Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1039: Tướng tinh ngã xuống

Lý Hiếu Cung nhìn đội kỵ binh Tùy còn cách ba dặm. Mà quân mình còn đang hỗn loạn. Trong mắt ông ta lập tức phun ra lửa giận.

Nhưng vẫn có một việc đáng được ăn mừng. Đó là có một đội khoảng mười nghìn binh lính đã tập kết xong. Đây đều là quân lính tinh nhuệ từ Quan Trung điều tới. Bọn họ được trải qua huấn luyện đánh đêm, nên không hề rồi loạn như phần đông các binh lính khác. Chủ tướng của đội quân này là Lưu Lan Thành. Giống như Kỳ Công Thuận, y cũng xuất thân từ loạn phỉ. Về sau đầu hàng triều Đường, trở thành bộ hạ của Lý Hiếu Cung, có phần được trọng dụng.

Lý Hiếu Cung phóng ngựa chạy vội tới, lớn tiếng ra lệnh cho Lưu Lan Thành:

-Ngươi nhanh chóng suất quân nghênh chiến, càn lại kỵ binh Tùy!

-Tuân mệnh!

Lưu Lan Thành dẫn theo mười nghìn bộ binh xông lên nghên chiến. Ba nghìn cung binh xếp thành trận tiễn. Cung tên đã được lên dây. nhắm ngay về phía kỵ binh Tùy đang tới...

Kỵ binh của Tùy đã tới gần năm trăm bước. Đông nghìn nghịt chiến mã không ngừng chạy chồm tói cuốn lên bụi đất che khuất cả bầu tròi. Trong bóng đêm, kỵ binh Tùy giơ cao lá chấn, hai chân điều khiển ngựa, tay kia thì nắm chặt trường mâu. Trường mâu trong đêm tối lóe lên những tia sáng lành lạnh. Kỵ binh một khi đã phát động với tốc độ cao nhất, thì không có gì có thế cản bước bọn họ.

Mười nghìn quân Đường đã nhanh chóng chạy lên phía trước xếp thành đội hình, ở phía trước đội hình là ba nghìn cung tiễn thủ. Bọn họ xếp thành ba hàng, giơ lên cung tiền. Phía sau là ba nghìn thuẫn binh cùng bốn nghìn trường mâu binh...

Chiến mã lao nhanh, chấn động cả mặt đất. Thanh thế cực lớn, khiến trái tim của binh lính Đường như muốn ngưng đập. Bọn họ cắn chặt môi, ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn về phía kỵ binh Tùy đang lao tới.

-Chuẩn bị cung tên!

Đại tướng quân Đường là Lưu Lan Thành hô to chỉ huy. Ba nghìn cung thủ nghe thấy tiếng hiệu lệnh liền lắp tên gài cung, hướng lên không trung chuần bị bắn. Rất nhiều người trong bọn họ sợ đến nỗi, hai mất không dám mờ, chân run cầm cập. Bọn họ không có đũ dũng khí nhìn về phía kỵ binh Tùy tràn đầy sát khí lao tơi.

-Bắn!

Ba nghìn cung thủ thả lỏng tay. Trên không trung liền xuất hiện một đám mây tên, vùn vụt lao về phía kỵ binh Tùy.

Kỵ binh Tùy liền giơ cao lá chắn, chống lại mưa tên đang tới. Dù vậy vẫn có không ít kỵ binh bị tên bắn trúng ngã xuống ngựa. Khung cảnh giống như từng điểm sáng nhỏ trong ngọn sóng, nhưng không hề ảnh hường tới ngọn sóng ào ào lao tới.

Đợi đến khi vòng tên thứ hai bắn tới, kỵ binh Tùy đã tiến gần năm bước. Kỵ binh chạy như bay tới, sát khí không ngừng đập vào mặt, khiến người ta hít thờ không thông. Không ít binh lính Đường chịu, không nồi, quay đầu phía sau chạy trốn.

Tướng Đường Lưu Lan Thành cũng phát hiện ra tốc độ của kỵ binh quá nhanh, không còn kịp bắn ra vòng tên thứ ba. Y chi đành phải hạ lệnh cho cung thủ lùi lại phía sau. Rồi ra lệnh cho trường thương binh và đao thuẫn binh đi lên nghênh chiến. Chỉ một lát sau, mười ba nghìn kỵ binh như sóng triều đã tới, đánh sâu vào đội ngũ quân Đường, khiến cho hơn nghìn người trường thương binh đứng ở phía trước bị đè nát.

Chiến mã tiếp tục tiến vào, hoành đao chém bốn phía. Đội trường mâu rất nhanh bị gót sắt của chiến mã chà đạp. Liên tục có binh lính Đường ngã xuống. Đầu người vung vãi, máu chày tung tóe.

Cho dù binh lính Đường liều chết chống đỡ nhưng tiếc rằng bọn họ gặp phài là kỵ binh tinh nhuệ nhất của quân Tùy. Đội quân này trải qua trăm trận chiến, ý chí còn cứng rắn hơn cả sất thép. Bọn họ không chút lưu tình nào chém giết khiến mười nghìn quân Đường trong nháy mất bị phân cẳt, hỗn loạn không chịu nổi.

Kỵ binh Tùy chỉ để lại năm nghìn người đối phó với mười nghìn quân Đường này. Còn lại tám nghìn kỵ binh thì đi theo chủ soái Dương Nguyên Khánh, như che tròi phủ đất, tiếp tục đánh về phía chủ lực của quân Đường.

Đây là cuộc chiến giữa hai chủ soái. Ý đồ của Lý Hiếu Cung là dùng mười nghìn quân Đường ngăn chặn kỵ binh, giúp ông ta có thời gian đê chinh lý quân đội chủ lực.

Nhưng Dương Nguyên Khánh liếc mắt một cái đã nhìn ra chủ lực của quân Đường còn chưa chuẩn bị tốt. Hắn biết rõ, một đội quân mà chưa trải qua huấn luyện đánh đêm, thì gập phảii đột kích sẽ hỗn loạn không chịu nổi.

Hơn nữa, mấy chục nghìn người gấp gáp chạy ra khỏi đại doanh. Dưới tình huống cực kỳ hỗn loạn này nếu muốn cho bọn họ thòi gian một nén nhang để khôi phục thành đội ngũ nghiêm chinh, hơn trăm người là có thể. Nhưng là đội quân mấy chục nghìn người, sao có thể dễ dàng như vậy.

Phải chớp lấy cơ hội này, đánh cho quân địch không có sức hoàn thủ.

Tám nghìn kỵ binh đi xuyên qua mười nghìn quân Đường, đi thẳng về phía mấy chục nghìn quân Đường ở phía sau trăm bước. Cùng lúc đó, năm nghìn kỵ binh do Vương Quân Khuếch suất lĩnh cũng đã giết tới. Hai đội kỵ binh họp lại tạo thành tình thế tiền hậu giáp kích.

Đối với một đội quân mà nói, chuyện đáng sợ nhất chính là quân tâm dao động. Đây giống như là ôn dịch vậy. Rất nhanh sẽ truyền khắp toàn quân. Khiến cho toàn bộ quân đội rơi vào tinh thần tan rã.

Lúc này Lý Hiếu Cung đã tuyệt vọng. Mười nghìn quân Đường ngăn chặn cũng không thể cho ông ta có thêm thời gian. Cho dù ngắn ngủn một phút, cũng không thể tranh thủ tới. Kỵ binh Tùy rõ ràng phát hiện ra điềm yếu của bọn họ cho nên căn bản không dừng lại, xông qua mười nghìn quân, trực tiếp đánh về phía bên này.

-Ổn định trận tuyến, đội trường thương kết trận!

Lý Hiếu Cung gào to trong tuyệt vọng, ông ta hy vọng có thể phát sinh ra kỳ tích. Quân đội của ông ta bất đầu tập kết chống cự. Nhưng kỳ tích không hề phát sinh. Trong bóng đêm, hai đội kỵ binh Tùy sát nhập khiến quân Đường nhanh chóng bị suy sụp. Binh lính Đường hoàng sợ hô to. Vì quá kinh hoàng, bất đầu có binh lính chạy trốn.

Một người chạy trốn, kéo theo mười người chạy trốn. Mười người kéo theo trăm

người, trăm người kéo theo ngàn người. Giống như quả cầu tuyết lao từ trên núi xuống vậy. Số lượng binh lính bỏ chạy càng ngày càng nhiều. Đến tận đây. quân Đường đã hoàn toàn sụp đổ. Nhờ bóng đêm yểm hộ. mấy chục nghìn binh lính vứt bõ áo giáp, hướng bốn phía chạy trốn.

-Bao vây quân địch lại, người nào đầu hàng thì tha chết!

Dương Nguyên Khánh cao giọng la lên. Trong bóng đêm vang lên tiếng trống ra hiệu. Nhiều đội kỵ binh Tùy chạy ra ngoài tạo thành vòng vây chặn lại binh lính Đường đang chạy trốn. Kỵ binh Tùy vừa chạy vừa hô:

-Người nào đầu hàng thì tha chết!

Vô số binh lính Đường nghe thấy vậy liền quỳ xuống cúi đầu đầu hàng. Tiếng cầu hàng vang lên khắp nơi.

Đồng thời với quân Đường bị sụp đổ, Lý Hiếu Cung được mấy trăm kỵ binh bảo vệ chạy về hướng đông. Nhung còn chưa chạy được năm trăm bước, một đội kỵ binh Tùy hơn ngàn người đã xông tới, giương cung bắn tên. Hơn nghìn mũi tên vùn vụt lao tới. Thế tên mãnh liệt như gió tật mưa sa. Đội thân binh không kịp đề phòng, đều kêu thảm ngã xuống ngựa.

Vai phải của Lý Hiếu Cung cũng trúng một mũi tên. Mặc dù ông ta kịp khống chế thân thế không ngã xuống nhưng chiến mã của ông lại bị bắn trúng. Một tiếng hí dài vang lên, chiến mã đi được hai bước thì ngã sấp xuống hất văng Lý Hiếu Cung đi hơn một trượng. Lúc này, còn không đợi đội thân binh đi tới bảo vệ, kỵ binh Tùy đã xông tới trước. Hơn mười người thân binh bị trường mâu đâm ngã. Mấy trăm kỵ binh Tùy thì bao vây Lý Hiếu Cung lại.

Lý Hiếu Cung giãy dụa lấy đứng lên, cầm kiếm ở tay. Hiện tại sắc mắt của ông ta đã trở nên trắng bệch, ở cách chỗ ông ta không xa, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nhìn vào Lý Hiếu Cung. Lý Hiếu Cung lộ vẻ sầu thảm cười:

-Nguyên Khánh, đã lâu không gặp!

Một tiếng "Nguyên Khánh" này khiến ánh mắt của Dương Nguyên Khánh giảm bớt sự lạnh lẽo. Hắn thản nhiên nói:

-Ngươi đầu hàng đi! Ta không muốn giết ngươi.

Lý Hiếu Cung lắc đầu:

-Nếu như ta đầu hàng, thì tôn thất Đại Đường sẽ bị sĩ nhục. Ta tuyệt đối sẽ không đầu hàng ngươi.

Có vài binh lính Tùy ở phía sau đang muốn lao tới, Lý Hiếu Cung phát hiện, liền vung kiếm lên, hét lớn:

-Lui về phía sau cho ta!

Dương Nguyên Khánh khoát tay, ra hiệu cho bọn họ lùi lại. Hắn có thề hiểu được sự tôn nghiêm của Lý Hiểu Cung:

-Ngươi còn có lời gì, cứ nói đi?

Lý Hiếu Cung khẽ thở dài một cái, trầm giọng nói:

-Ta có một đứa con gái, tên là Lý Trinh, năm này vừa mới năm tuổi. Hy vọng ngươi có thể tha cho nó một mạng.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú ông ta thật lâu, rồi mới chậm rãi gật đầu:

-Ta sẽ coi cô bé như con gái. Tương lai gả cho một người chồng tốt.

Lý Hiếu Cung chấp tay thi lễ:

-Đa tạ!

Dương Nguyên Khánh nhìn Lý Hiếu Cung một cái, rồi chậm rãi quay đầu ngựa lại rời đi. Đi được không xa, hắn dừng dây cương ngẩng đầu nhìn lên bầu tròi đêm. Một lát sau, một người thân binh đi tới, thấp giọng bẩm báo:

-Ông ta đã tự vẫn!

Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng, ra lệnh cho thân binh:

-Mang theo thi thể của ông ta rời đi. Nói cho Vi Vân Khởi biết, sau khi thành Giang Lăng bị phá, liền tổ chức đám tang theo cấp quốc vương, chôn cất ông ta ở Kinh Châu. Thành toàn danh tiếng Kinh Vương của ông ta.

Sau khi cuộc chiến ở sườn núi Bạch Mã, huyện Đương Dương kết thúc, giữa trưa ngày thứ hai, tin tức từ nhóm quân đào ngũ đã rơi vào thành Giang Lăng. Trên đầu thành Giang Lăng, binh lính Đường yên lặng nhìn về phía ngoài thành, trong mất bọn họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bên ngoài thành Giang Lăng, nhiều đội kỵ binh Tùy đang áp giải tù binh Đường đi qua thành. Tù binh Đương chia thành năm người một nhóm, dưới sự giám thị của kỵ binh Tùy, chậm rãi đi qua thành Giang Lăng. Liếc mắt một cái nhìn không thấy số lượng bao nhiêu. Cứ thế diễu hành từ giữa trưa tới tận hoàng hôn, nhân

số khoảng chừng bốn mươi nghìn.