuỳ ở trên đó. Tình thế trở nên nguy cấp.
- Tướng quân, phía đông thành sắp không giữ được nữa rồi.
Một tên quân Tùy chạy vội lại báo cáo.
- Các ngươi đi theo ta!
Dương Nguyên Khánh dẫn theo năm trăm quân Tùy chạy về hướng thành đông. Thành đông còn có hơn mười máy bắn đá. Chủ yếu là lấy lính thợ thủ công là chính. Quân của Diên Tu Đà dựng lên ở đây tám tổ xe và mấy chục cái thang, hơn nghìn quân địch đã vây đến đầu thành.
Lính thợ thủ công dù sao cũng không được huấn luyện gì, hai ngày nay giữ thành, bọn họ đã kiệt sức. Khi đối mặt với quân địch, đối mặt với sự chém giết tanh mấy, đối mặt với thi thể chất thành đống, bọn họ bắt đầu bị lung lạc sợ sệt bởi tử thần, bắt đầu hoang mang. Mấy nghìn lính thợ thủ công đều trong tình trạng hỗn loạn. Sự hỗn loạn của bọn họ cũng ảnh hưởng đến tác chiến của quân Tùy.
- Tướng quân, người mau hãy triệt hạ những kẻ vô dụng này đi!
Người giữ thành phía Đông là Mã Thiệu. Anh ta thấy Dương Nguyên Khánh dẫn quân đến cứu viện thì tức giận hét to lên:
- Không phải là tôi không trấn giữ được mà là đám người vô dụng này đã ảnh hưởng đến việc tác chiến của chúng ta.
Dương Nguyên Khánh ở trên ngựa cũng nhìn thấy, ở chỗ trống chủ yếu là ở chỗ hai cái tổ xe. Bên đó chen chúc hơn hai ngàn lính thợ thủ công. Quân Tùy không qua được chính là do lính thợ thủ công cản trở, khiến cho quân địch không ngừng xông lên mà lúc này máy bắn đá thì không phát huy được tác dụng.
- Toàn bộ lính thợ thủ công rút về trong thành!
Dương Nguyên Khánh ra lệnh lính thợ thủ công lui về, mấy nghìn người liền như thủy triều lui vào nội thành. Trên cầu treo bọn họ người trước kẻ sau chạy vào. Một người thợ thủ công đang chạy thì bị chen chúc nên bị ngã xuống khỏi cầu kêu thảm một tiếng rơi xuống thành.
Khi lính thợ thủ công tản đi, bên ngoài thành lập tức trở nên rộng rãi. Mã Thiệu hét lớn một tiếng dẫn theo một nghìn hai trăm quân Tùy đến chỉnh đốn đội hình, xông lên về phía đội quân Tiết Diên Đà ở đầu thành.
Bên cạnh đám lính dày đặc, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dương Nguy. Anh ta vẫn là giữ bản sắc liều mạng của Tam Lang béo, cả người mồ hôi đầm đìa, huy động đại chuỳ đánh mạnh vào quân địch. Những nơi đại chuỳ đi qua, binh lính Tiết Diên Đà đầu vỡ toang, máu thịt chảy lẫn lộn.
Lúc này, trên lỗ châu mai có một phu trưởng của Tiết Diên Đà tay cầm trường mâu, khẽ đâm từ phía sau của Dương Nguy. Dương Nguyên Khánh lập tức dương cung lên bắn.
Dương Nguy đã phát hiện phía sau có đánh lén, muốn quay người lại nhưng đã không kịp. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mũi tên của Dương Nguyên Khánh đã bắn tới, bắn xuyên đầu tên Thiên phu trưởng kia, hắn ta kêu thảm ngã xuống thành.
Dương Nguy thấy Dương Nguyên Khánh, nhếch miệng mỉm cười, giơ đại chuỳ về phía hắn vẫy vẫy. Lúc này, hai tên quân Tuỳ ở bên cạnh anh ta đã bị quân địch dùng trường mâu đâm chết. Dương Nguỵ giận dữ, anh ta điên cuồng hét lên một tiếng, bổ nhào đại chuỳ vào quân địch.
Chỗ hổng bên kia thợ thủ công binh đã lui hết, Dương Nguyên Khánh phóng ngựa chiến dẫn theo hơn năm trăm quân Tuỳ giết về phía chỗ lỗ hổng. Quân Tuỳ tác chiến rất có kết cấu, phối hợp ăn ý. Ba trăm quân Tuỳ từ hai bên đánh sang, hai trăm quân Tuỳ ở giữa quỳ gối xuống bắn tên. Tên bay như mưa, quân địch xông lên đều bị bắn hạ.
- Phải giết bằng được chúng!
Dương Nguyên Khánh thanh âm đã khàn khàn. Hắn thúc dục chiến mã, vung trường sóc, dẫn theo quân Tùy anh dũng giết địch. Dưới sự cổ vũ của hắn, hơn năm trăm quân Tùy sĩ khí tăng vọt, giết quân địch đến mức xác chết khắp mặt đất, liên tục thất bại, liền lại lui về tổ xe.
Một gã quân Tùy nhân cơ hội ném chiếc túi da đã tẩm đầy dầu hoả ném sang tấm ván gỗ, châm dầu hoả lên, dầu hoả liền bốc cháy mạnh mẽ. Thế lửa rất mạnh, khói đen cuồn cuộn khiến cho cây cầu gỗ trong không trung đã bị nuốt chửng.
- Tướng quân, dùng dầu hỏa đi! Thiêu hủy tổ xe!
Mã Thiệu lớn tiếng đề nghị nói.
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, tổ xe và thang đều có bọc da trâu, hiệu quả của dầu hoả sẽ không lớn. Năm trăm thùng dầu hoả, Dương Nguyên Khánh tự lượng được tác dụng của chúng.
Hơn nữa... ánh mắt của hắn hướng về phía xa mấy trăm bước, còn có hơn hai mươi tổ xe và thang đang chờ đợi lên thành, bọn họ không thể thiêu đốt hết được số này.
Quan trọng hơn là đã có bốn năm nghìn quân địch từ các lỗ hổng xông lên đầu thành, số lượng bằng với số quân Tùy ở trên thành, bên ngoài thành chắc chắn là không giữ được.
Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, trường sóc vung qua, một dây da của máy bắn đã đã bị chặt đứt, máy bắn đá ầm ầm bị đổ xuống, từng thanh gỗ dài rơi xuống đầu thành.
- Phá hủy tất cả máy bắn đá, rút về nội thành!
Từng cái máy bắn đá đã bị quân Tùy làm cho sụp đổ. Từng đội quân Tùy bắt đầu đánh vừa đánh vừa lui. Một nghìn cung thủ với cơn mưa tên dày đặc để ngăn chặn sự truy kích của địch. Mấy trăm quân Tùy giơ tấm chắn lên, hình thành nên một bức tường chắn. Các binh lính như bay chạy qua cầu treo. Quân bắn cung yểm hộ quân Tuỳ trên tường nội thành lui về phía sau, đội ngũ rất ngay ngắn trật tự.
Lưu Giản phụ trách đầu phía Tây thành cũng dẫn mấy trăm quân Tùy rút về. Nhưng đúng lúc này, Lưu Giản bỗng nhiên phát hiện đầu thành phía tây còn có hai cái máy bắn đá vẫn chưa phá hủy, anh ta sợ đến như vỡ tim. Đây chính là anh ta không làm tròn bổn phận. Anh ta biết hậu quả của việc để lại hai cái máy bắn đá này, toàn bộ nội thành đều sẽ bị hai cái máy bắn đã này phá hủy.
Lưu Giản lo lắng đến mức đổ mồ hôi. Anh ta bỗng nhiên hét lên ra lệnh:
- Đội đầu tiên theo ta!
Anh ta hét lớn một tiếng, dẫn theo năm mươi tên quân Tùy hướng đến quân Tiết Diên Đà dày đặc. Anh ta vung đao lớn, dũng mãnh vô cùng. Trong nháy mắt, ba gã quân địch đã bị chém bay đầu, năm mươi quân Tùy theo anh ta tập trung lực lượng xung phong liều chết, giống như một nắm đấm cứng rắn, tả hữu xung đột, dần dần mở ra một con đường máu. Nhưng bên thành tây đã có hơn hai nghìn quân địch tả hữu tấn công, bao vây lấy năm mươi tên quân Tùy đang xông lên này.
- Tướng quân, Lưu lữ soái đã xông lên rồi.
Một tên lính báo cáo với Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh đã nhìn thấy. Hắn cũng đang nhìn hai cái máy bắn đá sừng sững ở thành tây, ở một cái góc dễ bị người ta bỏ qua nhất.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào năm mươi quân Tùy đang dần bị quân địch bao vây, con mắt hẹp lại, hắn nắm chặt lấy Phá Thiên Sóc trên tay.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy một tiếng hét điên cuồng, Lưu Giản trên người đẫm máu đem theo mấy tên lính chạy ra khỏi vòng bao vây trùng trùng. Đại đao của anh ta đã không còn nữa, trở thành một huyết nhân. Anh ta rút hoành đao ra, đâm liên tiếp mấy người, điên cuồng đi được hơn một trăm bước, xông đến phía dưới chỗ máy bắn đã, chém đứt dây da, dây da bị đứt, những tảng đá bị sụp xuống. Anh ta chuyển người sang một máy bắn đã khác, cây đao trong tay đã gãy rồi, chỉ còn lại nửa thanh.
Lúc này, mấy trăm quân địch đuổi theo họ đi đến. Mấy tên quân Tùy chống cự trog nháy mắt liền bị loạn đao chém chết. Một gã Thiên phu trưởng thấy quan quân quân Tùy đang cố gắng cắt đứt chiếc máy bắn đá cuối cùng liền phẫn nộ, dương cung lên bắn vào phía sau cổ Dương Giản. Mũi tên vừa lao đến, Dương Giản hét lên một tiếng ngã lên trên chiếc máy bắn đá...
Bên cầu treo, hơn trăm thủ hạ của Lưu Giản đều điên cuồng, rút dao phóng lên.Trường sóc của Dương Nguyên Khánh vung lên ngăn cản bọn họ. Hắn lớn tiếng quát:
- Toàn bộ lui về nội thành, kẻ nào trái lệnh, xử trảm!
Hơn trăm thủ hạ nước mắt rưng rưng chậm rãi lui về. Bọn họ quay đầu đi, vọt đi vào phía ngoài cửa cầu treo, đi vào phía bên trong thành. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh cũng đỏ. Cuối cùng nhìn thoáng qua Lưu Giản, chậm rãi lui vào cửa. Cửa ngoài cầu treo đóng, đi hơn chục bước trên cây cầu đá lớn là có thể đi vào cầu treo, hơn chục binh lính cuối cùng dùng tấm chắn hộ vệ hai bên cho mình và chiến mã, ngăn chặn cơn mưa tên từ hai bên bay đến.
Ở đây, Dương Nguyên Khánh vẫn có thể nhìn thấy máy bắn đã và Lưu Giản ở trên cái máy bắn đá đó. Chính vào lúc này, chiếc máy bắn đá cuối cùng đã bị đổ sụp xuống, những thanh gỗ lớn lật ngược bị trôi cuốn xuống thành.
Sự thay đổi đột nhiên này đã khiến cho quân của Tiết Diên Đà đã rời khỏi thành tây quay đầu chạy về. Lưu Giản trọng thương cố gắng chầm chậm đứng lên.Vừa nãy anh ta ngã trên máy bắn đá, anh ta đã dùng dao cắt đứt dây da.
Sinh mạng đã sắp rờxa anh ta. Mũi tên bắn trúng cổ, anh ta đã không thể nói được nữa. Trong con mắt tràn đầy tiếc nuối với cuộc sống. Thiên phu trưởng của Tiết Diên Đà giận dữ, rút đao ra nhằm về phía Lưu Giản. Ông ta muốn chặt đầu người này.
Lưu Giản cuối cùng nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, lộ vẻ cười sầu thảm rồi anh ta cắm mạnh nửa thanh đao vào ngực mình, xoay người rơi xuống đầu thành.
Nước mắt trào ra từ mắt Dương Nguyên Khánh. Bốn phía tên bay như châu chấu, mấy trăm tên quân Tiết Diên Đà dùng búa rìu bổ chém ở phía cổng ngoài cầu treo. Nhìn thấy cửa lớn sắp bị bổ ra, bọn binh lính sốt ruột hét lớn:
- Tướng quân, mau đi đi!
Dương Nguyên Khánh thúc con chiến mã của mình, chạy vào phía trong tường thành. Khi tên lính cuối cùng chạy qua cầu treo, cây cầu treo dài bị xích sắtở trên cao kéo lên, giữa hai thành xuất hiện một con hào rộng chừng bốn trượng, quân của Tiết Diên Đà không thể vượt qua.