Ta không thể chết!

Hai tay Cao Phi nắm chặt lấy xà ngang của Danh Lợi Quyển, trong lòng hét lên như vậy.

Chỉ cần là người không muốn chết thì nhất định sẽ muốn sống tiếp, điểm này lẽ ra không hề đặc biệt. Nhưng khi Cao Diệc Hoa kiên trì muốn sống tiếp, còn có thêm một ý chí mãnh liệt và dứt khoát.

Y phải sống tiếp, mới có thể kể lại chuyện hôm nay y phát hiện cho bằng hữu, đồng đạo, người trong quyển…

Cho nên y không thể chết, y phải sống tiếp.

Nhưng có thể sao?

Diệp Cáo cũng muốn sống tiếp.

Hắn đã sắp không thủ nổi.

Hắn phát hiện kiếm pháp của Văn Tùy Hán không hẳn là không chống nổi, không địch nổi, mà là khi đối phương xuất kiếm giao chiến, lại mở lớn đóng lớn, khí lớn thế lớn, chém lớn giết lớn, đường lớn bước lớn, khiến cho hắn trước tiên mất đi lòng tin, không chống đỡ nổi, càng lâm vào hiểm cảnh.

Đối phương dùng một thanh kiếm hoàng kim, phía trên khảm đầy bảo thạch.

Nếu là người khác sử dụng loại kiếm làm bằng hoàng kim, trang hoàng lưu ly, trân quý phi phàm này, nhiều nhất chỉ để khoe khoang xa hoa, biểu hiện gia thế, quá nửa đều chỉ có bề ngoài, không có thực tế.

Kiếm thủ hàng đầu thật sự, quyết sẽ không trang hoàng kiếm của mình giống như một món đồ chơi trong hòm bát bảo.

Nhưng trên thực tế lại không phải.

Kẻ sử dụng thanh kiếm hoàng kim đầy bảo thạch trân châu này còn ăn mặc hoa lệ, mũ vàng bội ngọc, y phục giàu có, chẳng hề giống một sát thủ giết người vì tiền.

Nhưng kẻ này lại đoạt tiền tài của người khác, không tiếc giúp người khác thu mua mạng người, tiền có được lại dùng để trang sức cho mình.

Khi hắn múa ra kiếm hoàng kim, áo hoa trang sức, mặt hoa da phấn, hương hoa quanh người, giày đen rong ruổi, lòng tin của hắn sẽ dâng lên. Trong tay cầm kiếm, cổ tay nổi sấm gió, loại sát chiêu và kiếm pháp cao hơn người khác, khinh thường vương hầu này khiến Diệp Cáo thật sự không tiếp nổi, không chống nổi.

Lúc này Diệp Cáo giống như không phải thua về võ công, mà trước tiên lòng tin đã nguội đi một nửa. Hắn biết đánh lâu dài sẽ thất bại, cho nên quyết định cầm kiếm xông tới, muốn dùng phương pháp cận thân khống chế huyệt đạo để tốc chiến tốc thắng.

Không ngờ Văn Tùy Hán nhìn như quang minh chính đại, hơn nữa kiếm pháp phong hoa, phong lưu và phong tao, đột nhiên lại vung tua kiếm một cái, giống như trong tay áo “Tiểu Điểu” Cao Diệc Hoa có giấu sát chiêu bí truyền “Thuyết Thời Trì, Na Thời Khoái”, sau hai tiếng “xẹt xẹt” phát ra hai vật.

Đó là hai thứ giống như hai con “sâu”, bốn bên là lông như gai sắt.

Hai con “sâu lông” này bay vút về phía Diệp Cáo.

Diệp Cáo vốn đã chống đỡ hết nổi, dù sao tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, không ngờ mỗi chiêu mỗi thức của đối phương đều đường đường chính chính, hành vi và việc làm đều phóng khoáng cao nhã, nhưng tất cả chỉ để che giấu. Khi Văn Tùy Hán thật sự hạ sát thủ, thông thường đối thủ cũng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hào nhoáng của hắn, cho nên trúng phải sát chiêu.

Ám khí này của hắn cũng có một cái tên, đó là “Điểm Điểm Tinh Tinh Điểm Điểm Trùng”.

Ánh sao chỉ là mộng, treo cao trên không, mê hoặc lòng người.

Sâu mới là chân thực, chết người.

Hắn vốn là người như vậy.

Hắn là một nam nhân bên ngoài đường hoàng cao quý, bên trong u ám xấu xa.

Diệp Cáo vừa lúc muốn tiếp cận địch thủ, điều này giống như tự đưa tới cửa.

Hai vật này bay tới cực nhanh, Diệp Cáo đã không kịp né tránh.

Hắn đột nhiên làm một chuyện.

Nằm xuống.

Hắn nói nằm là nằm, gần như ngã nhào xuống đất.

Hắn có tránh được hai món “Điểm Điểm Trùng” này không?

Chính hắn cũng không biết.

Trong nháy mắt này, hắn chỉ nhớ được Truy Mệnh đã từng dạy: “Lỡ may ngươi không kịp tránh, không kịp né, càng không chống đỡ được, vậy thì vào giây phút sống chết, ngươi hãy ngã xuống trước khi đối thủ đánh ngươi ngã xuống. Ngã càng nhanh càng tốt, càng đột ngột càng tốt. Bởi vì mục đích của kẻ địch chỉ là đánh ngã, giết chết ngươi, nếu như ngươi đột nhiên ngã trước, “chết” trước, những tính toán khác của hắn quá nửa đều không dùng được. Đây gọi là đưa mình vào chỗ chết để tìm đường sống.”

Trước tiên phải chết, ngược lại được sống.

Bởi vì Diệp Cáo trẻ tuổi háo thắng, hơn nữa dũng mãnh thiện chiến, cho nên đối địch với người khác rất ít khi thất bại, cho dù bại trận cũng rất ít khi dùng phương thức này để cầu sống.

Nhưng hiện giờ hắn đã không có lựa chọn.

Hắn chỉ có cách ngã nhào, nằm xuống.

Hắn còn trẻ, hắn phải sống tiếp.

Một người nếu như muốn chết, trước tiên là không tôn trọng sinh mệnh của mình, hoàn toàn phủ định sự tồn tại của mình, loại người này có sống tiếp cũng đã mất đi ý nghĩa sinh tồn.

Diệp Cáo đương nhiên không phải, hắn cũng không muốn chết.

Hắn còn muốn cùng công tử Vô Tình ngao du ngàn dặm. Huống hồ “kẻ thù không đội trời chung” của hắn là Trần Nhật Nguyệt còn chưa chết, hắn làm sao có thể chết trước.

Một kích thuận lợi nhưng vẫn không trúng, Văn Tùy Hán cũng không có thời gian để ý, lập tức cuốn tua kiếm lại, thu hồi một đôi “Điểm Điểm Trùng”, sau đó xoay người bước nhanh về phía giường.

Trần Nhật Nguyệt cầm kiếm trong tay, đối mặt với kẻ địch, giống như bị khí thế của đối phương áp bức nên không dám ra tay.

Văn Tùy Hán giơ kiếm lên, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: 

- Tránh ra!

Trần Nhật Nguyệt không “tránh ra”, chỉ ngơ ngác nhìn kiếm của Văn Tùy Hán.

Văn Tùy Hán hất kiếm lên, giống như muốn phát ra cao chiêu “Quan Quý kiếm” của hắn:

- Cút ra!

Trần Nhật Nguyệt vẫn chắn ở trước giường, không đi không lùi.

Văn Tùy Hán liên tục múa ba đường kiếm, ngay cả ánh kiếm cũng đường hoàng hoa lệ bức người, quát lớn một tiếng:

- Cút cho ta!

Trong nháy mắt này, hắn đã ra tay.

Không, hắn xuất ra không phải tay, mà là thời cơ.

Hắn hoàn toàn thu hút sự chú ý của Trần Nhật Nguyệt, sau đó ra tay.

Hắn dùng khuỷu tay đột nhiên xuất kích, lập tức đánh văng Trần Nhật Nguyệt.

Trần Nhật Nguyệt vừa văng đi, hắn liền nhảy đến bên giường, sau đó đưa tay kéo một cái, vén chăn lên.

Vén chăn lên liền nhìn thấy người.

Một nam nhân u u ám ám, xấu xấu xa xa.

Vết thương rầu rĩ, vết máu loang lổ, thoi thóp một hơi, thở dốc phì phò, Thiên Hạ Đệ Thất nằm nghiêng trên giường, dùng đôi mắt màu xanh lá nhìn hắn một cách yếu ớt.

Văn Tùy Hán cười lên: 

- Chào ngươi!

Văn Tuyết Ngạn âm trầm nói: 

- Chào ngươi!

Văn Tùy Hán lớn tiếng nói: 

- Ngươi cũng có ngày hôm nay.

Văn Tuyết Ngạn nhìn hắn giống như đang hấp hối, giống như đã phó thác cho trời, vươn cổ chờ chết.

Văn Tùy Hán tươi cười một cách rất sảng khoái:

- Ta tới để cứu ngươi.

Hai phiến môi mỏng nhăn nheo của Văn Tuyết Ngạn mấp máy, không biết là bày tỏ cảm ơn hay biểu thị ủy khuất.

Sau đó Văn Tùy Hán cười lớn nói: 

- Phương pháp ta cứu ngươi, đó là giết chết ngươi, như vậy ngươi không cần ở lại nhân gian chịu khổ nữa.

Dứt lời, ánh kiếm, ánh vàng, ánh ngọc đồng thời hiện lên, hắn đã chém xuống một kiếm.

Nhắm vào chiếc cổ cong cong trên ngực Thiên Hạ Đệ Thất.