Cho dù Dương Tuấn chẳng hề muốn đi gặp Tần Vương Lý Thế Dân chút nào, nhưng dưới sự áp chế của Trương Công Cẩn, y không thể không thay trường bào, cùng Dương Công Cẩn đi ra cửa. Lúc này trời bắt đầu tối, hoàng hôn đã bao lấy phủ thành Trường An, trên đường Chu Tước vô cùng im lặng.
- Dương Sứ Quân, có phát hiện không khí trên đường có gì khác không?
Trong xe ngựa, ngồi ở bên Trương Công Cẩn thản nhiên nói.
Cho dù mỗi ngày Dương Tuấn đều phải tới lui trên con đường này, chưa bao giờ chú ý chưa bao giời chú ý đến phố xá chút nào, nghe Dương Công Cẩn nhắc nhở, bèn bỗng nhiên tỉnh mộng, sắc trời chưa tối hẳn, trên đường cái không ngờ không có người đi đường, nhưng đây là tiết trời mùa xuân nên gió mát, là năm mà lúc sức sống dạt dào nhất.
Dương Tuấn không khỏi khe khẽ thở dài,
- Gạo đều tăng lên hai trăm đồng, lòng người bất ổn làm sao có thể đi đến phồn thịnh cho được?
- Dương Sứ Quân có thật không suy xét một lối ra cho mình sao?
Trương Công Cẩn hình như vẫn không cam tâm, lại nói bóng nói gió.
Dương Tuấn cười lạnh một tiếng,
-Cùng lắm ta vẫn có thể là một phú gia, y không dám giết ta, nhưng thật ra Trương Tướng Quân à, đường ra của ngươi là cửa nào, mà ngươi đã suy xét chưa vậy?
-Ha hả!
Trương Công Cẩn cười gượng hai tiếng, nhưng không trả lời Dương Tuấn. Kỳ thực từ trên xuống dưới Đại Đường, mỗi một người đều lo lắng cho đường ra của tương lai mình. Cho dù người ở trên cao đều nói phải chăm lo việc nước, chuyển bại thành thắng, nhưng có thật là chuyển bại thành thắng không? Ngay cả Trương Công Cẩn cũng không nắm chắc, sắc mặt cười gượng dần dần trở thành cười gượng gạo một cách miễn cưỡng.
Xe ngựa đậu ở bên hông cửa Phủ Tần Vương, lúc này trời đã tối hẳn, hai người bước xuống xe ngựa. Dương Tuấn liếc mặt nhìn bốn phía quan sát, không thấy gì khác lạ, nhanh chóngTrương Công Cẩn bước vào phủ Tần Vương.
Một tòa nhà cách đó không xa, ở bên trong có một cây đại cổ thụ cây xanh rợp bóng mát, một người áo đen đang nhìn với ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Dương Tuấn đi vào bên cửa hông của phủ Tần Vương, gã hừ một tiếng cực kỳ nhỏ.
-Vi thần tham kiến Tần Vương điện hạ!
Ngoài Lý Thế Dân bên trong thư phòng ra không còn ai. Dương Tuấn lạy dài với thái độ hành lễ nhất mực kính cẩn. Lý Thế Dân đang ngồi sau bàn xem sách, cũng không có vẻ nhiệt tình lắm, nhưng thật ra đây là lần thứ hai gã tiếp kiến Dương Tuấn. Loại người như Dương Tuấn vừa ôn hòa, vừa không hợp tác lại cũng không tỏ thái độ cự tuyệt thực sự khiến gã đau đầu.
Lý Thế Dân phát hiện Dương Tuấn này lòng dạ rất sâu, căn bản đoán không ra y nghĩ gì, không giống như đệ đệ của y một chút nào, mình chỉ cần khẽ đẩy một chút, đệ đệ của y đã ngã gục rồi.
Lý Thế Dân để sách xuống, vẻ mặt tươi cười hỏi han:
- Dương Sứ Quân, việc mà ta đề nghị lần trước, không biết ngươi suy xét ra sao rồi?
Lần trước, Lý Thế Dân rõ ràng đã đề xuất việc này rồi, muốn Dương Tuấn làm việc cho mình. Dương Tuấn đã thoái thác xin về suy nghĩ một chút, việc suy xét đã gần một tháng rồi, hôm nay lại một lần nữa hỏi y, bằng giá nào đi chăng nữa y không thể lại nói lấy việc suy xét để lẩn tránh cho qua.
Trong lòng Dương Tuấn than thầm một tiếng, chỉ khom người nói:
-Hồi bẩm Tần Vương Điện hạ, Thái tử Điện hạ đối đãi không tệ, nếu tôi vứt bỏ Thái tử Điện hạ mà phụng sự cho ngài, chỉ sợ bị người ta chê cười, hơn nữa thủ tục bên Lại bộ kia cũng không lo liệu được?
Lý Thế Dân biến sắc, Dương Tuấn này trước mặt ta giả bộ hồ đồ, mình mà khiến y rời bỏ Đông cung tới làm việc trong phủ Tần Vương sao? Lý Thế Dân có chút căm tức, nói ngắn gọn:
-Một khi đã như vậy, thì ngươi đi đi! Về sau ta cũng không tìm ngươi nữa?
Trương Công Cẩn bên cạnh vội vàng khuyên nhủ,
-Điện hạ bớt giận, Dương Sứ Quân không ý tứ việc này, Điện hạ đã hiểu nhầm.
Lý Thế Dân nheo mắt lại, trong mắt sát khí ánh lên, ông ta liền hỏi:
-Dương Sứ Quân có ý gì đây?
Dương Tuấn kỳ thực rất rõ Lý Thế Dân muốn làm cái gì, thật sự y không muốn tham dự vào nội chiến của hai huynh đệ họ, nhưng y cũng cảm giác được là sực căm tức trong lòng Lý Thế Dân, nếu bản thân lại không thức thời, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Vô cùng bất đắc dĩ, Dương Tuấn khom người lại nói:
-Rõ ràng là vi thần không thể thay Điện hạ làm việc, nhưng Thái tử tính vốn đa nghi, vi thần cũng không thể thường lui vào phủ Tần Vương được…
Không đợi Dương Tuấn nói hết, Lý Thế Dân khoác tay chặn lời nói của y,
-Có thể, ta không cần ngươi làm việc gì nhiều, ngươi chỉ cần thay làm một chuyện.
-Vi thần nguyện vì Điện hạ dốc sức.
Lý Thế Dân gật gật đầu,
-Bằng lòng làm việc thay ta, ta tuyệt không bạc đãi, ngươi yên tâm, ngươi sẽ bảo vệ an toàn cho con của ngươi, sẽ không khiến các ngươi chịu trách nhiệm bất cứ vấn đề gì, ngươi đi đi!
Trong lòng Dương Tuấn chợt lạnh, hai đứa con trai ông ta đều giấu ở trang viên, chẳng lẽ Tần Vương biết được, phải không? Nghe khẩu khí của ông ta có lẽ như đã biết, trong lòng y bắt đầu bất an rồi, định nói gì, cũng không theo ý mình nói ra, chỉ khẽ khom người, cáo từ.
Không bao lâu, Trương Công Cẩn tiễn bước Dương Tuấn, quay trở lại thư phòng, gã hành lễ nói:
-Điện hẬ người này có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Lý Thế Dân lắc lắc đầu, lạnh lung nói:
-Người này bụng dạ khó lường, ngươi không biết đích thực y nghĩ gì, không phải đến lúc cuối cùng, tuyệt không thể tin tưởng y, tuy nhiên hai người con trai của y đúng là điểm yếu của y.
-Điện hạ, có cần đem hai người con này của gã tới Vương phủ, buộc gã phải tuân mệnh mà làm.
Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi vài bước, cuối cùng dừng lại nói:
-Cũng không cần làm như vậy, ngược lại làm như vậy sẽ kinh động Thái tử, Dương Tuấn thành ra là quân cờ vứt đi. Biện pháp tốt nhất là khống chế, giám thị hai đứa con trai gã, nhưng đừng động đến bọn họ, Dương Tuấn là người thông minh, y sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
-Điện hạ quả nhiên cao minh.
Trương Công Cẩn tán thưởng một tiếng,lại hỏi:
-Vậy Dương Vanh giờ xử sao đây?
Lý Thế Dân hơi khẽ hừ trong mũi,
-Dương Vanh người này thanh danh quá xấu, xem chừng Thái tử cũng sẽ không tín nhiệm gã, dùng gã làm mồi, chúng ta dương đông kích tây.
……
Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh từ Tương Dương trở về Trung Nguyên đã nửa tháng rồi, hắn vẫn luôn ở Lạc Dương, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, tiếp kiến quan viên của mười hai quận Hà Nam, thị sát tình hình thủy lợi nông nghiệp, thăm hỏi dân tình.
Thành Lạc Dương ở mùa đông năm trước đã trải qua một trận đại chiến cuối cùng cho tới sau này, gần như biến thành một toàn thành trống không, chỉ có hơn bảy ngàn hộ, không đủ năm mươi ngàn người. Ngày xưa lâm viên Quỳnh Hải đã hầu như không còn, biến thành từng mảnh đồng ruộng, đình đài lầu các bị đổ nát thê lương, nơi nơi thương tâm. Một tòa thành to lớn phồn hoa mà Dương Quảng đã từng làm nghèo túng cả thiên hạ để tạo ra, giờ đã suy bại rồi.
Chẳng qua dưới sự chỉnh đốn ngăn nắp của mấy vạn quân Tùy gần nửa tháng nay, rác rưởi dơ bẩn ở thành Lạc Dương đều đã được chôn sạch, toàn thành trì tuy người có thưa thớt, ngược lại thấy sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, toàn thành trì rực rỡ hẳn lên.
Ngày mới vừa sáng, thành Lạc Dương giống như thường ngày cửa được mở ra, sáng sớm một loạt mấy trăm nông dân chờ ở ngoài thành đi vào, gánh vác đồ ăn, phụ giúp các xe, phía sau nối tiếp phía trước vào thành buôn bán, kéo dài rất xa. Còn có hơn ngàn người cưỡi lừa, vội vàng đánh tiếng dịu ngọt để di dân cho xe đi qua, dìu già dắt trẻ, mang theo gia sản ít ỏi, chuẩn bị trở về thành Lạc Dương.
Những người này vốn dĩ đều là cư dân thành Lạc Dương, tránh chiến loạn mà rời khỏi Lạc Dương. Vào lúc chiến loạn chấm dứt, bọn họ bắt đầu trở về xã nhà mình, gần như mỗi ngày đều có mấy trăm người, hơn ngàn người từ các nơi quay về, binh lính giữ thành đã thấy quá quen thuộc, cũng không có thắc mắc gì, mặc cho bọn họ vào thành.
Trong đám người đi theo có mấy tên quan viên cưỡi ngựa, người cầm đầu chính là Dương Sư Đạo từ Thái Nguyên chạy tới, phía sau bốn năm người đều là tùy tùng của gã. Dù là Tướng quốc triều Tùy, nhưng Dương Sư Đạo không có kiểu cách nhà quan, mà theo sau một nhóm lớn người dân vào bên trong, chậm rãi vào thành.
-Dương Tướng Quốc!
Bỗng nhiên trên đầu thành có người hô to một tiếng, Dương Sư Đạo ngẩng đầu, chỉ thấy được một gã Giáo Úy dáng bộ quan quân, nhưng bên cạnh gã là một vị tướng quân đầu đội mũ trụ vàng đang cười híp mắt nhìn gã, đúng là Dương Nguyên Khánh, Dương Sư Đạo trong lòng nổi nóng, phất phất tay hướng lên lầu trên tường thành.
Vào thành, Dương Sư Đạo xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên trăm bậc, hướng về phía trên đầu thành đi lên. Dương Nguyên Khánh vẻ mặt tươi cười chờ gã đã lâu:
¬-Ta xem chừng Dương Tướng quốc sẽ đến, cho nên sáng sớm đã ở đầu thành chờ, quả nhiên đã đến rồi.
Dương Nguyên Khánh nửa thật nửa đùa, hai người cùng nhau bật cười ha hả, mấy tháng không gặp, hai người cảm thấy thật vui sướng. Dương Sư Đạo đánh giá cao thấp Dương Nguyên Khánh, thấy hắn vừa đen vừa gầy, cằm dài ra thô ráp người nhỏ đi, không khỏi cảm khái nói:
-Điện hạ vất vả rồi.
Dương Nguyên Khánh khẽ mĩm cười,
-Giành chính quyền thôi! Nào có việc gì mà thư thái, tóm lại phải vất vả đó, nhưng vất vả khổ nhọc sẽ sớm qua thôi.
Dương Sư Đạo nghe qua trong lời nói của Dương Nguyên Khánh, liền vội vàng hỏi:
-Điện hạ, chuẩn bị khi nào thì tấn công Quan Trung?
-Vấn đề này không vội, ta đem ngài coi diện mạo mới của Lạc Dương.