Dương Nguyên Khánh chưa từng nghĩ sẽ gặp Tần Quỳnh trong tình huống như vậy. Đây cũng là người mà hắn ngưỡng mộ đã lâu. Qua những lần nói chuyện với Đơn Hùng Tín, Tần Quỳnh mà hắn biết và Tần Quỳnh hiện tại không có nhiều khác biệt.
Tần Quỳnh là một quan viên cấp thấp, thủ hạ của thứ sử Doanh châu Lai Hộ Nhi. Y tuy chức quân không lớn, nhưng võ nghệ cao cường, rất nổi tiếng ở vùng Sơn Đông. Hơn nữa anh ta trọng nghĩa khinh tài, cực kì có hiếu với mẹ, nên được tên hiệu là Tự Mạnh Thường, Tái Chuyên Chư.
Có điều, theo truyện “Tùy Đường diễn nghĩa”, ông nội Tần Quỳnh là đại tướng thống lĩnh quân Bắc Tề tên Tần Húc, cha là Bắc Tề Võ vệ đại tướng quân Tần Di. Nhưng thực tế không phải vậy, ông nội anh ta là Tần Phương Thái, cha là Tần Ái, chỉ là những quan văn nhỏ triều Bắc Tề. Nhưng nhà y là rất giàu, lại thêm việc Tần Quỳnh đặc biệt thông minh, mới có thể luyện được võ nghệ cao cường như vậy.
Nhưng việc anh ta trọng nghĩa hào sảng, giao hảo với anh hùng thiên hạ, thì quả đúng như lời đồn đại.
Rất nhanh chóng, Dương Nguyên Khánh đã gặp được Tần Quỳnh lần đầu tiên. Anh ta ước chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, sắc mặt hơi vàng, đôi mắt hổ sáng rất có thần, nhưng ánh nhìn vô cùng trầm tĩnh, dưới cằm lại lún phún râu khiến người ta có cảm giác như gặp một ông cụ non.
Tần Quỳnh không nói nhiều, Đơn Hùng Tín đã cho anh biết việc Dương Nguyên Khánh vì trượng nghĩa cứu y mà không sợ đắc tội với Tề vương Dương Giản, cũng giống như Đơn Hùng Tín vậy. Tần Quỳnh biết rõ đạo lý đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, chỉ có thể giữ cảm kích ở trong lòng, cũng thản nhiên để Dương Nguyên Khánh gọi anh ta một tiếng Tần đại ca.
Trong quán 'Rượu Thơm Say Mèm’ ở chợ Lợi Nhân, Đơn Hùng Tín lấy rượu để an ủi Tần Quỳnh. Đối với sự hào sảng trượng nghĩa của Đơn Hùng Tín, Tần Quỳnh lòng cũng cảm kích như thế, chỉ là mối giao tình sâu đậm giữa anh ta và Đơn Hùng Tín, vì thế rất khó để nói ra những lời cảm kích như thế này
Nhưng đối với Dương Nguyên Khánh, sự cảm kích ấy không thể cứ âm thầm mà giữ được trong lòng được, phải nói ra.
- Nguyên Khánh huynh đệ, chén rượu này ta kính đệ, ta không muốn nói nhiều những lời cảm kích, ơn cứu mạng của đệ, Tần Quỳnh này xin khắc cốt ghi tâm.
Tần Quỳnh đứng lên, hai tay nâng chén rượu lên cao quá đầu, uống ực một hơi cạn sạch chén rượu. Anh lại lấy bát rượu, rót đầy mà không tràn, cười cười, xua xua tay nói:
- Nguyên Khánh, xin mời cứ tự nhiên
Dương Nguyên Khánh mỉm cười, …cũng bưng bát rượu uống một hơi cạn sạch. Ở thảo nguyên, so với ở đây hắn uống còn quả quyết hơn, thấy vang lên tiếng tán thưởng:
- Nguyên Khánh, tửu lượng tốt lắm.
- Đơn nhị ca vậy là coi thường ta rồi, chỉ có một chén rượu này đã kêu là tửu lượng tốt sao?
Dương Nguyên Khánh nheo mắt lại nói:
- Ở biên giới, uống rượu đều là dùng túi da, không có bát … Có một lần, đánh cuộc rượu với dân du mục Đột Quyết, ta đã uống một hơi 3 túi lớn rượu sữa, tới hai mươi mấy cân đấy. Lúc đó gã Đột Quyết giơ tay nhận thua tại chỗ, để bọn họ nhận thua không phải là điều dễ dàng đâu. Nhưng lúc sau ta lại say mèm, ngủ luôn hai ngày hai đêm mới tỉnh, bà nó chứ… Ngư tổng quản còn đánh ta một gậy, nói ta uống rượu mà không gọi ông ấy.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh ngửa cổ cười to… Tần Quỳnh cũng bị sự hào hứnghắn cuốn hút, cũng cười ha hả, giơ ngón tay cái lên:
- Thật không tồi, đại trượng phu phải chí khí như vậy
Đơn Hùng Tín nghe nói vậy rất hâm mộ, y vỗ mạnh vai Tần Quỳnh:
- Thúc bảo, khi nào chúng ta cũng đi biên giới uống rượu đi.
- Sau này có cơ hội nhất định sẽ đi, tuy nhiên không phải vì uống rượu, mà là kiến công lập nghiệp, … làm đại sự.
Tần Quỳnh tòng quân đã nhiều năm, nhưng vì hậu phương không mạnh, nên việc lên chức không dễ dàng, điều này khiến y buồn bực không vui. Lần này trong kinh tuyển tướng công bằng, trong lòng y rất xúc động… liền ngàn dặm xa xôi mà tới, không ngờ lại bị vạ tới mạng người. Tuy đã được Dương Nguyên Khánh cứu, nhưng cơ hội tham gia võ cử của y không còn nữa, giấy báo tham dự kì thi đã bị nha huyện lấy đi, y sẽ không có cơ hội nữa, điều này khiến lòng y thấy u ám.
Lúc này, Đơn Hùng Trung bước nhanh lên lầu, Đơn Hùng Tín rất vui mừng, liền bước lên phía trước hỏi:
- Sắp đặt xong hết rồi chứ?
Đơn Hùng Trung gật gật đầu, tìm chỗ trống ngồi xuống, tiện bưng cốc trà nóng trước mặt Đơn Hùng Tín uống cạn, lúc này mới nói:
- Yên tâm đi! Ta đã đưa bọn họ ra ngoài thành cả rồi. Tạm thời bọn chúng sẽ tới Nhị Hiền trang ở Lộ Châu ở một thời gian. Tần lão gia cũng không dám ở lại kinh thành, đã nhờ ta bán chỗ ở rồi.
Đơn Hùng Trung phụ trách việc bố trí cho nhà người em họ của Tần Quỳnh. Với bản tính của Tề vương, nếu không chiếm được người phụ nữ, y sẽ không từ bỏ ý đồ, tốt nhất đem bọn họ ra khỏi kinh thành.
Dương Nguyên Khánh vừa mới có ý niệm trong đầu, đã bị Đơn Hùng Trung vừa tới làm cho tiêu tan, hắn muốn đem chuyện này giao cho Tấn vương Dương Chiêu, để ông ta nhân chuyện này đả kích Dương Giản, không ngờ Dương Hùng Trung lại đem nhân chứng đi rồi.
Nhưng ý đồ của Dương Nguyên Khánh ngay đó lại thay đổi, nếu đem chuyện này giao cho Dương Chiêu, như thế tất sẽ làm chuyện này náo loạn lên, từ đó sẽ làm liên luỵ đến Tần Quỳnh, ngược lại ân tình của hắn cũng mất, nói không chừng có thể khiến Đơn Hùng Tín cũng phải tội. Việc này không thể vẹn toàn cả đôi bên, mặc kệ chuyện này là tốt nhất.
Dương Nguyên Khánh thoáng nhìn, thấy vẻ mặt buồn rầu của Tần Quỳnh. Hắn hiểu được nỗi lòng của Tần Quỳnh, liền rót cho anh ta một bát rượu rồi cười nói:
- Tần đại ca đừng quá lo lắng, người mà huynh đánh bị thương cũng chẳng phải là người thường, mà là chó săn của Tề vương. Tề vương sẽ không để cho quan phủ lập án, chuyện này cuối cùng sẽ chẳng thể làm gì, cũng không ảnh hưởng đến việc huynh tham gia đấu võ.
Lời của Dương Nguyên Khánh như một liều thuốc an thần với Tần Quỳnh, đánh chết người là đại án, nếu có thể mặc kệ, điều đó không gì tốt hơn. Nhưng Tần Quỳnh là người thận trọng trong đối nhân xử thế, anh ta biết Tề vương sẽ không dễ dàng bỏ qua; trầm tư một lát, Tần Quỳnh mới nói:
- Hiện tại thì việc tham gia hay không tham gia đấu võ đấy không phải là điều quan trọng, phải xem thế nào đã rồi mới nói, nếu tình thế không ổn, sẽ lập tức rời khỏi kinh thành.
Nếu nói địch thủ số một của Tề vương Dương Giản là huynh trưởng Tấn vương Dương Chiêu, thì giờ phút này người y hận nhất là Dương Nguyên Khánh. Lúc tranh đấu ở Bá Thượng, hắn đã đánh gãy một xương sườn của tâm phúc Kiều Lệnh Tắc, hôm nay hắn lại bắn nát xương vai của trợ thủ đắc lực Khố Địch Trọng Kì, coi như người này đã bị phế bỏ.
Dương Giản ngơ ngác nhìn mũi tên sắt trên bàn, phẫn nộ, sợ hãi, lo lắng, uể oải, hối hận, những cảm giác ấy như được khuấy lên từ một cái bình ngũ vị, đang bốc lên trong y.
Y hận Dương Nguyên Khánh thấu xương, đã mấy lần phá hỏng việc tốt của y, qua mặt y. Cái bàn trước mặt như Dương Nguyên Khánh, y hận không thể dùng một đao chặt hắn làm hai đoạn. Lúc này, trong tay Dương Giản đang cầm một cây đao, nhưng một đao này y làm sao có thể chém xuống.
Sự phẫn nộ trong lòng y chỉ chiếm có 3 phần, mà sự sợ hãi và lo lắng chiếm đến 7 phần. Sự sợ hãi của y là từ chi tiết mà huyện lệnh huyện Đại Hưng Lâu Mục Vân cho y biết; không ngờ Dương Nguyên Khánh có Bàn Dĩnh kiếm của phụ hoàng. Đó là thanh kiếm mà hoàng tổ phụ ban cho phụ hoàng, phụ hoàng luôn đem theo người. Phụ hoàng đã cho Dương Nguyên Khánh bao lâu rồi, sao hắn không hề biết.
Trên người Dương Nguyên Khánh còn cất giấu bao nhiêu bí mật? Túi Tử kim ngư, kiếm Bàn Dĩnh, còn có gì nữa? Dương Nguyên Khánh rút cục đã làm những gì, mà phụ hoàng lại ân sủng hắn như vậy. Chẳng nhẽ lời đồn đại kia là thật sao? Chuyện cứu giá trong cung Nhân Thọ.
Dương Giản thấy là nguồn tin tức của mình rất bế tắc, rất nhiều những việc lớn mà y không hề biết. Ví như việc hạ sát Hạ Nhược Bật lần này, việc đám người Nguyên Trụ, hắn cũng sau này mới biết, có thể Tấn Vương Dương Chiêu là một người trong số đó.
Lúc này Dương Giản cảm thấy nôn nao bất an… Y chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Dời đô, việc lớn như vậy mà y bị đứng ngoài, nhưng hình như đại ca y thì lại tham dự… Điều này làm cho Dương Giản rất lo lắng, việc mất phần trong quyết sách quân quốc trọng đại, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến địa vị Đông cung của y.
Việc hiện tại khiến Dương Giản hối hận là, hôm nay y không nên đi bắt cô gái mới cưới đó, chuyện này Dương Nguyên Khánh đã tham gia vào rồi, liệu hắn có bẩm báo với phụ hoàng hay không, hoặc là đem chuyện này nói với đại ca… từ đó mà xử lý người anh em luôn chèn ép mình, rất nhiều việc đều là sau khi xảy ra rồi Dương Giản mới thấy hối hận.
Lúc này, Dương Giản chỉ kì vọng duy nhất vào thủ hạ đắc lực của y có thể giải quyết việc này, diệt khẩu cả nhà cô gái mới cưới kia, huỷ bỏ chứng cứ. Đang lúc nghĩ ngợi, thì Lương Sư Đô vội vàng đi vào, thi lễ, nói:
- Điện hạ, các huynh đệ sau khi tới phường Trường Hưng mới biết, cả nhà kia đã rời khỏi kinh thành rồi.
- Là bị người ta giấu đi, hay là đi khỏi kinh thành, ngươi nói rõ ràng một chút xem nào.
- Hồi bẩm điện hạ, là rời khỏi kinh thành ạ. Có người thấy cả nhà bọn chúng ra khỏi thành, mang theo rất nhiều đồ vật. Ty chức cũng cho rằng, nếu là người khác giấu đi, bọn chúng sẽ không mang theo nhiều đồ đạc như vậy, mà những thứ đáng giá trong nhà bọn chúng cũng đều được chuyển đi, điều đó chứng minh là bọn chúng rời khỏi kinh thành.
Lương Sư Đô phân tích có căn cứ có lý, khiến Dương Giản có chút bình tâm lại. Y thấy ánh mắt Lương Sư Đô không ngừng liếc nhìn về phía mũi tên sắt trên bàn, liền nhặt lên đưa cho gã:
- Đây là tên của Dương Nguyên Khánh, ngươi xem đi!
Lương Sư Đô cầm lấy mũi tên, cảm thấy tay như trĩu xuống. Quả nhiên là mũi tên sắt, gã vừa thấy đã phát hiện ra nó không giống với mũi tên bằng trúc, cũng không giống với mũi tên bằng gỗ, hoá ra đúng là một mũi tên bằng sắt. Gã thầm giật mình, đây là lần đầu tiên gã thấy mũi tên bằng sắt, vậy cái cung phải rắn tới mức nào mới có thể bắn ra mũi tên như vậy?
- Ngươi nói xem, với tên như thế này, Dương Nguyên Khánh phải dùng cung mấy thạch?
Dương Giản hỏi gã
Lương Sư Đô đỏ mặt nói:
- Điều này quả thật ty chức không đoán được, Điện hạ nếu không ngại thì hỏi ba vị cung phụng kia đi.
- Người đâu, đi mời mấy vị cung phụng tới đây cho ta.
Kẻ gọi là cung phụng chính là bốn gã thị vệ luôn đi cùng. Bình thường khi Dương Giản ra ngoài thì luôn như hình với bóng với bọn chúng, cũng không dễ dàng mà ra tay. Bốn tên này đều xuất thân là cường hào địa phương, chủ động dựa vào Dương Giản, mưu một thân phận. Lương Sư Đô là người có võ nghệ thấp nhất trong số bọn chúng, nhưng là người rất có khả năng, nên thường xuất đầu lộ diện, còn 3 tên kia chỉ phụ trách việc bảo vệ Dương Giản, việc khác sẽ không hỏi đến.
Một lát sau, có hai người đi tới, người đi phía trước cao lớn vạm vỡ, mặt chữ điền, ánh mắt linh hoạt sắc bén, hơn nữa hắn còn có đôi tai “gây hoạ”, khiến cho người đã gặp qua thì không thể quên được. Gã là cường hào huyện Trác, tên là Lư Minh Nguyệt, được mệnh danh là U châu bách thắng đao, đao pháp vô cùng điệu nghệ.
Phía sau là một người mà chiều cao của gã khiến người khác phát sợ, gã cao ít nhất sáu thước sáu, vai rất rộng, đầu to như cái đấu, tướng mạo cực kì xấu xí, sắc mặt xám xịt, hai mắt thì lồi ra, dáng vẻ quỷ quái. Mà hai cánh tay của hắn rất dài, tưởng như có thể mang hàng ngàn cân. Người này vốn là người Hà Đông,Tiết tên là Cử, lúc nhỏ theo cha đến Lan Châu, nhà rất giàu có, là cường hào số một ở Lan Châu.
Tướng mạo dù xấu xí, nhưng võ nghệ của Tiết Cử thì tuỵệt luân, hơn nữa gã lại tinh thông tiễn pháp. Họ Tiết liếc mắt một cái đã thấy mũi tên trên tay Lương Sư Đô, ánh mắt liền sáng lên, một tay giật lấy, đặt cần thận nhẹ nhàng trong tay, mắt nheo lại, như để cảm nhận sức nặng của mũi tên.
- Ngươi thấy được gì rồi?
Dương Giản hỏi
Tiết Cử thản nhiên cười nói:
- Người này có lẽ là đồ đệ của Ngư Câu La, ta đã thấy tên sắt của Ngư Câu La, nó giống nhau như đúc. Người dùng tên này trong thiên hạ, chỉ có Ngư Câu La.
- Còn gì nữa?
- Tên này có thể xuyên giáp làm vỡ thuẫn, tên sắt vào vai chỉ có một thước, chứng tỏ hắn chỉ dùng có ba phần lực. Bình thường người dùng tên sắt, ít nhất phải có cung mạnh hai thạch trở lên.
- Cung của Âm sơn phi tướng mà ta biết là cung nặng ba thạch.
Lư Minh Nguyệt nãy giờ vẫn đứng im không hé răng giờ mới chậm rãi nói.
- Ngươi đối với hắn, hiểu được bao nhiêu?
Dương Giản quay đầu lại hỏi Dương Minh Nguyệt
Lư Minh Nguyệt nói không nhiều, nhưng có thể nói đến chi tiết rõ ràng, gã cười nói:
- Người này 10 tuổi đã nhập ngũ, ban đầu là hoả trưởng, ở chiến trường Đột Quyết đã lập đại công đoạt được vương kì của Tây Đột Quyết, dần dần tích công trạng mà lên tới tướng. Hắn tuy là cháu của Dương Tố, nhưng không nhận được bất kì sự ưu đãi nào của Dương Tố, so với những anh em con cháu bình thường của Dương phủ còn mạnh hơn gấp trăm lần.
- Ta là hỏi võ công của hắn, không cần ngươi nói những điều này, những điều đó ta đều biết.
Dương Giản nghe trong giọng nói Lư Minh Nguyệt có ý ca ngợi Dương Nguyên Khánh, thì trong lòng có chút khó chịu.
Lư Minh Nguyệt lại nói không chút hoang mang:
- Người này là học trò của Trương Tu Đà, sau lại bái Ngư Câu La làm thầy, học cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ siêu phàm tuyệt luân, được danh xưng là đệ nhất phi tướng vùng biên giới, lại gọi là Âm sơn phi tướng.
Tiết Cử nghe nói Dương Nguyên Khánh là đồ đệ của nam bắc song đao, không khỏi giật mình, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, đồng thời loé ra một tia hy vọng lớn lao, nói với Dương Giản:
- Điện hạ, ta muốn gặp người này một chút.
Dương Giản gật gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, ta cũng có ý đó. Tên này làm nhục ta quá, ta nhất định phải diệt cái ác khí này.
Y thoáng nhìn ra phía ngoài, nói với vẻ có chút không hài lòng:
- Thế còn Đại hồ tử (gã rậm râu) đâu? Sao vẫn chưa thấy tới?
Nhắc tới Đại hồ tử, vẻ mặt Tiết Cử lộ vẻ cung kính:
- Huynh ấy chiều nay ra ngoài rồi ạ, có lẽ là có chuyện gì đó.
- Vậy thì thôi!
Dương Giản chợt nhớ tới một chuyện, bèn nói tới ba người bọn họ:
- Ngày kia là ngày sinh của Hoàng cô của ta, ta tự nhiên phải đi mừng thọ, muốn ba người các ngươi cùng đi. Các ngươi có chuyện gì thì sắp xếp trước đi. Ngày hôm đó ta không muốn các ngươi lại xin nghỉ vì có chuyện.
- Dạ!
Ba người đồng thanh trả lời, rồi lui ra.
Lúc này, Dương Giản mới hỏi tới Trần Trí Vĩ đã chờ ở cửa từ rất lâu rồi:
- Ngươi có tin gì tốt nói cho ta?
Trần Trí Vĩ thi lễ nói:
- Hồi bẩm điện hạ, hai ngày nay Ty chức và một số người đã tiếp xúc với những người hiểu biết về Dương gia, và đã biết được một số chuyện.
- Chuyện gì?
Dương Giản ngồi xuống, bưng bát trà trên bàn uống một ngụm, cười nói:
- Nói xem, ta rất có hứng thú.
- Điện hạ, Dương Tố quả rất coi trọng Dương Nguyên Khánh này. Năm đó vì hắn mà không tiếc cả việc bỏ em gái của Hạ Nhược Bật.
- Không phải thế.
Dương Giản khoát khoát tay áo:
- Dương Tố bỏ em gái của Hạ Nhược Bật không phải vì Dương Nguyên Khánh. Đó chỉ là cái cớ, mục đích chính của ông ta là phân chia rõ ràng danh giới với Hạ Nhược Bật. Hạ Nhược Bật là bác cả của ta, điều này ta rất rõ. Còn có gì nữa?
- Ty chức phát hiện một việc rất thú vị, đó là mâu thuẫn trong Dương gia.
- Mâu thuẫn gì, ngươi nói luôn xem nào. Không được ngừng.
Dương Giản nói có chút vẻ không vui.
- Dạ! Ty chức nghe người ta nói, Dương Tố tuy rằng rất yêu quý Dương Nguyên Khánh, nhưng trong họ, anh em và con cháu Dương Tố lại rất bất mãn với việc sủng ái duy nhất Dương Nguyên Khánh của ông ta. Vì Dương Nguyên Khánh là con vợ kế, việc Dương Tố sủng ái duy nhất Dương Nguyên Khánh đã phá vỡ quy định của dòng họ về đích thứ trưởng ấu, xâm phạm lợi ích của nhóm con trai trưởng, khiến cho nhóm con vợ kế ghen tỵ. Ty chức nghe nói, Dương Nguyên Khánh ở trong Dương phủ rất bị cô lập, đến nay chẳng ai để ý tới hắn.
Dương Giản gật gật đầu, không tồi, tin này rất tốt, đã giúp y tìm được chỗ phá hỏng việc tranh thủ sự ủng hộ của Dương Tố. Y đắc ý cười nói:
- Các ngươi đã lập công, ta muốn ban thưởng thật tốt cho các ngươi.
Trần Trí Vĩ mừng rỡ, cuống quýt thi lễ nói:
- Đây là việc ty chức nên là, không dám kể công.
Ngừng một chút, gã lại nói:
- Ty chức còn có một việc quan trọng, tham quân sự mới phủ Tề vương Tào Thương đã tới nơi rồi, đang chờ tiếp kiến Điện hạ.
Dương Giản nhướng mày:
- Để Liễu Trưởng sử gặp là được rồi, muốn ta gặp làm gì?
Trần Trí Vĩ tiến lên ghé miệng sát tai hạ giọng nói mấy câu. Dương Giản mắt bỗng sáng lên, hết lời khen ngợi, nói:
- Tiểu tử ngươi được đó! Lần này thật sự lập công lớn cho ta. Gã ở đâu? Ta bây giờ phải đi gặp gã!...