Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 174: Sóng gió hồi phủ

Khi xe ngựa của Dương Tố từ từ dừng lại ở cửa Dương phủ, con cháu Dương phủ nghe thấy tin đều nhao nhao chạy ra nghênh đón gia chủ trở về. Trên bậc thềm, con cháu của Dương Tố đứng kín, mấy chiếc đèn lồng đều đốt sáng, chiếu sáng cửa phủ như ban ngày.

Dương Ước đứng bên cạnh cửa chính, trong lòng có chút nặng nề. Ông ta biết chuyện của Dương Nguyên Khánh không thể tránh né phải đối diện, nhưng trong lòng ông ta cũng có suy nghĩ của chính mình, sẽ không vì áp lực của huynh trưởng tạo cho mình mà buông tha.

Cửa xe mở ra, Dương Tố từ trong xe bước xuống, mấy người con trai đều cùng lúc tiến lên đỡ cha. Mọi người nhìn thấy cha gầy đi như vậy, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa buồn khổ. Nước mắt Dương Huyền Cảm bỗng chốc tuôn trào, vội vàng đỡ lấy cánh tay của cha.

Không ngờ Dương Tố lại lạnh lùng đẩy ông ta ra, nói với tam tử Huyền Tưởng:

- Huyền Tưởng, con lại đỡ ta.

Dương Huyền Tưởng vội vàng tiến lên trước đỡ cha. Việc nhỏ xíu này khiến rất nhiều người đã ý thức được, trong lòng gia chủ đang chất chứa một sự tức giận. Bản thân Dương Huyền Cảm cũng hiểu, điều này tất nhiên là vì Huyền Tưởng đã báo cáo sự tình của Nguyên Khánh cho cha. Ông ta nhìn tam đệ một cái, trong lòng mơ hồ có chút bất mãn với tam đệ.

Dương Tố bước lên thềm, mọi người vội vàng tiến lên trước khom người hành lễ,

- Tham kiến gia chủ!

Dương Tố nhìn lướt qua mọi người, đột nhiên hỏi:

- Nguyên Khánh đâu? Nó sao không ra nghênh tiếp ta?

Trên mặt mọi người đều lộ ra sự lúng túng, Dương Ước vội vàng tiến lên nói:

- Đại ca, trong nhà xảy ra chút chuyện, đệ sẽ giải thích với huynh.

- Không cần đâu, ta muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, tất cả con cháu bối chữ Huyền (con cháu tên đệm là Huyền, con cháu đời thứ hai nhà họ Dương – chú thích của BTV) tập trung ở chủ đường, ta muốn mở một cuộc họp với mọi người.

Dương Tố lại quay đầu nhìn con cả một cái,

- Huyền Cảm, con đến thư phòng của ta đi!

……..

Trong thư phòng, một thị nữ đã giúp Dương Tố thay một bộ thiền y rộng. Dương Tố tựa lưng vào ghế, mắt lim dim dưỡng thần. Hai tiếng gõ cửa vang lên, truyền vào giọng nói của Dương Huyền Cảm,

- Phụ thân!

- Vào đi!

Dương Huyền Cảm đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Sự trở về của cha khiến áp lực trong lòng ông ta bỗng chốc giảm đi rất nhiều, đồng thời trong lòng ông ta cũng sinh ra một chút lo lắng. Ông ta biết sự tình của Dương Nguyên Khánh rất dễ dẫn đến cơn gió lốc của gia đình.

- Phụ thân!

Ông ta khoanh tay đứng bên cạnh cha mình. Dương Tố nhìn ông ta một cái, thở dài:

- Ngồi đi!

Dương Tố đã qua cái tuổi tri thiên mệnh, có một số chuyện ông không cần dựa vào cơn tức giận để giải quyết, nhất là với con cả. Huyền Cảm sẽ gánh vác cả gia tộc khi ông qua đời, ông hi vọng con cả có thể hiểu được một số chuyện.

Tri thiên mệnh: "Ngũ thập nhi tri thiên mệnh" có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời. Không phải bất cứ ai tới 50 tuổi là đạt được trình độ "tri thiên mệnh" Muốn đạt được trình độ "tri thiên mệnh," con người cũng phải có căn bản vững vàng về giáo dục, kiến văn, và kinh nghiệm sống.

Dương Huyền Cảm ngồi xuống, chủ động nói:

- Phụ thân muốn nói chuyện với con về việc của Nguyên Khánh phải không ạ?

Dương Tố gật đầu,

- Trước tiên nói rõ nguyên nhân và hậu quả cho ta nghe, không được xen tình cảm vào đó, nói từ đầu chí cuối đi.

Dương Huyền Cảm liền đem tất cả chuyện đã xảy ra đầu đuôi gốc ngọn kể cho cha nghe. Tuy khi xử phạt Dương Nguyên Khánh ông ta không có mặt ở hiện trường, nhưng ông ta biết được tình tiết cụ thể và tỉ mỉ từ người khác. Bao gồm cả đối thoại, động tác của tất cả mọi người vào lúc đó, ông ta đều kể lại tỉ mỉ, không hề giấu diếm một chút gì.

- Phụ thân, đây là những gì con biết, nếu không hỏi lại Huyền Túng, đệ ấy luôn ở từ đường.

- Không cần, bấy nhiêu đủ rồi.

Dương Tố nhìn thoáng qua người con cả, hỏi con:

- Bây giờ hãy nói cách nhìn của con đi! Con nhìn chuyện này như thế nào.

Dương Huyền Cảm cảm nhận được lời nói thấm thía của cha, cũng không phải là sự phát cáu của cha đối với mình giống như trong tưởng tượng của ông ta. Áp lực trong lòng ông ta giảm bớt được một chút, đồng thời lại sinh ra chút hổ thẹn. Chuyện này ông ta không giải quyết tốt, khiến cha phải bận tâm.

- Phụ thân, chuyện này con đã lựa chọn lảng tránh. Dù sao một mặt là con trai con, một mặt là gia tộc. Che chở cho con, gia tộc sẽ nói con bất công, không thích hợp là người thừa kế gia chủ, sẽ khiến con mất đi uy tiến của gia tộc. Nhưng nếu nghiêm trị Nguyên Khánh, con lại không nhẫn tâm. Con thân ở trong đó, rất khó lưỡng toàn, con thật sự rất bất đắc dĩ, chỉ biết lảng tránh.

Dương Tố gật gật đầu,

- Tâm tình của con ta hiểu, thái độ của con trước tiên ta không đánh giá. Ta muốn nghe cách nghĩ của con về chuyện này.

- Phụ thân, kỳ thật chuyện đất đai chỉ là một lời dẫn. Sự phẫn nộ của người trong gia tộc cũng không phải là vì đất đai, mà là vì sự thiên vị quá mức của phụ thân với Nguyên Khánh. Đánh vỡ quy củ cơ bản đích thứ trưởng ấu của gia tộc, khiến mọi người vô cùng bất mãn. Sự bất mãn này không phải bây giờ mới có, mà luôn có từ trước. Thứ cho con nói thẳng, con cảm thấy phụ thân cũng có trách nhiệm nhất định trên chuyện này.

Đây cũng là những lời mà trong lòng Dương Huyền Cảm luôn muốn nói. Ông ta cho rằng cha mình quá thiên vị Nguyên Khánh, điều này thật bất công với những người khác trong gia tộc.

Dương Tố vẫn không nổi giận, ông lại hỏi:

- Vậy bây giờ con cho rằng việc xử phạt của gia tộc đối với Nguyên Khánh có chính xác không.

- Phụ thân, con cho rằng quốc có quốc pháp, tộc có tộc quy. Xử phạt của gia tộc đối với Nguyên Khánh cũng có chỗ thích đáng.

Dương Tố thở dài,

- Quốc có quốc pháp, tộc có tộc quy, Thánh Thượng cũng đã nói như vậy.

Dương Huyền Cảm sửng sốt, đây là ý gì? Dương Tố lại không nói tiếp mà chuyển đề tài.

- Kỳ thực con nói đúng, ta quả thực cũng có trách nhiệm. Một nghìn mẫu đất đó ta đã cho Nguyên Khánh, ta chí ít nên nói với con. Chỉ là ta băn khoăn thê tử của con, ta sợ con nói với nó, cho nên ta không nói. Một nghìn mẫu đất đó là ta cho Nguyên Khánh cầm đi thưởng quân công cho các tướng sĩ. Trận chiến hồ Cáp Lợi, ta đã gạt bỏ toàn bộ công lao của Nguyên Khánh, nhưng Nguyên Khánh cảm thấy bất công với thuộc hạ của mình, cho nên ta cho nó đất, để nó phân cho các tướng sĩ lập công. Huyền Cảm, chuyện này không thể để Thánh Thượng đoán được ý tứ của ta, nếu không Dương gia sẽ đại họa, cho nên ta không nói với bất kỳ ai.

Dương Huyền Cảm im lặng không nói gì, ông ta cũng không ngờ lại như thế này. Một lúc lâu sau, ông ta cười khổ một tiếng:

- Vậy phụ thân nên cho Nhị thúc biết chuyện này. Chuyện này ai cũng không biết, cho nên mới ầm ĩ lên như vậy.

Dương Tố lắc lắc đầu,

- Vấn đề không nằm ở đây, với sự thận trọng của Nhị thúc con, lẽ nào lại nghĩ không ra thâm ý của ta? Từ kinh thành đến Lạc Dương nhiều nhất chỉ có mười ngày, Nhị thúc con tại sao không phái người đến hỏi ta, đã vội vàng xử phạt Nguyên Khánh, cho nên ta nghĩ không thông. Huyền Cảm, chuyện này, con không cảm thấy là cảm xúc của gia tộc quá nặng sao?

- Có một chút ạ!

Cùng với việc chân tướng dần dần nổi lên mặt nước, Dương Huyền Cảm cũng ý thức được rất nhiều vấn đề. Lúc đó xử phạt Nguyên Khánh dường như là lấy một loại phương thức cuồng hoan của gia tộc để xử phạt, xử phạt quá nặng. Tuy rằng bình ổn sự bất mãn của các thành viên trong gia tộc, nhưng đối với Nguyên Khánh lại không công bình. Ông ta cũng nhận thức được việc lảng tránh của mình là không thỏa đáng.

Dương Tố hôm nay cũng không chỉ là muốn nổi giận để vãn hồi cái gì, thông qua chuyện này, ông đã phát hiện được rất nhiều khiếm khuyết trong gia tộc. Nếu những khiếm khuyết này không giải quyết, vậy sau khi ông chết đi, gia tộc sẽ sa ngã triệt để.

- Huyền Cảm, nhược điểm lớn nhất của con chính là không quả quyết, con quá nhân nhượng người trong gia tộc. Ta cũng không thể nói con làm không đúng, tương lai con sẽ là gia chủ, con đương nhiên phải suy xét lợi ích của rất nhiều người trong gia tộc, mà không thể thiên vị cho con trai mình. Giống như con nói, quốc có quốc pháp, tộc có tộc quy. Nhưng…

Nói đến nhưng, ẩn ý của Dương Tố vừa chuyển, giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm khắc:

- Con có biết vì sao người Hán luôn không phải là đối thủ của người Hồ không? Là vũ khí của người Hán không bằng của người Hồ? Là tài lực của người Hán không bằng của người Hồ? Hay là nhân số của người Hán ít hơn người Hồ? Đều không phải, người Hán sở dĩ thua, là thua ở cách dùng người? Kẻ tài trí tầm thường thì chỉ huy quân đội, người thực sự có tài năng thì không được trọng dụng. Thế cho nên hết bại lại bại, mất nước gần như diệt chủng, tại sao lại như vậy? Chính là cái suy nghĩ đích thứ trưởng ấu thâm căn cố đế trong đầu con, Dương gia của ta khó khăn lắm mới có một con cháu ưu tú, chỉ bởi vì nó là con vợ kế, đã bị cái gọi là quy định gia tộc, cái gọi là đích thứ trưởng ấu của các con bóp chết rồi!

Cảm xúc của Dương Tố bắt đầu kích động, kích động đến mức toàn thân phát run. Lương tài mà ông cực cực khổ khổ bồi dưỡng 10 năm, đã bị những kẻ tài trí tầm thường lòng mang đầy ghen tị như vậy, những người trong gia tộc có cái nhìn hạn hẹp đuổi ra khỏi Dương phủ, hủy hoại chỉ trong chốc lát, khiến trong lòng ông chất đầy sự căm tức.

Dương Tố trong lúc kích động đã dẫn phát một trận ho kịch liệt, ho đến mức thắt ruột thắt gan, thở không ra hơi. Huyền Cảm vội vàng đỡ lấy cha:

- Phụ thân, người nghỉ một chút đi, đừng nói nữa.

Đúng lúc này, Dương Tố thấy lợm lợm nơi cổ họng, rồi một miệng máu phun ra và ngất đi.

Dương Huyền Cảm nhất thời luống cuống chân tay, quay đầu lại hô to:

- Người đâu, mau tới đây!

………..

Hội nghị của gia tộc cuối cùng chuyển sang cử hành trước giường bệnh của Dương Tố. Hai mươi mấy con cháu bối chữ Huyền của Dương gia tập trung trong phòng. Dương Thận và Dương Ước ngồi bên cạnh giường bệnh của đại ca, một trái một phải, nắm lấy tay Dương Tố.

Dương Tố tuy rằng ói ra máu, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, chỉ có điều thân thể vô lực, nằm ở trên giường không thể động đậy. Ông gắng sức xuống lệnh với tất cả mọi người trong phòng:

- Các ngươi… lập tức đưa cháu trai về cho ta, ta không cho phép các người xử phạt nó như thế, nhanh đi.

- Đại ca, huynh an tâm dưỡng bệnh, bọn đệ sẽ đi đón nó về, nhất định đón nó về.

Dương Ước vỗ nhẹ nhẹ vào tay Dương Tố, an ủi ông.

- Còn các ngươi!

Dương Tố lại nhìn chằm chằm mấy người con trai, hỏi:

- Các ngươi phản đối ta đón nó về sao?

- Gia chủ, người an tâm dưỡng bệnh đi ạ! Chúng con không phản đối.

Mọi người đồng thanh nói.

- Thầy thuốc đến rồi!

Ngoài cửa có người nói một tiếng.

Dương Ước lập tức đứng dậy nói:

- Mọi người đều lui ra đi! Để gia chủ đi khám bệnh và nghỉ ngơi.

- Các ngươi… phải đưa Nguyên Khánh về!

Dương Tố nhìn mọi người rời đi, ông lại mệnh lệnh một lần nữa.

- Đại ca đừng lo nghĩ đến nữa, bọn đệ sẽ lập tức đi đón nó.

Dương Ước dẫn theo mấy người con trai đi ra ngoài, một vị thầy thuốc già đang định vào phòng, Dương Ước bỗng kéo ông ta lại, nhỏ giọng dặn dò:

- Gia chủ nhà chúng ta đã quá mệt, phải để ông ấy được nghỉ ngơi tốt một chút.

- Yên tâm đi! Tôi sẽ kiểm tra kỹ cho ông ấy.

Thầy thuốc đi vào, Dương Ước khoát tay nói với mọi người:

- Mọi người đi phòng chính, chúng ta thảo luận một chút.

Mọi người đi theo Dương Ước đến phòng chính và ngồi xuống. Vừa rồi Dương Huyền Cảm đã nói với Dương Ước, nguyên nhân tại sao phụ thân lại mang đất cho Nguyên Khánh.

Dương Ước kỳ thật đã đoán được, đại ca đem đất cho Nguyên Khánh, tất nhiên là có nguyên nhân. Nhưng ông ta cho rằng đây không phải là vấn đề đất đai, mà là duy trì tôn nghiêm của gia tộc. Dương Nguyên Khánh trước mặt mọi người nhục mạ trưởng giả, cái này tuyệt không có thể dễ dàng tha thứ, bây giờ rốt cuộc là lợi ích của ai quan trọng? Là của gia tộc hay của Dương Nguyên Khánh?

- Mọi người nói đi! Chuyện này làm thế nào đây?

Dương Thận ở một bên lạnh lùng nói:

- Ta cho rằng xử phạt của gia tộc cũng không sai, không thể bởi vì sự yêu mến cá nhân của đại ca mà tha cho nó. Nó không coi gia tộc ra gì, dùng hoàng quyền để đè tộc quyền, nhục mạ trưởng giả, chống đối mẫu thân. Tất cả chúng ta đều nhìn thấy, con cháu Dương gia như vậy, ta không chấp nhận.

Dương Huyền Cảm thở dài một cái,

- Phụ thân cho rằng Nguyên Khánh là đại tài, bồi dưỡng tốt, nó sẽ trở thành cột chống của Dương gia chúng ta. Tuy là con vợ kế, nhưng có lẽ chúng ta nên phá lệ trọng dụng nó.

- Đại ca, lời này của huynh không đúng rồi!

Em trai của Huyền Cảm là Dương Huyền Túng đứng dậy nói:

- Nguyên Khánh dù có là nhân tài, nó cũng không thể cao hơn tộc quy của Dương gia chúng ta. Một gia tộc có hưng thịnh lâu dài hay không, không phụ thuộc vào nhân tài nào đó, mà thuộc vào sự nghiêm khắc của tộc quy. Ai ai đều phải tuân thủ tộc quy, đích thứ trưởng ấu, phân biệt đối xử theo địa vị và ngôi thứ. Đây là nguyên tắc căn bản để gắn bó một gia tộc, nếu không có quy tắc này, gia tộc sẽ năm bè bảy mảng, trong vòng ba đời, sẽ tan đàn xẻ nghé. Đệ không quản Dương Nguyên Khánh có tài cán gì, nhưng quy củ của gia tộc không thể phá. Đệ không đồng ý đi đón nó về, như thế sẽ hủy hoàn toàn uy tín quy củ của chúng ta.

- Ta đồng ý với ý kiến của Huyền Túng. Gia tộc xử phạt không phải trò chơi, gia tộc xử phạt đã định, thì tuyệt đối không thể dễ dàng hủy bỏ.

- Ta cũng đồng ý, muốn đón Nguyên Khánh về, vậy thì trước tiên phải sửa tộc quy, không thể lẫn lộn đầu đuôi.

Mọi người đều phản đối, Dương Ước khoát tay,

- Như vậy đi! Mọi người giơ tay biểu quyết, chúng ta lấy ý kiến số đông làm chủ. Người đồng ý đón Nguyên Khánh về thì giơ tay.

Trong phòng chính lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều không giơ tay, im lặng. Chỉ có mình Dương Huyền Tưởng ngồi hàng đầu tiên giơ tay lên, tay của Dương Huyền Cảm chỉ giơ một nửa, nhưng ông ta thấy tất cả mọi người đều phản đối, ông ta do dự rồi thu tay về.

- Nhưng… chúng ta nói với phụ thân thế nào đây?

Dương Huyền Cảm hỏi thúc phụ.

- Ta chỉ muốn tìm hiểu ý kiến của mọi người trước, về phần nói với đại ca thế nào, tự ta có chủ ý. Huyền Cảm, cháu đợi lát nữa nói với phụ thân cháu, nói là ta đi đón Dương Nguyên Khánh rồi.

Hội nghị gia tộc đã kết thúc. Dương Ước chắp tay đi lại trong phòng chính, ông ta vẫy tay, gọi một quản gia đến, chỉ bảo y:

- Phái một người hầu đi tìm Dương Nguyên Khánh, nói với nó, nó có thể về phủ rồi. Ngoài ra, không được cho nó biết là gia chủ đã trở về.