“Sát Lục Vương” Lôi Bố lại là một người không có chỉ tay.

Chỉ tay thường ghi chép và biểu thị quá khứ và tương lai của một người, chẳng lẽ lão nhân này là một người hoàn toàn không có quá khứ, cũng không có tương lai.

Người sống đều có quá khứ, chỉ cần sống tiếp sẽ có tương lai.

Như vậy vì sao người này lại không có chỉ tay?

Bàn tay của hắn vừa mở ra liền khép lại.

Nói ra cũng kỳ quái, bàn tay của hắn chỉ mở ra khép lại, bươm bướm đã bay hết vào trong tay hắn. Hai tay hắn khép lại, chà xát một trận, giữa ngón tay bỗng có những đám bụi phấn rơi xuống.

Bươm bướm đã không thấy nữa, đều biến mất trong tay hắn.

Lúc này Ngư cô nương đã gần cạn kiệt kỹ năng.

Sát chiêu trong tỳ bà của nàng đã sắp dùng hết, dùng xong.

Nhưng nàng vừa thả ra ong ruồi ve bướm, vừa phi thân lên, muốn ngăn chặn Lôi Bố.

Đáng tiếc không hữu dụng.

Nàng không ngăn được Lôi Bố, càng không chặn được Sát Lục Vương.

Lúc nàng lướt người lên, tám con ruồi đang dừng lại giữa không trung kia đột nhiên chuyển động, hơn nữa còn bắn ngược về phía nàng với tốc độ hơn gấp mười hai lần so với khi bắn vào Lôi Bố.

Ngư Hảo Thu sợ đến mức hét lên một tiếng.

Nàng biết “con ruồi” do mình thả ra lợi hại như thế nào, không ai hiểu rõ hơn nàng được.

Trong lúc vội vàng, nàng dùng một chưởng đánh vỡ tỳ bà, giống như vừa rồi nàng dùng một chưởng đập vỡ chiếc bàn. Hóa ra tỳ bà kia tuy màu sắc giống như sắt thép, nhưng lại làm bằng gỗ.

Tỳ bà vỡ, năm sáu chục điểm giống như bọ chét bắn ra.

Khoảng bảy tám con vật nhỏ ngăn cản một “con ruồi”, giống như đinh bị nam châm hút lấy, lúc này mới ngăn chặn, hóa giải “con ruồi”, cùng rơi xuống đất.

Trên tay Ngư cô nương đã không có tỳ bà, hơn nữa cả người đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa còn gần như dùng hết pháp bảo trong tỳ bà.

Khi nàng muốn đuổi theo ngăn cản Lôi Bố thì đã không còn kịp, đã quá trễ rồi.

Hai tay của Lôi Bố cuối cùng đã không còn đặt lên trán hắn, mà đã để xuống.

Lúc này tay của hắn đang đặt trên đầu Ngư Đầu, Ngư Vĩ.

Mạnh Tương Lữ và Hà Xa đã phân biệt, phân nhau chạy tới.

Bọn họ hiển nhiên đã xuất thủ, cũng đã giao thủ với Lôi Bố, nhưng chắc chắn đều không chiếm được ưu thế, hơn nữa còn thất thủ. Ít nhất huynh đệ họ Ngư đã rơi vào trong tay Lôi Bố.

Những người khác đều khựng lại.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, có người một bàn vẫn thần khí an nhàn, người một bàn khác vẫn thờ ơ hờ hững.

Mạnh Tương Lữ gượng cười nói: 

- Ngươi muốn làm gì?

Lúc này, bởi vì lo lắng cho an nguy của Ngư Đầu, Ngư Vĩ, y đã không có thời gian quan tâm đến động tĩnh của Văn Tùy Hán.

Cho dù y có lòng, hơn nữa còn có sức, nhưng cũng không có cách nào, bởi vì ánh mắt của y vừa hơi dời đi, Lôi Bố đã nói: 

- Các ngươi tốt nhất cứ đứng yên như thế.

Giọng nói của hắn rất khô khan.

Mạnh Tương Lữ liếm môi khô:

- Bọn chúng chỉ là trẻ con, có chuyện gì để chúng ta gánh vác là được, không nên trút giận vào trẻ con.

Giọng nói của Lôi Bố giống như không hề có nước, khoang miệng của hắn tựa như hoàn toàn khô khan, cho nên giọng nói phát ra cũng khô cằn.

- Ngươi biết ta là ai?

- Lôi Bố.

- Ngươi biết ngoại hiệu của ta là gì không?

- Sát Lục Vương.

- Đúng.

Lôi Bố phát ra mấy tiếng cười khô đến mức khiến người ta phát hoảng:

- Ta chính là Sát Lục Vương, bất cứ thứ gì đến tay ta, ta sẽ giết chết nó. Lực lượng của ta đủ để giết hết thiên hạ. Ta cũng mặc kệ đó là người lớn, trẻ con, nữ nhân hay là gì khác.

- Được. 

Mạnh Tương Lữ lại hít một hơi:

- Vậy ngươi muốn gì?

- Người.

Lôi Bố đáp rất dứt khoát.

- Người nào?

- Gần đây nhà trọ của các ngươi có vài người tới, chúng ta nhất định phải gặp.

- Người mà các ngươi muốn, không phải Văn tiên sinh đã lên xem sao?

Mạnh Tương Lữ nói:

- Lôi tiền bối danh động thiên hạ, cần gì phải bắt ép hai đứa trẻ, làm tổn hại thanh danh.

Lôi Bố cười mấy tiếng, giống như phân chó ngàn năm khô đến mức đông thành than, bỏ vào trong chảo nóng vừa chiên vừa rán:

- Hắn đi xem huynh đệ của hắn, còn chúng ta muốn tìm kẻ địch.

Mạnh Tương Lữ nhíu mày.

Lôi Bố lại khô khan nói: 

- Trên lầu các ngươi không chỉ có một gian phòng trọ.

Dưới tay hắn (đồng thời cũng là trong tay), huynh đệ họ Ngư giống như thịt nằm trên thớt, không dám cử động.

Mạnh Tương Lữ dĩ nhiên sợ ném chuột vỡ bình.

Hà Xa nổi giận quát lên: 

- Thả người, tất cả có thể thương lượng!

Lôi Bố cũng quát lớn: 

- Ngươi sát thương người của Lôi gia chúng ta, không cần thương lượng, ngươi chết chắc rồi!

Hà Xa đang muốn dụ Lôi Bố ra tay, để huynh đệ họ Ngư có thể thoát nguy:

- Vậy ngươi có bản lĩnh thì tới giết ta đi!

Lôi Bố nói: 

- Giết ngươi thì có gì khó? Giết hết các ngươi cũng là chuyện dễ.

Dứt lời, hai vai hắn dựng thẳng lên.

Hắn vốn hình dáng khô cằn, hình dung mảnh khảnh, hai gò vai cắm vào lưng, hiện giờ dựng lên giống như mọc ra từ bên tóc mai, mà chiếc đầu khô nhỏ như hạt dưa giống như không còn dính được, lăn vào trong y phục.

Nhưng hắn chỉ cử động như vậy, vẫn không buông tay.

Xem ra hắn cũng không ra tay.

Nhưng hắn quả thật đã ra tay.

Một chiếc bàn ở gần hắn, khách đã đi hết không còn ai, nhưng trên mặt bàn vẫn có ly, chén, đũa, đĩa.

Hai vai hắn nhún một cái, ống đũa làm bằng sứ trên bàn kia liền nhảy lên, đũa trong ống giống như tên đã lên dây bắn về phía Hà Xa, còn phát ra một loại âm thanh “lách cách lách cách lách cách lách cách lách cách lách cách…”.

Hà Xa luôn rất nóng nảy, nhưng người tính tình nóng nảy chỉ là nóng tính, chưa chắc đã không cẩn thận, chú ý.

Lôi Bố vừa động, Hà Xa liền ra dấu với Mạnh Tương Lữ và Ngư Thiên Lương.

Đó là ám hiệu của bọn họ, chuẩn bị cứu người.

Y muốn chọc giận Lôi Bố, chính là muốn dời đi sự chú ý của đối phương, để những người khác toàn lực cứu huynh đệ họ Ngư thoát khỏi độc thủ của kẻ đáng sợ này.

Nhưng y sai rồi.

Lôi Bố quả thật ra tay với Hà Xa, nhưng đôi tay của hắn vẫn không rời khỏi huyệt Bách Hội của Ngư Đầu Ngư Vĩ.

Hắn không cần ra tay, nhưng đã rất nặng tay.