- Đây là con cháu của ta, có văn có võ, đều là tuấn tài trẻ tuổi của Bùi gia.
Bùi Củ mỉm cười, giới thiệu với Dương Nguyên Khánh:
- Vị này là Bùi Thế Thanh, đương nhiệm Hồng Lư Tự chưởng khách, là thuộc hạ của phụ thân cháu.
Bùi Thế Thanh là một quan viên trẻ trên dưới 20 tuổi, bộ dạng hào hoa phong nhã, khí chất tao nhã, y tiến lên thi lễ:
- Hoan nghênh Dương tướng quân đến Bùi gia làm khách.
Dương Nguyên Khánh vội vàng đáp lễ,
- Thật sự ngại quá, Nguyên Khánh đến, đã làm phiền mọi người rồi.
Bùi Củ lại kéo võ tướng thiếu niên có thân hình cao to tới, cười nói:
- Đây là dũng sĩ thiếu niên khó gặp của Bùi gia ta, tên là Bùi Hành Nghiễm, năm nay 14 tuổi, kém hiền chất một tuổi. Cha cậu bé cũng từng là bộ hạ của Dương Thái Phó ông nội của cháu.
Hóa ra đây là Bùi Nguyên Khánh trong diễn nghĩa, tên là Bùi Hành Nghiễm. Dương Nguyên Khánh cười và gật gật đầu với y. Bùi Hành Nghiêm thi lễ:
- Dương huynh cưỡi ngựa bắn cung thiên hạ vô song, không biết binh khí thế nào. Tiểu đệ Hành Nghiễm cả gan, có thời gian muốn xin Dương huynh chỉ bảo một chút.
Dương Nguyên Khánh cười:
- Nguyên Khánh tài nghệ tầm thường, sao dám ngông cuồng nhận là cưỡi ngựa bắn cung thiên hạ vô song. Trong quân đội ở bản trại vùng biên giới, người mạnh hơn Dương Khánh gấp mười lần đâu đâu cũng có. Thiên hạ Đại Tùy lại càng ngọa hổ tàng long, ta chẳng qua chỉ là gặp được đúng dịp mà thôi.
- Hiền chất quá khiêm tốn rồi, ta lúc đó cũng tận mắt nhìn thấy, 30 mũi tên trong đêm bắn 50 ngọn nhang, phỏng chừng thiên hạ không có mấy người làm được như thế.
Bùi Củ cười, ông lại nhìn thấy Trình Giảo Kim ở phía sau Dương Nguyên Khánh, thấy y không giống tùy tùng, liền hỏi:
- Vị này là…
- Đây là tiểu đệ của cháu, tên là Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim đã biết Bùi Củ là người ra sao, y lập tức giấu thái độ thô lỗ của mình đi, ra vẻ nho nhã, tiến lên trước giọng ồm ồm thi lễ:
- Vãn bối Trình Giảo Kim, người trấn Ban Cưu Điếm – Đông A – Tế Châu. Năm nay 16 tuổi, tham kiến Bùi đại thúc!
Y đặc biệt nhấn mạnh mình đã 16 tuổi, để trả lời vừa rồi Dương Nguyên Khánh gọi y là tiểu đệ. Nghe giới thiệu về Bùi Hành Nghiêm, y mới biết Dương Nguyên Khánh không ngờ còn nhỏ hơn y một tuổi. Bình thường người có diện mạo thô lỗ làm ra vẻ nhã nhặn, lại làm cho người khác thấy thích. Bùi Củ lập tức thấy thích tên tiểu tử cứng đầu cứng cổ này, không ngờ gọi mình là đại thúc.
Ông vuốt râu ha hả cười:
- Tốt! Cũng hoan nghênh cậu đến Bùi gia làm khách, hiền chất, mời!
- Thế thúc, mời!
Mọi người vây quanh Dương Nguyên Khánh tiến vào Bùi phủ, Trình Giảo Kim lại biết điều theo ở phía sau. Y rất tự biết mình, mới gặp mặt một lần, Dương Nguyên Khánh đã đồng ý dẫn y tới Bùi phủ làm khách, y sao có thể giọng khách át giọng chủ?
Y vừa đi vừa nhìn bốn xung quanh, khi đi qua sân giữa… y bỗng nhiên phát hiện một cô gái trẻ nấp sau một gốc cây to, khoảng 14, 15 tuổi, đang nhìn trộm Dương Nguyên Khánh. Cô gái đó bộ dạng cũng coi như xinh đẹp, chỉ có điều lông mày hơi đậm, tuy nhiên Trình Giảo Kim lại rất thích, mắt y lập tức sáng lên.
Trình Giảo Kim đi lên trước ho một tiếng, giả vờ giả vịt thi lễ:
- Cô nương, tiểu ngưu này có lễ.
Cô gái chính là Bùi U, cô nghe nói Dương Nguyên Khánh đã tới bèn lén lút nhìn trộm ở sau gốc cây. Dương Nguyên Khánh tiến đến, cô liền lùi về sau, nhưng không ngờ phía sau lại còn có một người, lập tức khiến cô giật mình kinh hãi. Cô nhìn thấy phía sau là người đàn ông mặt đen, trong lòng lập tức thấy chán ghét, giậm chân, xoay người bỏ chạy.
Trình Giảo Kim huých phải đinh, y cũng không phiền chán, ngược lại cười ha hả:
- Tiểu cô nương này rất thú vị.
Bữa tiệc được tổ chức ở Tùng Hạc đường của Bùi phủ, đây là nơi Bùi phủ tiếp đãi khách quí… Hôm nay Bùi Củ tiếp đãi Dương Nguyên Khánh có thể nói là hao tổn tâm huyết. Bởi vì Dương Nguyên Khánh thân phận cũng không cao, nếu như để những người cùng họ quan trọng của Bùi gia đến tham dự, sẽ khiến hắn không tự nhiên. Bởi thế Bùi Củ đã chọn toàn bộ những cậu thiếu niên của Bùi gia đến tham dự, do ông đích thân trấn thủ, cho Dương Nguyên Khánh một lễ ngộ đầy đủ.
Tùng Hạc đường tuy là nơi tiếp đãi khách quí, nhưng bố trí lại rất đơn giản. Tường để màu trắng tuyết, chính diện treo một bức tranh thương tùng phi hạc dài hai trượng, rộng năm thước, thương tùng mạnh mẽ, phi hạc như tiên, hai bên đều có tranh chữ.
Dưới đường sắp xếp hai hàng có 18 chiếc chõng đơn, bên cạnh có một cánh cửa nhỏ, che lấp bởi một tấm bình phong, bố trí vô cùng đơn giản và tao nhã.
Bùi Củ là chủ nhân, ngồi chiếu ngang. Bên trái đầu tiên là Dương Nguyên Khánh, Trình Giảo Kim cũng làm khách, ngồi vị trí thứ hai. Tuy nhiên bản thân y không chịu, nhất định muốn ngồi cuối, luôn miệng nói, đây là kính ngưỡng Bùi gia. Sự biết điều của y không chỉ khiến Bùi Củ rất thích y, đến cả các con cháu khác của Bùi gia nhìn y cũng vô cùng thuận mắt.
Vị trí đầu tiên bên phải là Bùi Thế Thanh, tuy y còn trẻ, bối phận lại rất cao, cùng thế hệ với Bùi Củ. Bùi Hành Nghiêm ngồi bên cạnh Dương Nguyên Khánh. Y kỳ thực chỉ là chi khác của Bùi gia, nhưng bởi vì y là dũng sĩ thiếu niên hiếm có của Bùi gia, Bùi Củ rất tôn trọng y, bèn để y lên tiếp Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh đếm vị trí ngồi, con cháu Bùi gia hẳn là có 30 người, nhưng bây giờ chỉ có 10 người ngồi ở đây. Ba vị trí ở giữa còn trống, không biết trưởng bối nào của Bùi gia đến, là Bùi Uẩn sao?
Bùi Củ dường như biết được tâm tư của Dương Nguyên Khánh, liền khẽ cười, nói:
- Hôm nay không có trưởng bối, còn ba chỗ trống là còn có một chuyện khác muốn cảm ơn cháu.
Lời của ông vừa dứt, lại thấy từ sau tấm bình phong đi ra ba cô gái, Dương Nguyên Khánh vừa nhìn liền nhìn thấy Bùi Mẫn Thu ở giữa. Cô cũng búi tóc thành hai vòng vọng tiên kế, hai lọn tóc hai bên nhẹ bay, buông xuống trước ngực. Cô vẫn không trang điểm, làn da như tinh ngọc, đôi lông mày cong dài, hai tròng mắt tựa như nước mùa thu, đi lại nhẹ nhàng, có vẻ đẹp không khói lửa nhân gian. Dương Nguyên Khánh nhìn không kìm nổi mà so sánh cô với Nữu Nữu, diện mạo của hai người đều là mỹ mạo phổ biến, chỉ là Nữu Nữu sáng sủa, hoạt bát, ngoan ngoãn khéo léo làm người khác yêu mến, còn Bùi Mẫn Thu lại nhã nhặn ít lời, dịu dàng, dường như tĩnh mịch như nước mùa thu.
Tuy nhiên Bùi Mẫn Thu tuổi lại nhỏ, mới có 12 tuổi, lúc giơ tay nhấc chân còn hơi có vẻ ngây ngô.
Ba cô gái lần lượt ngồi xuống, Bùi Hỉ Nhi ngồi vị trí đầu tiên, Bùi Mẫn Thu ngồi thứ hai, thứ ba là Bùi U. Chỗ ngồi của các cô không phải dựa theo tuổi mà sắp xếp, nếu dựa theo tuổi, Bùi U lớn tuổi nhất, hẳn là ngồi vị trí đầu.
Đây cũng là sự sắp xếp hao tổn tâm huyết của Bùi Củ, ông đương nhiên muốn Dương Nguyên Khánh là rể của Bùi gia. Tuy nhiên trước khi nói chuyện với Dương Tố, ông không dám tùy tiện, bèn muốn mượn cơ hội mở tiệc chiêu đãi này, để Dương Nguyên Khánh tiếp xúc nhiều thêm một chút với các cô gái của Bùi gia. Bùi gia gia giáo cực nghiêm, đây đã là cực hạn Bùi gia có thể làm đến, bởi vì có liên quan đến chiếc bình ngọc, cho nên đều mời cả ba cô cùng đến.
Dựa theo ý tưởng của Bùi Củ, Bùi Mẫn Thu dịu dàng ít nói, tự nhiên hào phóng, càng có thể biểu hiện ra phong thái của nữ nhi ở Bùi gia, chỉ tiếc là cô còn trẻ, còn cách xa độ tuổi bàn luận hôn nhân.
Bùi gia là danh môn Hán tộc, khác với con gái của quí tộc Tiên Ti 12, 13 tuổi xuất giá. Con gái Tiên Ti sớm xuất giá là truyền thống du mục thảo nguyên, mà con gái Hán tộc lại muộn một chút, như vậy có thể tránh con gái mang thai sớm mà ảnh hưởng đến thân thể. Quy định của Bùi gia là con gái tuổi vừa hai tám xuất giá, cũng chính là 16 tuổi. Bùi U đã 16 tuổi, nhưng cô sớm đã gả cho Thái Nguyên họ Vương, cuối năm thành thân.
Vì thế Bùi Củ liền chú ý đến Bùi Hỉ Nhi. Bùi Hỉ Nhi năm nay 15 tuổi, chưa hứa hẹn với ai. Cô cũng là con gái dòng chính của Bùi gia, bộ dạng cũng rất khá, Bùi Củ liền suy xét dùng cô để lung lạc Dương Nguyên Khánh. Bùi Mẫn Thu là dự khuyết, ngồi ở giữa, về phần Bùi U, thì không cần suy xét.
- Dương tướng quân, chuyện lần trước ở chợ Lợi Nhân, cháu nghĩa trợ (theo công lý ra tay giúp đỡ) con gái Bùi gia ta, bảo vệ danh tiếng cho Bùi gia ta, hôm nay ta chính thức bày tỏ cảm tạ với cháu.
Bùi Củ đưa mắt với ba cô cháu gái, ba cô cùng lúc đứng dậy, duyên dáng thi lễ với Dương Nguyên Khánh:
- Đa tạ Dương tướng quân nghĩa trợ!
Dương Nguyên Khánh ngượng ngùng xua tay, nói với Bùi Củ:
- Thế thúc, sự việc qua lâu rồi, người còn nhắc lại làm gì?
Bùi Củ mỉm cười:
- Nhưng tiền ta vẫn chưa trả cho cháu, chúng nó vẫn chưa cảm tạ cháu, thì sự việc xem như vẫn còn đó.
Bùi Thế Thanh cũng cười nói:
- Đây là lễ của Bùi gia, Dương tướng quân hãy an tâm nhận đi!
Lúc này, một đội thị nữ nâng đồ ăn nối đuôi nhau vào, từng thứ một đặt trước mặt mọi người, tiệc rượu đã chính thức bắt đầu. Các món ăn của Bùi gia rất tinh xảo, lượng không nhiều, nhưng sắc hương vị đều có. Trước mặt mỗi người đều bày năm, sáu đĩa đồ ăn nhỏ, rượu lại là loại rượu nho Cao Xương ngon nhất, do Dương Kiên năm ngoái ban cho.
Khách đường (nơi tiếp khách) Bùi gia dần dần náo nhiệt lên, con cháu Bùi gia vừa ăn, vừa nhỏ giọng nói chuyện. Đương nhiên đây không phải là truyền thống của Bùi gia, quy định của Bùi gia là khi ăn không được phép nói chuyện. Nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, để tạo không khí vui vẻ, Bùi Củ đặc biệt cho phép mọi người được nói chuyện.
- Dương tướng quân, nghe nói Thánh Thượng đã lập Tấn Vương làm Thái tử, cháu có biết không?
Bùi Củ nhỏ giọng hỏi Dương Nguyên Khánh.
Trong ngữ khí của Bùi Củ hiện rõ ý thăm dò, không phải thăm dò sự thật giả của tin tức này, mà là thăm dò vai diễn mà Dương Nguyên Khánh hắn sắm vai trong chuyện này. Dương Nguyên Khánh đã nghe ra ý thăm dò của Bùi Củ, hắn lắc lắc đầu cười, nói:
- Cháu chỉ là quân vùng biên ải, cái này thuộc vào đại sự của triều đình cháu sao có thể biết được ạ? Tuy nhiên lập con trai trưởng làm Thái tử, cháu cảm thấy đây là lựa chọn chính xác của Thánh Thượng.
Bùi Củ ha hả cười:
- Ta cũng nghĩ như vậy, phế trưởng lập ấu, cũng là tai họa từ xưa!
Đề tài câu chuyện vừa chuyển, Bùi Củ lại nói đến một chuyện khác khiến Dương Nguyên Khánh hứng thú:
- Hiền chất, hôm nay Thánh Thượng tuyên bố một tin tức liên quan đến ông nội của cháu, cháu có biết không?
Dương Nguyên Khánh tinh thần sôi nổi hẳn lên, liền vội vàng nói:
- Là tin gì ạ, xin thế thúc nói cho biết ạ.
- Là liên quan đến phong thưởng của ông nội cháu, Thánh Thượng phong ông nội cháu làm Thượng Thư Lệnh, thăng tước Sở quốc công.
Dương Nguyên Khánh cau mày, hắn không thực sự hiểu lắm đối với quyền lực tầng cao của triều đình, nhưng từ miệng Bùi Củ, hắn cảm giác phong quan này không khiến người ta thấy hưng phấn:
- Thế thúc, có gì không ổn sao ạ?
Bùi Củ khẽ lắc đầu,
- Ngoài là thăng nhưng trong là giáng, Thượng Thư Lệnh vị cực kỳ cao, địa vị là đệ nhất triều thần, nhưng không có thực quyền, mãi không bằng thực quyền trong tay Thượng thư Tả Phó Xạ. Hiền chất, thứ cho ta nói thẳng, ông nội cháu có chút công cao lấn chủ.
Kỳ thật đây mới là chuyện Bùi Củ muốn nói với Dương Nguyên Khánh, ông đang ám thị Dương Nguyên Khánh, Thánh Thượng đã bắt đầu động thủ với Dương Tố. Bùi Củ rất rõ tình hình của Dương Nguyên Khánh ở Dương gia, ông cũng phái nhân sự đi điều tra, phát hiện trên dưới Dương gia đối xử vô cùng lạnh nhạt với Dương Nguyên Khánh. Điều này khiến Bùi Củ rất kinh ngạc, ông không biết Dương gia nghĩ gì, trong nhà có bảo ngọc, không ngờ vứt bỏ như giấy cũ, lẽ nào bởi vì hắn là con vợ lẽ?
Dương Nguyên Khánh trầm mặc một lúc lâu, thản nhiên nói:
- Cháu cho rằng đây là chuyện tốt.
- Tại sao?
Bùi Củ có chút kinh ngạc.
- Ông nội cháu tuổi đã cao, cơ thể đã yếu đi nhiều. Cháu hi vọng ông có thể bình yên mà dưỡng tuổi già, không cần quản quá nhiều việc. Con đường của Dương gia hẳn là do con cháu bước tiếp, hi vọng ông đừng tiếp tục làm trâu ngựa cho Dương gia.
Bùi Củ gật gật đầu, ông nghe ra sự phản cảm của Dương Nguyên Khánh đối với Dương gia.
Chính vào lúc này, một tiếng “Phù!” truyền đến, chỉ thấy Trình Giảo Kim phù rượu ra khắp bàn và người, một con cháu của Bùi gia đang luống cuống tay chân lau cho y, Bùi Củ nhíu mày, hỏi:
- Chuyện gì thế?
Con cháu của Bùi gia đứng dậy, có chút thấp thỏm lo âu, nói:
- Cháu không biết, vị Trình hiền đệ này hỏi cháu đây là rượu gì, cháu nói cho đệ ấy biết là rượu nho, đệ ấy liền phù ra!