Đêm dần dần sâu, cổng lớn của chợ Đô Hội đã đóng, toàn bộ bên trong chợ Đô Hội đều vô cùng yên tĩnh, rất nhiều hậu viện của các cửa hàng đều sáng đèn, đây là ban đêm người ở tại trong cửa hàng để trông hàng. Một bóng đen dùng móc câu nhanh nhẹn trèo lên tường cao, nhanh chóng vượt qua đi vào.
Hậu viện Vạn Xuân Trà Trang bên trong hàng rượu của chợ Đô Hội cũng sáng đèn như thế. Đây là cửa hàng bán trà duy nhất bên trong chợ Đô Hội. Trà thường được người phía Nam uống hàng ngày, nhưng phương Bắc lại không phổ biến, cũng chỉ có một số ít nhà giàu mới hưởng dụng, bởi vậy cửa hàng bán trà trong kinh thành rất ít. Toàn bộ các cửa hàng khá lớn tại kinh thành cũng chỉ có ba nhà, ngoại trừ Vạn Xuân Trà Trang tại chợ Đô Hội này ra, tại chợ Lợi Nhân cũng có hai nhà.
Vạn Xuân Trà Trang tuy rằng kinh doanh cũng không phải là khá lắm nhưng chiếm đất lại khá lớn, chiếm chừng bốn mẫu, so với cửa hàng thông thường lớn gấp đôi. Phần tiền đường hậu viện Vạn Xuân Trà Trang có trên trăm gian nhà, sân trong tầng lớp kết cấu vô cùng phức tạp.
Trong một tòa tiểu viện tại chính giữa cũng đèn đuốc sáng trưng, ngay giữa trong một gian khách đường ngồi mấy người, ngồi ở chính giữa là một nữ cư sĩ để tóc tu hành, tuổi chừng hơn bốn mươi nhưng tóc đã hoa râm, mặc một chiếc áo bào màu bạc, từ trên mặt nàng vẫn còn có thể thấy được khuôn mặt còn trẻ và đoan trang. Nàng họ Thẩm, tục danh là Thẩm Vụ Hoa, xuất thân Thẩm Gia tại Giang Nam Ngô Hưng, mười sáu năm trước nàng từng là Hoàng Hậu của Trần Hậu Chủ.
Quý Phi Trương Lệ Hoa được sủng ái khiến nàng thâm cung vắng lặng. Ngay khi thái tử Trần Dận bị phế, Trần Hậu Chủ tức thì lập trưởng tử Trần Thâm do Trương Lệ Hoa sinh làm Thái tử. Thẩm Vụ Hoa tuyệt vọng ở trong cung một lòng hướng phật. Không lâu sau, quân Tùy diệt Tần. Khi quân Tùy đánh vào hoàng cung, Thẩm Vụ Hoa trong lúc hỗn hoạn được thị nữ tâm phúc Hoa Liên cứu ra khỏi hoàng cung. Các nàng bỏ chạy tới Hành Sơn, sử dụng Hành Cung Hành Sơn sáng lập ra Nam Hoa Cung, tự xưng là Nam Hoa Cư Sĩ, thu dưỡng hơn ba trăm trẻ mồ côi Nam triều không có nhà cửa, trú tại Hành Sơn đã mười sáu năm.
Buổi sáng ngày hôm qua, nàng mang theo nữ cháu ngoại vừa mới vào kinh. Lần này vào kinh là trước đó nàng nghe nói trượng phu Trần Thúc Bảo đang hấp hối, liền đặc biệt tới kinh thành để gặp mặt cố nhân lần cuối.
Vạn Xuân Trà Trang này là nàng có nhận nuôi một nghĩa tử, nghĩa tử họ Viên, vốn là con trai của thái tử Chiêm Sự Viên Hiến, tên là Viên Tư Tổ. Lúc này, Viên Tư Tổ an vị ở bên dưới, năm nay ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, da đen, vóc người trung bình, cặp mắt rất có thần, lộ ra sự thông minh tài giỏi. Trà Trang này là tài sản đứng tên y.
Ngồi đối diện với y là một gã nam tử hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn cơ thể có vẻ không khỏe, sắc mặt tái nhợt như có bệnh. Tuy nhiên buổi tối này hôm nay tinh thần gã ngược lại cũng không tệ lắm. Nam tử này tên là Trình Nam, nhưng Trình Nam chỉ là tên giả, thân phận thực sự của gã là Hoàng Thái Tử Trần Dận triều Trần trước đó. Sau khi triều Trần bị diệt, gã làm tù binh bị cùng chung áp giải đến kinh thành, cư ngụ tại kinh thành vài chục năm.
Những năm đầu, quan viên triều Tùy giám thị gã vô cùng gay gắt. Nhất cử nhất động của gã đều bị giám sát, nhưng theo thời gian trôi đi, mọi người cũng dần dần quên lãng triều Trần, việc giám sát đối với Trần Dận cũng càng ngày càng thả lỏng. Năm Khai Hoàng thứ mười bảy, gã đã trở thành một người dân bình thường, không ai để tâm đến gã nữa.
Hiện tại là năm thứ tư Nhân Thọ, trong hồ sơ tại quan phủ, gã hẳn là năm Khai Hoàng thứ hai mươi đã bệnh chết rồi, nhưng trên thực tế gã chưa chết, mà là dùng tên giả Trình Nam, hoạt động tại Giang Nam và vùng kinh thành.
Trần Dận vẫn mãi nhớ không thể quên cố quốc. Năm Khai Hoàng thứ mười hai gã sáng lập một trường học, gọi là Nam Hoa Học Đường, cùng tên với Nam Hoa Cung do mẫu thân gã sáng lập, chuyên dạy lễ nghi cho người Hán của Nam triều.
Gã lấy việc giao lưu lễ nghi để che đậy việc liên lạc với không ít cựu thần và người nhà giàu của triều Trần. Dần dần, bọn họ đã có mục tiêu chung. Năm Khai Hoàng thứ mười bảy, sau khi gã được hủy bỏ việc giám thị, bọn họ liền chính thức thành lập Nam Hoa Hội, ý là Hội Hoa tộc phía Nam, lấy việc khôi phục triều Trần làm nhiệm vụ của mình, Trần Dận đảm nhiệm Hội Chủ. Trải qua hơn mấy năm phát triển, thế lực của bọn họ dần dần mở rộng, chủ yếu lấy việc kinh doanh để che chắn. Tại Hàng Châu, Hồ Châu, Tuyền Châu, Minh Châu, Lạc Dương và kinh thành đều có thế lực của bọn họ. Vạn Xuân Trà Trang này kỳ thực chính là cứ điểm của bọn họ tại kinh thành.
Năm xưa, Thẩm Vụ Hoa thu dưỡng hơn ba trăm trẻ mồ côi Nam triều không có nhà cửa, những trẻ mồ côi này dần dần lớn lên hầu hết đều trở thành thành viên nòng cốt của Nam Hoa Hội. Cứ như vậy, Thẩm Vụ Hoa liền trở thành nhân vật trọng yếu của Nam Hoa Hội. Hơn nữa Thẩm Vụ Hoa nguyên là Hoàng Hậu triều Trần, tấm lòng nhân ái lương thiện, cuộc sống tiết kiệm rất được sĩ dân Nam triều kính yêu. Mặc dù bản thân Thẩm Vụ Hoa cũng không có tham gia vào Nam Hoa Hội, nhưng nàng lại trở thành người đứng đầu tinh thần của Nam Hoa Hội.
Thẩm Vụ Hoa biết việc Nam Hoa Hội, nàng cũng không ủng hộ hay phản đối, tuy nhiên nàng đối với Nam Hoa Hội là giúp đỡ mẹ góa con côi, cứu trợ trẻ nhỏ, mở hàng thuốc cứu người cứu dân... Những việc làm này vô cùng được tán thưởng, nàng cũng đành cam chịu trở thành vị thủ lĩnh tinh thần trong Nam Hoa Hội.
- Mẫu thân, lão tiên sinh này mẹ có biết không?
Trần Dận đang giới thiệu cho Thẩm Vụ Hoa một gã chừng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo già dặn nho nhã. Thẩm Vụ Hoa nhìn ông ta một lát, bỗng nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi là Vương Khởi con trai của Vương Tăng Biện?
Vương Khởi bổ nhào quỳ rạp xuống đất, lệ rơi đầy mặt:
- Hoàng hậu nương nương, cựu thần chính là Vương Khởi.
Vương Khởi là mưu sĩ của Dương Lượng, sau khi Dương Lượng đầu hàng, ông ta liền mang theo con trai từ thành Thái Nguyên bỏ chạy, lại bị người quen bán đứng, con trai bị giết, truy binh lùng bắt khắp nơi. Dưới tình thế cấp bách ông ta liền giết một gã tiều phu thay đổi trang phục, lại đập nát mặt tiều phu giả chết bỏ chạy. Truy binh nghĩ là ông ta đã chết liền đem cắt đầu vị tiều phu mang vào kinh thành lĩnh công.
Vương Khởi đổi tên là Vương Mặc, trốn trong phủ Trần Dận. Trần Dận liền cho ông ta gặp Thẩm Vụ Hoa. Thẩm Vụ Hoa khẽ thở dài nói:
- Nếu Vương Khởi đã chết, vậy sau này ngươi là Vương Mặc, ta không hy vọng ngươi chết lần thứ hai.
Vương Mặc gật đầu, ông ta và Tiêu Ma Ha cũng là thành viên nòng cốt của Nam Hoa Hội. Hai người bọn họ lập kế hoạch mượn quân đội của Dương Lượng khôi phục triều Trần nhưng lại bị thất bại, Tiêu Ma Ha bị giết, Vương Mặc không thể công khai ra mặt, chỉ có thể trở thành quân sư cho Trần Dận, bày mưu tính kế cho gã.
Thẩm Vụ Hoa nhướn mày:
- Sao Xuất Trần còn chưa quay về?
- Cô tổ mẫu, cháu đã về sớm rồi.
Thẩm Vụ Hoa vừa dứt lời, ngoài cửa liền vọng vào giọng nữ cháu ngoại ngọt ngào. Ngay sau đó, một thiếu nữ thanh lệ vóc dáng thon thả giống hệt như hoa sen mới nở xuất hiện ngay tại cửa. Là Nữu Nữu mua xong đồ đã trở về, kỳ thực nàng đã về trước một canh giờ trốn ở trong phòng tỉ mỉ xem đồ trang sức mà Dương Nguyên Khánh mua cho nàng, mặc thử bộ y phục mới mua, lại đeo trang sức, mỗi một đồ vật đều khiến nàng vui sướng, nàng mong ngóng muốn để cô tổ mẫu ngắm một cái.
Mọi người thấy Trương Xuất Trần tiến vào liền biết bà cháu nàng có chuyện muốn nói liền đưa mắt nhìn nhau, mọi người vội vã đứng dậy lui xuống.
Thẩm Vụ Hoa chính là tiểu cô (cô trẻ) của Thẩm Thu Nương, Thẩm Thu Nương là mẫu thân Nữu Nữu. Không lâu sau khi Thẩm Thu Nương mang theo Nữu Nữu trốn quay về Giang Nam thì Nữu Nữu liền đi Hành Sơn, bái Liên Hoa cư sĩ tì nữ thân cận của Thẩm Vụ Hoa làm thầy. Bản thân Thẩm Vụ Hoa không có võ công, nhưng tì nữ thân cận Hoa Liên của nàng võ nghệ rất cao cường, trong loạn quân đã cứu Thẩm Vụ Hoa ra khỏi cung, Thẩm Vụ Hoa liền nhận Liên Hoa làm muội. Hai người cùng sống ở Nam Hoa Cung, Hoa Liên tự xưng là Hoa Liên cư sĩ, bốn năm trước nhận Nữu Nữu làm đệ tử quan môn (đệ tử đóng cửa – đệ tử cuối cùng), dạy nàng trở thành người có võ nghệ cao cường.
Bản thân Hoa Liên cư sĩ cũng không phải là người của Nam Hoa Hội, nhưng mười hai đồ đệ nàng nhận đều là thành viên của Nam Hoa Hội, cũng bao gồm cả Nữu Nữu. Phụ thân của Nữu Nữu chính là đại tướng triều Trần, bị Sử Vạn Tuế giết chết. Lúc nàng biết được, thành viên của Nam Hoa Hội hầu như đều là hậu nhân triều Trần giống như nàng, vì phục hưng cố quốc triều Trần, nàng một năm trước không do dự gia nhập vào Nam Hoa Hội. Điều này cũng là do di ngôn của phụ thân để lại cho nàng: "Nữ nhi diệc cân quắc. Trọng phục cựu sơn hà” (Con gái cũng là cân quắc (1), khôi phục lại sông núi xưa).
1. Cân quắc: nữ anh hùng, từ cổ, ít dùng.
Thẩm Vụ Hoa cũng không phải rất tán thành Nữu Nữu gia nhập vào Nam Hoa Hội. Phụ mẫu Thẩm Vụ Hoa đã tạ thế, mấy huynh đệ tỷ muội cũng đã chết trong chiến tranh, chỉ còn lại có duy nhất một cháu gái là Thẩm Thu Nương, lại có một đứa con gái Nữu Nữu, cho nên nàng cũng đặc biệt yêu thương Nữu Nữu. Nàng mong muốn Nữu Nữu có thể gả cho nhà nào tốt, bình an sống hết cuộc đời.
Nàng kéo Nữu Nữu ngồi xuống, thấy Nữu Nữu cầm trên tay áo da lông chồn trắng, liền cười hỏi:
- Từ đâu có vậy?
Nữu Nữu đem áo da lông chồn trắng khoác lên cô tổ mẫu, cười nói:
- Không phải cháu đã nói với bà rồi sao? Cháu có một vị Nguyên Khánh ca ca, ngày hôm nay cháu gặp huynh ấy, đây là huynh ấy hiếu kính bà, cô tổ mẫu, ấm không?
Thẩm Vụ Hoa xuất thân Hoàng Hậu, loại da lông trân quý này lúc nàng còn trẻ đã từng có, quan trọng hơn là nàng tu phật nhiều năm, đối với vật ngoài thân này thấy rất thờ ơ, nhưng tấm lòng hiếu thảo của Nữu Nữu khiến nàng rất vui, nàng cười ha ha nói:
- Nếu ta không đoán sai, đây là hắn hiếu kính mẹ cháu, hắn không phải luôn luôn ở biên ải sao? Lý nào biết ta?
- Không có đâu! Đây là huynh ấy tặng cô tổ mẫu, huynh ấy tặng cho mẹ là một cặp vòng tay ngọc bích, cô tổ mẫu, bà có muốn gặp huynh ấy không?
Thẩm Vụ Hoa đối với tâm tư của cháu gái rõ như lòng bàn tay, nàng yêu thương gõ đầu Nữu Nữu, gật đầu:
- Ta rất muốn gặp hắn.
Hai bà cháu ở trong phòng thì thầm nói chuyện, lúc này một nam tử mặc áo bào võ sĩ đen tuyền bước nhanh vào phòng, y chính là đại sư huynh Trương Trọng Kiên của Nữu Nữu.
Trương Trọng Kiên năm nay hai mươi lăm tuổi, hơn Nữu Nữu mười tuổi. Sư phụ y ngoại trừ Liên Hoa ra, bảy năm trước y còn bái một Côn Lôn Nô võ nghệ cao cường làm thầy, ngao du tứ hải. Năm vừa rồi khi y lại quay về Nam Hoa Cung, võ nghệ cao cường của y khiến tất cả mọi người đều kinh sợ thán phục.
Trương Trọng Kiên vô cùng thích tiểu sư muội của y, mặc dù Nữu Nữu là em họ bà con xa của y, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc y thích Nữu Nữu. Ngày hôm qua Nữu Nữu vừa mới vào kinh thành, ngày hôm nay y đã vốn định đưa Nữu Nữu đi mua đồ, không ngờ Nữu Nữu lại đi Dương phủ, lại gặp Dương Nguyên Khánh khiến trong lòng y có chút ủ rũ.
Y mới liếc mắt nhìn Nữu Nữu một cái đã phát hiện nàng đã thay một chiếc váy mới, trong lòng có chút buồn bã.
- Tình huống Tấn vương thế nào?
Trần Dận có chút gấp gáp không kìm chế nổi hỏi.
Không chỉ có Trần Dận, mấy người khác thái độ cũng vô cùng khẩn trương. Trương Trọng Kiên lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Tấn vương bình an vô sự, chúng ta không làm hắn ta bị thương.
Trần Dận thất vọng ngồi xuống. Tối hôm qua vốn có có thể đắc thủ, nhưng trên xe Tấn vương có một cao thủ, đúng lúc cứu ông ta. Gã thở dài nói với Vương Mặc:
- Ta đoán chừng lần ám sát này thất bại, lần sau muốn giết hắn ta, sẽ rất khó khăn.
Vẻ mặt Vương Mặc nghiêm trọng, ám sát Tấn vương là sách lược của Vương Mặc, mục đích là muốn ngăn cản Tấn vương nhập chủ Đông cung, để cho Tề vương làm Thái tử. Tề Vương Dương Giản hoang dâm háo sắc, nhìn có vẻ rất khôn khéo nhưng kỳ thật lại rất ngu ngốc. Nếu như tương lai Dương Giản đăng cơ làm hoàng đế, thiên hạ tất sẽ đại loạn, vậy thì cơ hội xây dựng lại triều Trần của Nam Hoa Hội là có thể sẽ đến.
Thiên hạ phân chia mấy trăm năm, triều đại biến hóa thay đổi như đèn kéo quân. Thời gian mấy trăm năm khiến cho người trong thiên hạ hình thành một lối xu hướng tư duy tâm lý bình thường, triều Tùy cũng chỉ là thống nhất thời gian ngắn ngủi rất nhanh sẽ lại phân chia, lại sẽ xuất hiện sự thay đổi Nam Bắc hơn mười triều đại.
Bao gồm cả đám người Trần Dận, Nam Bắc phân chia mấy trăm năm khiến cho bọn gã và người Bắc triều có sự ngăn cách và thù hận thật sâu. Vài chục năm trước nảy sinh loạn Hầu Cảnh, chính là người Hồ Bắc triều giống như dã thú hầu như đem giết sạch nam nhân thành Kiến Khang, nữ nhân bị hại, sĩ tộc gặp cảnh tàn sát.
Loạn Hầu Cảnh đã qua chỉ có năm mươi năm, sự cừu hận và sợ hãi của sĩ tộc Nam triều đối với người Hồ Bắc triều đã khắc sâu vào trong xương tủy bọn họ. Sĩ tộc Nam triều cũng coi thường người Hán phương Bắc như thế. Phương Bắc Hồ Hán hỗn tạp mấy trăm năm, máu của bọn họ từ lâu không còn thuần khiết, bọn họ cho tới bây giờ đều cho rằng, huyết thống chân chính thuần khiết của người Hán là ở phía Nam, cũng chính là Hoa Tộc phía Nam.
Đây chính là lý do bọn họ lấy tên là Nam Hoa Hội, Hội Hoa tộc phía Nam.
Vương Mặc trầm tư giây lát, liền hỏi:
- Tối qua cao thủ cứu Tấn vương là ai?
- Động tác của hắn ta quá nhanh, trong đêm tối không nhìn rõ tướng mạo của hắn.
Trương Trọng Kiên suy nghĩ một chút, lại nói:
- Ta nghe nói gần đây Tấn vương và một quan quân biên ải tên là Dương Nguyên Khánh có quan hệ mật thiết, người nay cũng là cháu nội của Dương Tố, đoán chừng chính là hắn ta.
Nói xong y nhanh chóng liếc nhìn Nữu Nữu trong phòng.
- Cháu nội của Dương Tố, chẳng lẽ Dương Tố ủng hộ Tấn vương?
Trần Dận nhướn mày hỏi.
- Hẳn là không liên quan tới Dương Tố.
Trương Trọng Kiên là thủ lĩnh đứng đầu cung phụng Dương Giản, y tương đối hiểu nội tình:
- Đứa cháu Dương Vanh của Dương Tố còn đang làm việc cho Tề Vương, cũng có thể giải thích Dương Tố ủng hộ Tấn vương. Trên thực tế, việc đứa cháu và Dương Tố không hề liên quan, ông ta hiện tại ở Lạc Dương, cũng không quan tâm sự tranh chấp giữa Tấn Tề.
- Dương Nguyên Khánh này ta hiểu một chút tình hình.
Vương Mặc đứng bên cạnh nói:
- Lúc Dương Lượng khởi binh thì hắn cũng tham dự vào trận chiến đối với Dương Lượng. Tại U Châu và Đại Châu còn lập đại công. Người này có kỳ mưu, hiện chiến tranh, cho nên Tấn vương mới có thể lung lạc hắn. Tuy nhiên người này chưa đáng để lo lắng, không nên quá bận tâm.
Trần Dận chắp tay sau lưng đi qua lại vài bước, gã lại hỏi Vương Mặc:
- Vậy theo ý kiến của tiên sinh, hiện giờ chúng ta nên làm gì?
- Hiện tại chúng ta cái gì cũng không làm, tuy rằng việc ám sát không gây náo loạn lớn, nhưng không có nghĩa là bọn họ không điều tra, lúc này chúng ta không thể để chút nguyên nhân nhỏ nhoi mà gây thất bại lớn, không thể để triều đình phát hiện sự tồn tại của chúng ta, cho nên, chúng ta đỉnh chỉ tất cả mọi hoạt động.
Trần Dận tán thành:
- Vậy cứ theo lời của tiên sinh.
Gã nói với Trương Trọng Kiên:
- Ngươi nhanh chóng quay về Tề Vương phủ tiếp tục từ nơi Tề vương tra xét tình hình, mấy ngày nay cố gắng biểu hiện một chút, phải để hắn ta tín nhiệm ngươi, đem ngươi trở thành tâm phúc của hắn.
- Vâng! Ta hiểu.
Trương Trọng Kiên khom người thi lễ, chậm rãi lui ra. Lùi về đến cửa lại thâm ý liếc nhìn trong phòng một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.
Trong phòng không có bóng người, Nữu Nữu và Thẩm Vụ Hoa đã rời đi.