Dương Nguyên Khánh được một vị thái giám dẫn vào trong điện,
- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!
Hắn hành lễ từ xa.
- Là vị Dương tướng quân này sao?
Dương Quảng hỏi vị tiểu thái giám.
- Vâng, chính là hắn, lần trước lúc hắn vào cung nô tài có gặp.
- Ừ.
Dương Quảng gật gật đầu rồi chẳng thèm để ý quay sang hỏi Dương Nguyên Khánh,
- Dương tướng quân, trên người ngươi hẳn là có một tấm minh bài thái giám chứ!
Đã không còn cần phải giải thích nữa và cũng không cần thiết phải phủ nhận, Dương Nguyên Khánh lấy tấm minh bài của thái giám trình lên Dương Quảng. Một gã thị vệ nhận lấy rồi truyền lên Dương Quảng, Dương Quảng xem qua thì thấy là của thái giám Lý Nghĩa, thái giám trong phủ Tề Vương.
- Ngươi nói xem, tất cả những chuyện xảy ra từ đầu tới cuối có liên quan tới tấm minh bài này, ngươi phải thành thật khai báo.
- Bỉ chức tuân chỉ!
Dương Nguyên Khánh trầm giọng một lát liền bẩm lại mọi việc từ lúc hắn đi gặp Tấn Vương cho đến lúc hắn nhét thi thể tên thái giám đó vào giếng. Không hề giấu diếm bất cứ chi tiết nào, về cơ bản là khớp với lời của tên tiểu thái giám nói. Cuối cùng Dương Nguyên Khánh vén áo ngoài lên để lộ một chiếc áo giáp quý:
- Bệ hạ, nếu không phải Tấn Vương điện hạ ban cho thần chiếc bảo y này thì với nhát kiếm của tên thái giám đó, thần khó tránh khỏi cái chết.
Dương Quảng nhìn chiếc bảo y một cái, bộ quần áo này ngài biết, là ngài ban tặng cho Tấn Vương. Nhìn thấy trên bộ quần áo không ngờ còn bị đâm rách một lỗ, đủ để chứng minh rằng thanh đao đó sắc bén đến mức nào.
Dương Quảng gật gật đầu, bằng chứng thuyết phục, chứng tỏ mọi chuyện xảy ra đều là sự thực, vậy Tề Vương tại sao lại muốn giết Dương Nguyên Khánh đây?
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo,
- Bệ hạ, Tề Vương điện hạ tới.
- Cho y vào!
Tề Vương vội vàng bước vào, trong lòng y vô cùng lo lắng, thị vệ đã nói cho y biết là xảy ra chuyện gì rồi. Việc y sai thái giám Lý Nghĩa đi ám sát Dương Nguyên Khánh đã bị bại lộ nhưng trong lòng Dương Giản vẫn ôm một tia hy vọng, Lý Nghĩa đã chết rồi, người chết không thể đối chứng.
- Nhi thần tham kiến phụ vương!
Dương Quảng rất thích đứa con trai này nhưng ngài không nuông chiều y giống như Tiêu Hậu. Ngài là phụ thân sẽ quan tâm tới con trai từ một phương diện khác, ngài mời cho hai con trai mình một sư phụ tốt nhất, dạy dỗ họ học hành, vun đắp phẩm chất đạo đức cho họ.
Hơn nữa Dương Quảng phụ trách kinh lược phía nam thời gian dài, công việc bề bộn, không có thời gian ở cùng với các con trai. Đối với tình hình cụ thể về sự trưởng thành của hai con trai, ngài cũng không nắm rõ lắm.
- Giản Nhi, trẫm hỏi con tại sao con lại giả mạo chỉ thị của mẫu hậu phái người đi ám sát Dương tướng quân?
Dương Giản ngạc nhiên, tỏ vẻ vô tội,
- Phụ Hoàng, việc … việc này là do ai nói vậy? Nhi thần đâu có phái người đi ám sát Dương tướng quân.
Dương Giản ngay lập tức phủ nhận, Lý Nghĩa đã chết, y chỉ cần cương quyết không thừa nhận thì phụ hoàng sẽ chẳng làm thế nào được. Thái độ của Dương Giản làm cho Dương Quảng có chút không hài lòng, sự việc đã rõ ràng bày ra trước mắt rồi mà y vẫn còn phủ nhận. Ngài ném mạnh tấm minh bài ra trước mặt Dương Giản lạnh lùng nói:
- Tên thái giám giết người này là người của phủ Tề vương, con giải thích thế nào đây?
- Phụ Hoàng, nhi thần không biết, thật sự không biết việc này!
Dương Giản cũng vội vàng quỳ xuống khấu đầu nói:
- Lý Nghĩa này không phải là cận thị của nhi thần, gã chỉ là một nội thị bình thường của phủ Tề vương thôi. Nhi thần còn không đem theo gã đi dự yến hội, đây có thể là đã có người cấu kết với y, mạo danh nhi thần để vu oan cho nhi thần. Phụ Hoàng, nhi thần thực sự không làm mà!
Dương Giản lại giở mánh khóe cũ ra, nước mắt rơi như mưa. Nhưng lần này y đối diện không phải là Mẫu hậu, người luôn cưng chiều y và dễ bị mềm lòng mà là Đại Tùy Thiên tử đầu óc vô cùng anh minh. Ngay lập tức Dương Quảng liền nghe ra sơ hở của Dương Giản, vừa rồi tấm minh bài được ném xuống thì mặt có ghi phủ Tề vương hướng lên trên còn mặt còn ghi tên thì hướng xuống dưới. Mà từ lúc Dương Giản vào tới giờ thì chưa có ai nhắc tới cái tên Lý Nghĩa này cả, vậy thì tại sao y lại biết được là Lý Nghĩa đi sát hại Dương Nguyên Khánh chứ? Đây rõ ràng chẳng phải là y phái người đi sao?
Dương Quảng lạnh lùng cười,
- Vậy sao? Ai nói là Lý Nghĩa sát hại Dương tướng quân, tại sao con lại biết được, là trẫm nói sao? Hay là thị vệ đã nói với con?
- Cái này …
Dương Giản cứng họng không nói được gì, y nhìn lên tấm minh bài ở dưới đất thì chỉ nhìn thấy ba chữ Phủ tề vương, đúng vậy! Sao mà y biết được là Lý Nghĩa chứ?
Bỗng nhiên y chột dạ nhưng vẫn chối tới cùng,
- Phụ hoàng, là vừa rồi thị vệ đã nói cho nhi thần rằng trong phủ của nhi thần có một thái giám ám sát Dương tướng quân, nhi thần lập tức truy vấn xuống dưới xem là tên thái giám nào? Có người nói là đã nhìn thấy Lý Nghĩa, nhi thần bèn tưởng là gã. Phụ hoàng, thần không biết đã tưởng là gã.
Lý do thoái thác này tuy rằng vẫn hơi vụng về nhưng miễn cưỡng có thể cho qua làm cho Tiêu Hậu luôn lo lắng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà liếc mắt nhìn chồng một cái, kỳ thực theo cách nghĩ của bà thì đều là con cái trong nhà cả đâu có nhất thiết phải tích cực như thế chứ? Trước tiên trấn an Dương Nguyên Khánh một chút sau đó mượn cớ điều tra hung thủ, cuối cùng không tìm ra được hung thủ thế chẳng phải mọi việc đã được giải quyết sao?
Sắc mặt Dương Quảng thay đổi hết lần này tới lần khác, lặng yên không nói gì, dường như ông đang suy nghĩ, trong điện lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng căng thẳng.
Dương Nguyên Khánh cũng không có gì để nói, trong lòng hắn biết rõ đây thực ra là mâu thuẫn của một gia đình, hắn là người ngoài tốt nhất là không nên nói gì.
Đúng lúc này thị vệ ở ngoài cửa báo vào,
- Bệ hạ, Tấn vương điện hạ cầu kiến!
- Truyền y vào!
Dương Quảng lập tức ra lệnh.
Tiêu Hậu ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Bệ hạ, việc này không liên quan tới Chiêu nhi, tốt nhất là đừng liên lụy đến nó.
Tiêu Hậu không mong muốn mâu thuẫn gia đình càng lớn hơn, cả hai con trai đều tham dự vào việc này thì muốn chuyện lớn hóa nhỏ cũng khó.
Dương Quảng cũng có cách nghĩ của ông, ông lắc lắc đầu:
- Chuyện này trong lòng trẫm tự biết.
Bóng dáng to béo của Dương Chiêu xuất hiện tại cửa điện, y chậm rãi bước vào đại điện, quỳ xuống đất,
- Thần nhi tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu.
- Chiêu nhi, con đứng lên đi!
Dương Quảng lại ra lệnh cho thuộc hạ hai bên lấy nhuyễn đôn (đôn mềm) cho y rồi nhẹ nhàng hỏi,
- Con có việc gì sao?
Dương Chiêu ngồi xuống chiếc đôn, lau mồ hôi trên trán rồi nói:
- Vừa rồi nhi thần nghe nói có một vụ án ám sát Dương tướng quân, việc này nhi thần ít nhiều cũng có biết nên đặc biệt tới bẩm báo Phụ hoàng.
- Con biết được những gì?
- Hồi bẩm phụ hoàng, lúc đó Dương tướng quân đang ở chỗ nhi thần, nhi thần có tặng hắn một bộ bảo y, chính là bộ bảo y của Độc Cô Gia. Đúng lúc này mẫu hậu cho người tới truyền Dương tướng quân, nhi thần liền tin tưởng đó là sự thật nên để Dương tướng quân đi. Không lâu sau Dương tướng quân chạy quay lại nói tên thái giám tới truyền hắn là thích khách, nhi thần liền cảm thấy kỳ lạ, người mà mẫu hậu phái tới sao lại ám sát Dương tướng quân chứ? Đúng lúc đó thì người mẫu hậu phái cũng tới, có thư của mẫu hậu, đây mới là người thực sự được mẫ hậu phái tới. Nhi thần liền cảm thấy có vấn đề, tên thái giám lúc nãy tới đưa tin không hề có thư của mẫu hậu tại sao người vào báo lại nói là người của mẫu hậu phái tới chứ? Sau đó nhi thần có điều tra mới phát hiện ra một bí mật kinh thiên.
- Chiêu nhi, bí mật gì vậy?
Đến cả Tiêu Hậu cũng không giữ được bình tĩnh.
- Chiêu nhi, phát hiện ra cái gì rồi?
Dương Quảng cũng hỏi.
Dương Chiêu liếc một cái Dương Giản đang tái nhợt mặt nói:
- Xin phụ hoàng cho phép nhi thần đưa một nhân chứng vào, y ở ngay bên ngoài.
- Được, truyền y vào.
Một lát sau, mấy tên thị vệ dẫn vào một thái giám khoảng hơn 30 tuổi vào trong điện, tên thái giám vào liền quỳ xuống mặt đất, cả người run rẩy, không dám nói một câu nào.
- Chiêu nhi, người này là ai?
Dương Quảng nghi ngờ hỏi.
- Phụ hoàng, y chính là người vào báo tin thay cho tên thái giám thích khách kia, y không kiểm tra thân phận của người tới làm cho Dương tướng quân suýt nữa bị giết. Y nói y đã không làm tròn bổn phận của mình nhưng nhi thần cảm thấy có gì đó không ổn. Nguyên tắc cơ bản như vậy, y ở bên cạnh nhi thần 10 năm rồi sao có thể phạm phải một sai lầm này chứ? Nhi thần liên sai người đi kiểm tra phòng của y, kết quả phát hiện ra một bí mật mà khiến cho nhi thần khiếp sợ, không ngờ y đã bị Nhị đệ mua chuộc.
- Huynh nói láo!
Dương Giản bỗng nhiên đứng phắt dậy hét lớn, cuối cùng sự phẫn nỗ trong y đã bộc phát,
- Đệ không có, đệ không có mua chuộc bất cứ ai, không có!
Y chỉ vào tên thái giám kia rồi phẫn nộ quát lên:
- Ngươi nói đi, ta mua chuộc ngươi đúng không?
Tên thái giám cúi gằm mặt xuống run rẩy nói:
- Điện hạ … đã cho thần vàng.
- Ngươi nói linh tinh!
Dương Giản đùng đùng nổi giận, y cúi xuống lấy từ trong giầy ra một con dao rồi lao thẳng vào tên thái giám,
- Ta phải giết tên khốn nạn này!
Biến cố đột nhiên này làm cho trong điện trở nên hỗn loạn. Những người vào yết kiến Hoàng đế chỉ có con cháu hoàng thất mới không phải lục soát, nhưng không ai ngờ rằng trên người Tề vương còn mang theo một con dao găm. Mấy tên thị vệ muốn xông lên nhưng không kịp nữa, khi Dương Giản lao qua người Dương Nguyên Khánh thì bị Dương Nguyên Khánh ôm lại và đoạt lấy dao găm trong tay y.
Dương Giản bỗng nhiên bừng tỉnh, trong lòng lập tức hoảng sợ vô cùng. Dương Quảng xanh mặt đi tới trước mặt y, rồi giơ tay lên cho y một cái bạt tai thật mạnh làm cho Dương Giản ngã xuống đất.
- Đồ nghịch tử, ngươi dám ngang nhiên giết người trước mặt trẫm!
Dương Giản ngã xuống đất người run rẩy, Dương Quảng lại đi tới trước mặt Dương Chiêu lạnh lùng hỏi:
- Ngoại trừ nhân chứng ra thì còn có chứng cớ nào khác không?
Dương Chiêu lấy mấy tờ giấy trong người ra,
- Cái này được tìm thấy trong phòng tên thái giám này, là mệnh lệnh của nhị đệ viết cho gã, vốn dĩ là bắt gã phải hủy đi nhưng gã đã lén lút giữ lại.
Dương Quảng mở ra xem rồi phẫn nộ nhìn sang Dương Giản nghiến răng ken két.
Dương Giản ngây dại cả người, trong mắt y lộ ra vẻ sợ hãi, y đột nhiên khóc to lên quỳ xuống dưới mặt đất rập đầu xuống đất kêu bốp bốp,
- Phụ hoàng, nhi thần có tội, nhi thần không nên lừa gạt phụ hoàng, nhi thần đáng chết! Nhi thần đáng chết!
Đột nhiên y lại quay sang quỳ trước mặt mẫu thân, ôm lấy đùi của mẫu thân khóc lớn nói:
- Mẫu thân, hài nhi có tội, người cứu hài nhi đi!
- Nói như vậy là con thừa nhận mình là người ám sát sao?
Trong mắt Tiêu Hậu ngấn lệ:
- Thực ra chỉ là một chuyện nhỏ thôi tại sao con lại hận tới mức ám sát Dương tướng quân chứ? Con đi xin lỗi Dương tướng quân đi!
Dương Giản quay người rập đầu trước Dương Nguyên Khánh,
- Dương tướng quân, ta không nên ghen tị với ngươi vì ngươi được phụ hoàng ban kiếm, là lòng dạ của ta hẹp hòi, ta xin đền tội với ngươi.
Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều nhìn vào Dương Nguyên Khánh, kể cả Dương Quảng cũng đang đợi thái độ của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhìn Dương Chiêu một cái, nhìn thấy trong mắt y có một tia cầu khẩn, hắn hiểu rõ Dương Chiêu đang khẩn cầu điều gì.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi thở dài nói:
- Thần chỉ là một bề tôi sao có thể hận thù với điện hạ chứ, thần hy vọng là 60 năm sau thần vẫn có thể cùng điện hạ ra ngoại thành đi săn.
Ai cũng không hiểu ý nghĩa câu nói này của Dương Nguyên Khánh, chỉ có một mình Dương Quảng hiểu được. Trong lòng ông cảm thấy như bị thiết trùy đánh mạnh vào, ông đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Ông xoay người ra phía cửa sổ, thở dài một tiếng khoát tay nói,
- Tất cả lui ra đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình.