Nhiễm Can cuống quýt nói:
- Đột Quyết không dám xúc phạm thiên uy, vi thần chỉ đề nghị cưỡi ngựa bắn cung giúp vui!
- Cưỡi ngựa bắn cung giúp vui, đây là đề nghị rất hay!
Dương Quảng vui vẻ nhận lời:
- Trẫm chọn được mấy người trong đám thị vệ cùng so bắn tên với Đột Quyết dũng sĩ, góp vui cho tiệc mừng thọ!
Dương Quảng dặn dò thị vệ ở phía sau mấy câu, để hắn ta gọi Trưởng Tôn Thịnh đến, Tiêu Hoàng Hậu ở bên cạnh có chút lo lắng nói:
- Nhưng bây giờ tối rồi, Bệ Hạ, buổi tối có được không?
- Điều này không sao cả, trẫm nhớ năm thứ năm Khai Hoàng, Trưởng Tôn tướng quân và Đột Quyết dũng sĩ thi bắn tên, chính ban đêm. Khả Hãn, Trẫm nhớ rõ ngươi cũng có mặt ở đó, ngươi còn nhớ không?
Nhiễm Can gật gật đầu:
- Đó là việc của hai mươi năm trước rồi, lúc đó thần còn trẻ, nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện xưa như vừa xảy ra!
Lúc này Trưởng Tôn Thịnh và Tả vệ Đại Tướng quân Sử Tường tiến lên trước hành lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng chỉ Nhiễm Can cười nói:
- Khải Dân Khả Hãn đề nghị thi bắn tên góp vui, Trẫm nhận lời rồi, Trưởng Tôn Tướng quân còn có thể vì trẫm ra trận không?
- Hai cánh tay của thần có thể giương được Nhị thạch cung, ngoài trăm bước có thể bắn hương đầu hỏa,vi thần nguyện vì bệ hạ giải trừ ưu phiền!
Dương Quảng cười hỏi Nhiễm Can:
- Khả Hãn, Lão tướng quân thì thế nào?
Nhiễm Can cười không nói gì, một lúc sau, một Đột Quyết dũng sĩ tiến lên hành lễ, Nhiễm Can giới thiệu với Dương Quảng:
- Hắn tên là A Lạp Đồ, người Di Bá Hải Tây Ngạn, tháng trước đã đoạt được danh hiệu Đột Quyết đệ nhất tiễn của thần, năm nay chỉ mười bốn tuổi!
Dương Quảng hơi sửng sốt, Đột Quyết tiễn thủ không ngờ là dũng sĩ thiếu niên chỉ mới mười bốn tuổi, ông lại nhìn Trưởng Tôn Thịnh, có chút tự giễu cười lên:
- Trưởng Tôn tướng quân, xem ra Trẫm không tiện để khanh lên thi đấu rồi!
Ông lại nói với Sử Tường:
- Sử tướng quân, đi chọn dũng sĩ trẻ trong tả hữu vệ quân, không được quá mười sáu tuổi!
Sử Tường trả lời một tiếng rồi đi, lúc gần đi lại nháy mắt với Trưởng Tôn Thịnh, Trưởng Tôn Thịnh hiểu ý, cười nói với Dương Quảng:
- Thần cũng đi giúp Sử tướng quân chọn người!
Dương Quảng gật gật đầu, Trưởng Tôn Thịnh liền từ cạnh cửa đi ra đại điện, đuổi theo Sử Tường, thấy nét mặt ông đầy vẻ ưu sầu, liền hỏi:
- Sao thế?
Sử Tường thở dài:
- Tôi lo lắng không có cách nào chọn được người thích hợp!
- Sao lại thế?
Trưởng Tôn Thịnh nhíu mày:
- Cao thủ bắn tên trong tả hữu vệ quân vô số, người thấp hơn mười sáu tuổi ít nhất có hai mươi người, làm sao sẽ không chọn được người?
- Vấn đề là bắn tên đêm, cao thủ bắn tên đêm trong trí nhớ của tôi dường như không có.
Trưởng Tôn Thịnh có chút bị làm khó, hắn biết người Đột Quyết có khá đông người mắt xanh, khả năng nhìn trong đêm hơn người trung nguyên. Khải Dân Khả Hãn lúc này đưa ra thi bắn tên, rất rõ ràng đã có chuẩn bị trước, dũng sĩ Đột Quyết thiếu niên đó nhất định là cao thủ bắn tên trong đêm.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ lại một lúc, trong đầu xuất hiện mấy người được chọn bắn tên ban đêm:
- Chu Thiệu Phạm con út của Chu Pháp Thượng cưỡi ngựa bắn cung thành thạo, khả năng bắn tên trong đêm cũng rất được, cậu ta nhất định ở hữu vệ quân!
Sở Tường lắc đầu nói:
- Chu Thiệu Phạm đúng lúc trực ở Nhân Thọ cung, không ở kinh thành, nếu không thì để Hữu vệ tướng quân Vũ Văn Thành Đô ra thi đấu, cưỡi ngựa bắn cung của hắn ta thiên hạ vô song.
- Tuổi của hắn sớm đã quá hai mươi, không phù hợp với yêu cầu của Bệ hạ.
Trưởng Tôn Thịnh từ chối Vũ Văn Thành Đô, ông lại nói:
- Vậy tôi nhớ trong Tả võ vệ có một thị vệ tên là Hầu Quân Tập, khả năng bắn cung trong đêm không tồi, có thể tìm hắn đến.
Sử Tường vẫn lắc đầu:
- Hắn tuy biết bắn cung trong đêm, nhưng phương pháp bắn cung không cao, khó có thể thắng được.
- Còn có một thiếu niên trong phủ của Bồ Sơn quận công Lý Mật, năm nay vừa mới mười bốn, tiễn pháp siêu quần, tên là Vương Bá Đương, hơn một tháng trước, tôi tận mắt thấy hắn trong đêm bắn hương đầu hỏa, bách phát bách trúng, khiến người ta khiếp sợ, có thể gọi là thiếu niên thần tiễn.
- Vậy, ta đi tìm Lý Mật.
Sử Tường chỉ bảo một người, Bồ Sơn quận công Lý Mật ở trong điện chính, một lúc, hắn từ trong điện chính đi ra.
Lý Mật năm nay chỉ hai mươi tư tuổi, cao sáu thước hai tấc, mày rậm mắt sáng, dáng vẻ đường đường, vì cha hắn mất vì bệnh nên hắn được kế thừa tước vị của phụ thân, đồng thời bỏ chức quan thị vệ trong cung, chuyên tâm ở nhà học hành. Quan hệ kết giao của hắn và cha của Nguyên Khánh Dương Huyền Cảm rất sâu đậm, bình thường ra ngoài, cũng đi đến Dương phủ tìm Huyền Cảm nói chuyện, lần này sinh nhật của Nhạc Bình công chúa, hắn cũng phá lệ đến trước.
Lý Mật chắp chắp tay cười nói:
- Sử tướng quân tìm ta có việc gì vậy?
Trưởng Tôn Thịnh tiến lên cười nói:
- Huyền Thúy lão đệ, muốn hỏi mượn một người của đệ.
Quan hệ của Lý Mật và Trưởng Tôn Thịnh cũng không tồi, liền khẽ cười nói:
- Trưởng Tôn tướng quân muốn mượn người nào?
- Thiếu niên thần tiễn thủ Vương Bá Đương đó, bây giờ ở phủ của đệ không?
- Vương Bá Đương là con trai của bạn phụ thân tôi, sau khi phụ thân cậu ta qua đời, phụ thân tôi liền đón cậu ta vào phủ nuôi dưỡng, coi như huynh đệ của tôi, Trưởng Tôn tướng quân tìm cậu ta có việc gì?
- Muốn để cậu ta vì thánh thượng thi bắn cung.
Trưởng Tôn Thịnh liền đem việc Nhiễm Can ước đấu nói sơ lược một lần, lại nói:
- Người tinh thông cưỡi ngựa bắn cung tuy không ít, nhưng người thiện nghệ trong đêm không nhiều, hơn nữa Thánh Thượng không hy vọng tuổi tác quá cao, tôi liền nghĩ đến lần trước đã gặp Vương Bá Đương.
- Nhưng làm cho Trưởng Tôn Tướng quân thất vọng rồi.
Lý Mật gượng cười nói:
- Cậu ta đi sửa phần mộ cho phụ thân, vẫn chưa trở về.
Trưởng Tôn Thịnh nhăn mày thành một hàng, trong lòng vô cùng thất vọng, ông nhất thời cũng không nghĩ chọn được người thích hợp, lúc này, Lý Mật lại cười cười, nhắc nhở ông:
- Thật ra còn có một người thích hợp, Trưởng Tôn tướng quân ở biên ải rất thân thuộc với hắn, sao lại quên mất hắn rồi.
Trưởng Tôn Thịnh sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên vỗ trán, cười lên:
- Tôi thật hồ đồ rồi, cưỡi lừa đi tìm lừa, người này ở ngay tại đại điện, tôi đi tìm hắn.
Trưởng Tôn Thịnh cũng không giải thích cho Sử Tường, liền vội vàng về đại điện, Dương Quảng đang nói chuyện với Nhiễm Can, thấy ông trở về, liền cười hỏi:
- Trưởng Tôn tướng quân, đã chọn được người thích hợp chưa?
- Bẩm báo bệ hạ, bắn cung trong đêm rất đặc biệt, chọn những thị vệ, nhưng tuổi đều lớn, Thần đã nghĩ đến một người, ở ngay trong đại điện.
- Là ai vậy?
Dương Quảng có hứng trí hỏi.
Trưởng Tôn Thịnh chỉ vào Dương Huyền Cảm ở hàng sau, đang nói chuyện với Cao Cú Lệ đặc sứ Uyên Thái Tộ, cười nói:
- Chính là con trai của Huyền Cảm Dương Nguyên Khánh!
Dương Quảng ngẩng đầu lên:
- Thì ra là hắn, hắn bây giờ ở đâu, để hắn tới gặp Trẫm.
- Thần đi gọi hắn.
Trưởng Tôn Thịnh vội vàng đi, Dương Quảng cười hỏi Nhiễm Can:
- Khả Hãn biết Tướng trấn thủ thành Phong Châu Đại Lợi Dương Nguyên Khánh sao?
Nhiễm Can cười híp mắt:
- Bệ hạ, hắn là bạn cũ của thần.
Rất nhanh, Trưởng Tôn Thịnh dẫn Dương Nguyên Khánh đến:
- Bệ hạ, hắn đến rồi!
Dương Nguyên Khánh tiến lên trước quỳ xuống hành lễ với Dương Quảng:
- Vi thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Hoàng đế bệ hạ.
Dương Quảng xua tay cười nói:
- Dương tướng quân, miễn lễ, bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ!
Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lại chắp tay thi lễ với Nhiễm Can:
- Khả Hãn, lâu rồi không gặp ông!
Nhiễm Can dùng ngôn ngữ Đột Quyết mỉm cười nói:
- Dương tướng quân, cậu là vị khách người Đột Quyết ta tôn quý nhất, chia tay ở Hồ Cáp Lợi, tôi vẫn luôn đợi cậu đến Ngạch căn hà lược làm khách.
Nhiễm Can nói Đột Quyết ngữ, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, trong mắt Công chúa Nghĩa Thành toát lên bất an, nàng rất hiểu chồng của mình, hắn nói như thế, chưa chắc đã có lợi với Dương Nguyên Khánh.
Một gã thông dịch Hồng Lư Tự tiến lên trước thấp giọng dịch cho Dương Quảng một lần, trong lòng Dương Quảng có chút không hài lòng, nhưng ông không có bất kì thái độ nào, vẫn như trước cười híp mắt đợi câu trả lời của Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh không dùng Đột Quyết ngữ, mà dùng Hán ngữ nói:
- Khả Hãn nói sai rồi! vị khách đáng tôn quý nhất của thảo nguyên các vị chắc chắn là Đại Tùy Hoàng đế bệ hạ của tôi, Dương Nguyên Khánh chẳng qua là chỉ là một tướng trấn giữ biên tái thành Đại Lợi nhỏ bé của Đại Tùy đế quốc, không có quân lệnh, tôi sao có thể tự tiện đến trướng của Đột Quyết?
Dương Quảng cười gật đầu, không có thái độ, ông thản nhiên nói:
- Dương tướng quân, Khải Dân Khả Hãn đề nghị thi bắn cung góp vui, mỗi bên một người, đều là dũng sĩ trẻ tuổi, Trưởng Tôn tướng quân đã đề cử khanh với Trẫm, khanh có bằng lòng vì Trẫm xuất chiến không?
Dương Nguyên Khánh không chút do dự nói:
- Thần nguyện dốc hết sức vì bệ hạ!
Dương Quảng thấy trong ánh mắt hắn hiện lên khó xử, liền cười hỏi:
- Khanh còn có việc gì làm khó sao?
- Bẩm báo bệ hạ, cung tiễn của thần ở Dương phủ, xin bệ hạ cho phép thần trở về lấy cung tiễn.
- Cung tiễn, thị vệ của Trẫm có, trẫm bảo họ cầm mấy cái đến.
- Bệ hạ!
Dương Nguyên Khánh gượng cười một tiếng:
- Cung tiễn của thần hơi nặng, chỉ sợ cung tiễn bình thường không thích hợp với thần.
- Nặng bao nhiêu thạch?
- Tam thạch!
Phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục chính là Nhiễm Can, ông không thể tin nổi hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Dương tướng quân, cậu lập tức có thể giương được tam thạch cung?
Trưởng Tôn Thịnh bên cạnh cười ha ha nói:
- Dương tướng quân quả thực có thể giương được Tam thạch cung.
Trong lòng Dương Quảng khen, nhưng trên mặt ông vẫn không biểu lộ. Lúc này ông dường như nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn Hữu vệ tướng quân Vũ Văn Thành Đô đứng không xa một cái, Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu, ý nói Dương Nguyên Khánh có thể giương được.
Dương Quảng cực kỳ tín nhiệm Vũ Văn Thành Đô, Nếu Vũ Văn Thành Đô nói Dương Nguyên Khánh có thể, vậy không có vấn đề, ông liền vuốt râu cười nói:
- Trẫm nhớ Vũ Văn Tướng Quân dùng Tam thạch cung, mượn khanh dùng nhé, không cần về phủ.
Dương Nguyên Khánh không ngờ sử dụng Tam thạch cung, ngoài Nhiễm Can ngạc nhiên thán phục ra, Cao Cú Lệ sứ thần Uyên Thái Tộ ngồi phía sau Nhiễm Can cũng thay đổi sắc mặt như thế, nhưng thiếu niên Cao Cú Lệ ngồi bên cạnh hắn không hề bày tỏ, chỉ có ánh mắt của hắn dính chặt vào Dương Nguyên Khánh.
Uyên Thái Tộ hiểu ý, đứng dậy cười nói:
- Cao Cú Lệ cũng tham gia cho vui! Chúng ta cũng có một người tham gia bắn cung.
Dương Quảng gật gật đầu:
- Có thể, không biết có thể chọn ai?
Uyên Thái Tộ chỉ vào thiếu niên ngồi bên cạnh:
- Đây là con trai thần Cái Tô Văn, nó nguyện vì bệ hạ góp vui.
Dương Quảng nhìn Cái Tô Văn, lại nhìn Dương Nguyên Khánh, vui vẻ nói:
- Vì trận thi đấu tối nay, Trẫm phải ra một giải thưởng.
Ông vẫy tay một cái, một gã hoạn quan nâng một cái hộp sơn sơn lên trước, trong hộp sơn son trải một rải tơ lụa, đặt một cái bát vàng lóng lánh, Dương Quảng giơ bát vàng lên, cao giọng nói:
- Đây là bát kim tinh cống phẩm của Tây Vực cho Đại Tùy, giá trị vô cùng lớn, lần này thi bắn cung, ai thắng sẽ được bát này.
Tin tức về thi đấu bắn cung khiến các tân khách hứng khởi lên, mọi người đều dồn dập đi ra ngoài điện, Dương Quảng nháy mắt một cái với Trưởng Tôn Thịnh, dặn dò tả hữu nói:
- Trẫm phải thay y phục.
Hơn chục hoạn quan hộ tống Dương Quảng đến hậu điện, Trưởng Tôn Thịnh cũng theo lại, ông thấy Dương Quảng dừng bước, liền vội vàng tiến lên trước nói:
- Bệ Hạ, Vi thần có mặt.
Dương Quảng nhìn ông một cái, khoanh tay thản nhiên nói:
- Trẫm muốn biết, Nhiễm Can vì sao nói, Dương Nguyên Khánh là vị khách tôn quý nhất của người Đột Quyết?