Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Người Tiết Diên Đà và người Hồi Hột là tử địch. Thực lực của bọn họ xấp xỉ nhau, nên để cho bọn chúng tự giết lẫn nhau. Chúng ta tạm thời không cần can thiệp. Đợi cho thực lực của đôi bên suy yếu, khi đó chúng ta có thể ngư ông đắc lợi, tiêu diệt hai đại bộ lạc của thảo nguyên. Khiến cho thảo nguyên rơi vào hỗn loạn.
Tinh thần của Đỗ Như Hối rung lên. Nếu là như vậy, điều ông ta lo lắng hoàn toàn là dư thừa. Ông ta lại vội vàng hỏi:
- Điện hạ có hay không suy nghĩ qua, nhân cơ hội lần này chiếm lĩnh thảo nguyên?
- Nói thật, ta từng suy nghĩ qua điều này.
Dương Nguyên Khánh cười cười nói:
- Chỉ là dân số của chúng ta chưa đủ để cai trị. Trước khi khôi phục toàn bộ thực lực, chúng ta chỉ có thể xây dựng thành trì phòng ngự ở thảo nguyên mà thôi. Đợi nghỉ ngơi lấy sức được hai ba mươi năm, khôi phục thịnh thế, chúng ta mới có thể đem nhập thảo nguyên Mạc Bắc vào bản đồ lãnh thổ quốc gia của Đại Tùy. Không chỉ có Mạc Bắc, còn có phương tây. Tiêu diệt Tây Đột Quyết, lãnh thổ của Đại Tùy sẽ khuếch trương về phía tây. Đây cũng là giấc mộng của ta. Chỉ mong trước khi ta qua đời, có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh thật sâu thở dài một tiếng. Đây là giấc mộng của hắn, hắn muốn Đại Tùy trong tương lai còn mạnh mẽ hơn Đại Đường trong lịch sử.
- Điện hạ!
Lúc này, hơn mười người quan viên cưỡi ngựa chạy vội tới. Bọn họ là các quan viên đi theo Đỗ Như Hối tới tiếp quản việc quản lý dê bò. Chúng quan viên ngồi trên ngựa cùng nhau thi lễ:
- Tham kiến điện hạ!
- Các vị khổ cực, bắt đầu từ ngày mai, tất cả dê bò, ngựa đều mang về Thái Nguyên. Mong rằng các vị tiếp tục cố gắng.
Đỗ Như Hối sửng sốt, vội vàng nói:
- Điện hạ, nếu mang toàn bộ số dê bò này về, chỉ sợ triều đình khó có thể gánh vác.
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Không cần triều đình nuôi nhốt, chỉ cần triều đình cho vay.
Hắn thấy mọi người không hiểu, liền chậm rãi nói:
- Xưa kia, dân chúng đời Hán hăng hái quyên tiền, toàn lực trợ giúp quân Hán tây chinh Hung Nô. Mà khi quân Hán trở về, cũng mang theo mấy triệu con dê bò ngựa,và chiến lợi phẩm về. Nhưng Hán Vũ Đế lại không chịu phân chia cho con dân thiên hạ. Khiến cho dân chúng kêu ca sôi trào. Năm đó tiên đế Dương Quảng bắc tuần, thảo nguyên Thiết Lặc các bộ phận cũng cống hiến mấy triệu con dê bò. Đáng tiếc phần lớn số dê bò này đều bị chết vô ích, cực kỳ lãng phí. Chúng ta phải hấp thu những giáo huấn này. Ta quyết định đem toàn bộ số dê bò này phân chia cho dân chúng Đại Tùy. Bất kể là phía nam hay là phía bắc, bất kể là người Hán hay là người Man thuộc biên cương, nhà nhà đều có một phần. Đây coi như là hậu lễ mà Dương Nguyên Khánh đưa cho con dân thiên hạ.
Dương Nguyên Khánh từ quận Mã Ấp trở về mới chỉ năm ngày, cả năm ngày đó cả thành Thái Nguyên thậm chí cả triều đình và dân chúng đều bận rộn với mấy ngàn vạn đầu dê bò, từ trên xuống dưới đâu đâu cũng tràn ngập niềm vui. Dân số đại Tùy không quá bốn vạn hộ, tính bình quân, mỗi hộ có thể được phân tới năm đầu bò, dê, điều này đối với những người dân thường này mà nói đúng là một phần lễ hậu hĩnh.
Trong năm ngày này, Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng mình, nghỉ ngơi được vài ngày. Qua thêm một thời ngắn nữa, quyết chiến của Tùy Đường sẽ mở màn, lúc đó hắn cũng dồn hết tâm sức vào trận chiến cuối cùng.
Trong thư phòng ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Dương Nguyên Khánh nằm nửa người trên giường có chỗ tựa lưng và lớp đệm lót bên dưới, xem sách với tâm thế vô cùng nhàn nhã. Lúc này hắn không còn suy nghĩ đến tình hình chiến sự Ba Thục nữa, không còn lo lắng chiến tranh Hán Trung nữa, càng không phải suy nghĩ tới thế giằng co Quan Nội nữa.
Hắn chẳng nghĩ ngợi gì hết, chỉ hưởng thụ giờ phút nhàn hạ hiếm có này.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, con gái trưởng Dương Băng bưng lên một ly trà chậm rãi đi vào. Trong khoảng thời gian từ lúc phụ thân trở về, mỗi ngày nàng đều đun cho phụ thân một ly trà, dù nàng nhận thấy phụ thân không phải quá quen với trà nàng pha, nhưng bắt cha uống hết, đó cũng là một thú vui.
- Trà của ta tới rồi à.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy con gái bưng trà vào, hắn liền ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tươi cười.
Bùi Mẫn Thu nói Dương Băng là bảo bối của Dương Nguyên Khánh, câu nói này không hề khoa trương chút nào. Trong tất cả các cô con gái của Dương Nguyên Khánh, người mà hắn thương nhất chính là con gái trưởng của mình.
Thường thì cha đều thương con gái, đặc biệt là đứa con gái đã dần dần trưởng thành. Hơn nữa, thời gian mà hắn ở cùng cô bé cũng không nhiều, nên hắn lại càng thương.
- Phụ thân, trà con pha hôm nay con đặc biệt chú ý mức lửa, người nếm thử xem có phải là khác với hai ngày trước không?
Dương Băng đặt ly trà lên bàn, bấm ngón tay, nhìn phụ thân vẻ mặt chờ đợi, trong ánh mắt đó rõ ràng là hi vọng có thể được phụ thân khen ngợi.
Chỉ cần là trà con gái pha, Dương Nguyên Khánh đều thích, cho dù hắn quen hơn với tay nghề của Dư Đại Nương người chuyên phụ trách pha trà trong phủ, nhưng có thể có được lòng hiếu thảo này của con gái thì hắn thà hi sinh chút cảm giác khi thưởng trà.
Dương Nguyên Khánh nâng ly trà lên, chậm rãi nếm một ngụm, đúng là đã có tiến bộ hơn hai ngày trước, hơi lửa đã không còn nữa, vị trà đã trở nên thuần khiết hơn. Đây chính là trưởng nữ đã bắt đầu nắm được mức lửa khi đun trà.
- Tốt, rất đậm đà, trà ngon!
Dương Nguyên Khánh hết lời khen ngợi con gái, Dương Băng vui tới mức mặt đỏ bừng lên:
- Buổi chiều con lại đun
cho cha một ấm trà.
Giống như một người vừa nắm bắt được một môn nghệ thuật vậy, nàng vội vàng muốn luyện tập ngay, Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Qua một năm nữa, tay nghề pha trà của con sẽ vượt qua Dư Đại Nương rồi.
- Phụ thân, con muốn đi chợ Bắc mua chút đồ.
- Đi đi, phụ thân cho
phép con đi.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh phát hiện con gái không lên tiếng, hắn không khỏi tò mò nhìn cô bé một cái, thấy cô bé đang nhìn mình tủi thân.
- Sao vây?
- Phụ thân, con muốn…
Dương Băng ngập
ngừng.
Dương Nguyên Khánh nghĩ lại, đột nhiên lờ mờ hiểu ra tâm tư của con gái, cười ha ha nói:
- Con muốn phụ thân
cùng con đi chợ Bắc đúng không?
Dương Băng gật gật đầu:
- Tư Hoa cũng muốn đi,
phụ thân ngày nào cũng bận rộn, không có thời gian đi cùng chúng con.
Dương Nguyên Khánh trong lòng áy náy, mấy năm nay hình như hắn đều ở bên ngoài chinh chiến, vốn không có thời gian chơi cùng các con, chớp mắt con gái lớn đã hai mươi tuổi rồi, hắn quả thật là nên bên cạnh các con rồi.
- Ừ! Hai ngày nay ta cũng đang rảnh, ta sẽ đi dạo cùng các con.
Dương Băng vui tới mức nhảy dựng lên:
- Để con gọi Tư Hoa! Chớp mắt nàng đã chạy
đi mất tăm.
Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng, lúc này hắn mới phát hiện, con gái dù bên ngoài đã lớn nhưng trong lòng vẫn còn là trẻ con.
Chợ Bắc Thái Nguyên luôn là tâm điểm của kinh tế Đại Tùy. Đây là nơi đây tập trung vật tư đến từ khắp các nơi của vương triều Đại Tùy, gỗ lớn tốt nhất trên quận Dự Chương, gạo của Giang Nam, tơ lụa, men xanh và lá trà, đều được vận chuyển đến đây thông qua đường thủy. Ngoài ra, còn có da và lông của thảo nguyên phương bắc, dược liệu v v. trong các cửa hàng chợ Bắc loại hàng hoá nào cũng có.
Đợt xảy ra hạn hán năm ngoái, chợ bắc cũng có chút tiêu điều, nhưng cùng với việc năm nay mưa thuận gió hòa và phía nam cũng nhập vào bản đồ Đại Tùy, nên việc buôn bán kinh doanh ở chợ bắc lại thịnh vượng trở lại.
Trong chợ bắc dòng người bắt đầu đi chuyển, mấy vạn thương nhân đến từ các nơi đều tập trung ở đây, trên đường phố có đủ mọi loại giọng nói các nơi, thậm chí còn có thể thấy thương nhân Hồ dắt đàn lạc đà từ xa đến.
Lúc này, một cỗ xe ngựa bình thường đi vào cửa lớn chợ bắc, do cuộc chiến tranh của triều Tùy với dân tộc thảo nguyên không ngừng giành được thắng lợi, nên một số lượng lớn vật tư thảo nguyên cũng theo đó mà du nhập vào triều Tùy, ví dụ giá da dê hạ xuống mấy lần, trở thành hàng hóa giá rẻ, ăn mày trên đường cũng có một hai tấm da dê, ngựa vốn đắt tiền cũng dần dần đi vào tất cả các nhà, trở thành động vật đi đường phổ biến thay cho đi bộ.
Xe ngựa và xe bò trên đường ngày càng nhiều, cưỡi ngựa đã không còn là tượng trưng cho địa vị nữa, người bình thường cưỡi ngựa đã trở thành chuyện thường thấy. Cho nên khi cỗ xe này xuất hiện ở cửa lớn chợ bắc, chẳng ai chú ý đến nó, huống hồ còn không có bất kỳ vật trang trí gì.
Nhưng vẫn có người thông minh phát hiện ra điểm khác thường của chiếc xe này, đó là xung quanh có hai mươi kỵ binh hộ vệ, dáng người ai cũng khôi ngô, vạm vỡ cao lớn, tất cả ngựa cưỡi cũng là loại ngựa tốt nhất, cùng với việc ngựa đã trở nên phổ biến, phần lớn mọi người ít nhiều cũng hiểu thuật xem tướng ngựa.
Giống như chiến mã của những kỵ binh này, thể trạng cường tráng, tứ chi thon dài, lông bóng mượt không có lông tạp, đây đều là ngựa chiến loại tốt nhất, trên chợ này căn bản không thể nhìn thấy loại này, vậy người mà bọn họ bảo vệ trong xe có thân phận như thế nào? Rất nhiều người vô cùng tò mò.
Trong xe ngựa, Dương Nguyên Khánh ngồi ở cửa sổ bên phải, dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn thỉnh thoảng mở mắt nhìn hai đứa con gái bảo bối hớn hở giống như hai con chim nhỏ, trong lòng cười thầm.
Hai cô con gái chen ở cửa sổ trái, vui thích nhìn ra bên ngoài cửa xe, thì thầm bàn tàn, không biết chúng đang thương lượng cái gì?
- Hai con muốn mua gì?
Dương Nguyên Khánh
cười hỏi.
Dương Băng và Tư Hoa nhìn nhau, gần như đồng thanh nói:
- Chúng con muốn mua
nhạc cụ!
- Ồ…
Dương Nguyên Khánh “ồ” một tiếng thật dài, cười híp mắt:
- Ta còn định mua cho hai con một chút đồ trang sức đấy!
Ánh mắt hai nàng lập tức sáng lên, lại cùng đồng thanh:
- Mua trang sức!
Con gái đều thích trang sức ngọc bích châu báu, Dương Băng và Tư Hoa cũng không ngoại lệ, chỉ có điều Bùi Mẫn Thu quản thúc rất nghiêm, mỗi năm tới sinh nhật mới mua cho các cô một món trang sức, nhưng giá cả cũng không đắt lắm, hôm nay phụ thân đồng ý mua trang sức cho các cô, hai tiểu cô nương tất nhiên là vô cùng vui sướng.
Lúc này, cái dự định mua nhạc cụ của hai nàng sớm bị các nàng bỏ qua một góc, trong lòng hai người lập tức bắt đầu dự tính xem nên mua trang sức gì, mua trâm cài tóc, vòng trang sức hay là châu báu?
- Mua trang sức sẽ bị mẹ
phát hiện đấy.
Dương Tư Hoa thấp giọng nói:
- Mẹ nhất định sẽ nói, giữ
giúp chúng ta, cuối cùng thì chúng ta sẽ không có phần nữa, đừng mua trang sức.
Dương Băng cũng ngầm đồng ý, lần trước bà ngoại mua cho nàng một đôi vòng tay ngọc bích quý giá, cũng bị mẫu thân lấy đi, nói là giữ hộ, nhưng cuối cùng nàng phát hiện đôi vòng tay đó được đeo trên tay Tiêu nương, nghe nói là bị phụ thân đem đi làm tín vật rồi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Dương Băng có chút bực mình, liền gật đầu:
- Chúng ta mua châu báu,
giấu trong rương.
Hai tiểu cô nương đã đưa ra được quyết định, lại lén nhìn phụ thân môt cái, thấy nụ cười khoan dung của hắn, hai người cùng nhoẻn miệng cười.
Xe ngựa di chuyển đến phường châu báu, đây là nơi tập trung các tiệm châu báu chợ bắc, có châu báu người Hồ, cũng có cả tiệm trang sức của người Hán, có hơn hai mươi nhà, kẻ đến người đi việc buôn bán rất hưng thịnh.
Ba người xuống xe ngựa, xem xét qua tiệm trang sức châu báu ở hai bên, cười hỏi:
- Muốn đi tiệm nào?
- Phụ thân, bên này đi.
Hai cô con gái mỗi người một bên kéo tay Dương Nguyên Khánh đi đến hiệu châu báu lớn nhất của người Hồ.
Tiệm châu báu này tên là châu báu Khang thị, là một gã thương nhân Hồ nước Khang mở, mặt tiền rất lớn, trang sức bày đặt vô cùng phong phú, do hơn mười người con gái Hồ tiếp khách, không có vật trưng bày gì, bày ba mươi cái bàn, nếu có yêu cầu, tiểu nhị trong tiệm sẽ đem hộp châu báu bày lên bàn để khách chọn.
Bọn họ vừa bước vào quán, một người con gái Hồ tướng mạo xinh đẹp liền chạy ra mời chào, dùng thứ tiếng Hán lơ lớ chào mừng bọn họ đến.
Dương Nguyên Khánh lại xem xét qua cửa hàng này, cảm thấy bầu không khí trong tiệm có chút quen thuộc. Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vừa cao vừa gầy, Dương Nguyên Khánh không thể nhịn được bật cười, hô:
- Lão Khang!
Hồ Thương bỗng dưng quay đầu lại, đúng là bạn cũ Khang Ba Tư của Dương Nguyên Khánh, mắt gã bỗng sáng lên, bước nhanh về phía trước, đang định quỳ, Dương Nguyên Khánh lại ngăn ông lại, khẽ cười nói:
- Đừng để lộ thân phận
của ta.
Khang Ba Tư lập tức nghĩ ra, liền nói:
- Xin đi theo ty chức!
Ông dẫn Dương Nguyên Khánh vào phòng của thượng khách, hai người lúc này mới ôm chặt nhau lấy nhau cười lớn. Dương Băng và Tư Hoa lúc này mới hiểu, hóa ra phụ thân và thương nhân Hồ này quen nhau, hình như quan hệ cũng rất tốt.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai Khang Ba Tư, cười nói:
- Ta còn tưởng ông quay
về nước Khang rồi cơ.
Khang Ba Tư thở dài:
- Quê nhà không yên ổn,
tạm thời không quay về, đợi sau khi chiến tranh kết thúc hãy nói.
Ônglại nhìn hai cô con gái của Dương Nguyên Khánh một cái, cười khen:
- Đây chính là hai vị quận chúa đúng không, lâu không gặp, đã lớn như vậy rồi sao.
- Ừ!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói với hai cô con gái:
- Đây là Khang đại thúc,
là bộ hạ cũ của phụ thân, cũng là bạn cũ, các con phải hành lễ.
Dương Băng và Hoa Tư liền tiến lên hành lễ:
- Tham kiến Khang đại
thúc!
- Không dám! Không
dám!
Khang Ba Tư liên tục xua tay, lại nói với Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ, hai vị quận
chúa mời ngồi bên này!
Dương Nguyên Khánh dẫn hai đứa con gái ngồi xuống bên một chiếc bàn nhỏ, lại hỏi:
- Lão Khang, ông không
phải kinh doanh rượu sao? Sao lại bán châu báu rồi.
Khang Ba Tư lệnh Hồ cơ dâng trà, lúc này mới cười híp mắt nói:
- Kinh doanh rượu vẫn
đang làm, kinh doanh trà cũng làm, châu báu đã làm được ba năm rồi, không giấu gì điện hạ tửu quán Tây Vực lầu đấy cũng là tài sản của ty chức, ty chức còn ba thương đội lạc đà, hai nghìn con lạc đà, đến từ Tây Vực và Trung Nguyên.
- Xem ra thật sự làm ăn
lớn rồi.
Dương Nguyên Khánh nhớ tới tình hình Khang Ba Tư từng bị bắt năm đó, trong lòng rất nhiều hồi ức, thở dài:
- Chỉ chớp mắt đã hai
mươi năm rồi, lão Khang chắc cũng gần năm mươi tuổi rồi!
- Sang năm là năm mươi
tuổi rồi!
Dương Nguyên Khánh lại chỉ hai đứa con gái nói:
- Hôm nay đưa hai đứa
nó đến là muốn mua cho chúng chút châu báu, không ngờ tiệm châu báu lớn nhất lại là của bạn cũ, thật là trùng hợp!
- Cái này gọi là có duyên.
Khang Ba Tư liền quay đầu dặn dò đại quản gia:
- Đem hộp phỉ thúy trong
phòng của ta đến đây…
Dương Nguyên Khánh nghe giọng của ông, đoán chừng nó rất đắt, liền vội nói:
- Ta nói trước, mua bán
theo giá cả hợp lý, ta sẽ không lấy giá rẻ của ông, giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn.
Khang Ba Tư cười ha ha, ân tình như núi, giao tình như biển, sao có thể bình thường được.
Một lúc sau đại quản gia
ôm lấy một hộp ngọc được điêu khắc từ loại Phỉ Thúy thượng phẩm, cẩn thận đem hộp ngọc phỉ thúy đặt lên bàn, chỉ riêng hộp ngọc này đã là vật hiếm thấy, còn giá trị của nó thì khó mà tính được.
Khang Ba Tư cười:
- Hộp ngọc này ty chức mất năm trăm lượng vàng mua về ở thành Toái Diệp, cuối cùng thì giá trị lớn nhất của nó là bao nhiêu nói thật thì ty chức cũng không biết.
Khang Ba Tư từ từ mở hộp ra, trong hộp lập tức phát sáng rực rỡ, làm Dương Băng và Tư Hoa lập tức bụm miệng lại kêu lên kinh ngạc. Hộp toàn là các loại đá quý nổi tiếng, mài thành các loại hính dáng khác nhau, dưới ánh đèn mờ ảo ánh hào quang rực rỡ tỏa ra bốn phía.
Phỉ thúy trong hộp dùng vàng làm thành từng ô vuông, tổng cộng có hai tầng, tầng trên hai mươi ô, tầng dưới hai mươi tư ô, tổng để bốn mươi ba viên đá quý, nhỏ thì như hạt hạnh, to thì như hạnh đào, mỗi hộp bảo thạch đều cực kì quý giá. Khang Ba Tư đẩy hộp ngọc đến trước mặt hai cô gái, cười tủm tỉm nói:
- Tự chọn đi, hai quận
chúa thích gì lấy nấy, bao nhiêu cũng được.
Dương Băng và Tư Hoa đều là hai cô gái rất thông minh, hai nàng cũng thấy được lần mua bảo thạch này không giống bình thường, đều rụt rè nhìn phụ thân, Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Các con thích thì cứ chọn lấy một viên.
Hai nàng lập tức mở to mắt tìm lấy hòn đá quý mà mình ưng ý nhất trong hộp châu báu, Khang Ba Tư lại nói với Dương Nguyên Khánh:
- Những bảo thạch này
thực ra chỉ là vật sưu tầm của ty chức trong mười mấy năm qua, cơ bản đều là bảo thạch Túc Đặc. Thỉnh thoảng gặp được khách quen mà không tìm được bảo thạch vừa ý thì ty chức mới lấy ra. Hơn nữa hậu bối của ty chức, ty chức cũng tặng họ mỗi người một viên coi như là tấm lòng của bề trên.
Dương Nguyên Khánh cười gật đầu, so sánh số của cải của Khang Ba Tư và quyền lực của mình thì mấy viên bảo thạch kia thực ra chẳng đáng là gì, quan trọng hơn là giao tình của bọn họ, nếu ông ta muốn tặng cho con gái mình làm quà thì hắn cũng không sao.
Lúc này Dương Băng đã chọn được một viên đá quý màu xanh ngọc, Dương Tư Hoa thì chọn một viên mắt mèo, hai viên đá quý này mặc dù rất đẹp nhưng không phải là vật quý giá, hai cô gái cũng hiểu không thể chọn thứ quáđắt tiền.
Khang Ba Tư lại lắc đầu, ông lấy từ tận đáy hộp ra hai viên đá kim cương, hai viên kim cương cỡ như quả long nhãn, mài cực kỳ tinh xảo. Ánh đèn chiếu lên viên kim cương ánh sáng sặc sỡ, ông ta lại lấy lại hai hộp ngọc nhỏ, đặt hai viên kim cương vào trong cười đưa cho hai cô gái.
- Mỗi người một viên, coi
như quà ta tặng hai quận chúa.
Từ xưa tới nay kim cương luôn là bảo thạch quý báu nhất, hơn nữa kích cỡ như long nhãn thì giá trị lại càng xa xỉ, Dương Băng và Dương Tư Hoa không dám nhận, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc, liền gật đầu cười nói:
- Còn không mau tạ ơn
Khang đại thúc!
Ý này chính là đồng ý cho hai nàng nhận lấy, hai người vội vàng đứng lên thi lễ:
- Đa tạ Khang đại thúc!
Khang Ba Tư cười ha ha:
- Lễ của hai quận chúa
ty chức không nhận nổi!
Ông ta lại lấy hai viên bảo thạch bọn họ chọn lúc đầu cho vào hai hộp ngọc nhỏ, đưa cho họ. Hai nàng nhận hộp, mở ra nhìn, rồi lại nhìn nhau, ánh bắt bọn họ đều lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên, bọn họ lúc đầu chỉ nghĩ mua một viên ngọc nhỏ hay một khối mỹ ngọc, không ngờ cuối cùng thu hoạch được lại là kim cương, sao có thể không vui sướng chứ.
Dương Nguyên Khánh cười nói với bọn họ:
- Hai con ngồi qua một bên trước đi, ta nói với đại thúc vài câu.
Hai người ngồi qua một bên ngắm bảo thạch của bọn họ. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói với Khang Ba Tư:
- Ta muốn tìm hiểu rõ
hơn chút về tình thế Tây Đột Quyết, khói lửa đấu tranh nổi lên khắp nơi, tiến triển thế nào rồi?