Thích Thiếu Thương vẫn luôn nhìn tay của hắn, cũng nhìn chăm chú vào bọc vải của hắn.
Sau đó y hỏi:
- Ngươi thích giết người nào?
Thiên Hạ Đệ Thất nói:
- Chỉ cần là người nhìn không vừa mắt, ta đều giết.
Thích Thiếu Thương nói:
- Thế nào là nhìn không vừa mắt?
Thiên Hạ Đệ Thất nói:
- Người không nghe lời, dĩ nhiên là không vừa mắt.
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
- Ngươi muốn nói đến ta?
Thiên Hạ Đệ Thất nói:
- Không phải người người đều đáng để ta giết.
Thích Thiếu Thương nói:
- Ta không nghe lời ngươi sao? Ngươi đã từng lên tiếng sao?
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nói:
- Ta không cần lên tiếng.
Hắn cô độc nói:
- Ta cũng không thích nói chuyện.
Sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ tịch mịch:
- Bất cứ ai không nghe lời của tướng gia, chính là người mà ta muốn giết.
Thích Thiếu Thương lập tức đập bàn nói:
- Quả nhiên!
Thiên Hạ Đệ Thất lại cảm thấy khó hiểu:
- Quả nhiên?
Thích Thiếu Thương phấn khởi nói:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.
Thiên Hạ Đệ Thất ngạc nhiên nói:
- Ngươi dự đoán cái gì?
Thích Thiếu Thương nói:
- Ngươi đã nói ra lời ở trong lòng, cho dù không phải lương tâm cảm thấy, cũng coi là lương tâm mục nát rồi.
Tiếp đó y lại nói với Dương Vô Tà và Tôn Ngư:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, một khi đã vào phủ Thái Kinh thì không làm người tự do được nữa. Ngươi xem, ngay cả Thiên Hạ Đệ Thất cũng trở thành cẩu nô tài. May mà chúng ta không đồng ý hợp nhất liên minh.
Dương Vô Tà mỉm cười gật đầu.
Tôn Ngư vội vàng vâng vâng dạ dạ.
Thiên Hạ Đệ Thất lại đổi mặt, cũng biến sắc.
Hắn đang đưa tay mở bọc vài ra.
Thích Thiếu Thương đột nhiên nói:
- Chờ đã!
Thiên Hạ Đệ Thất cũng dừng tay, nói:
- Nếu bây giờ mgươi hối hận, muốn gia nhập có lẽ còn kịp.
Thích Thiếu Thương lại hỏi Địch Phi Kinh:
- Không phải ngươi đã đảm bảo, các ngươi quyết sẽ không động thủ trong thời gian đàm phán sao?
Vẻ mặt Địch Phi Kinh thành khẩn nói:
- Điều này không sai, nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại không phải là người của chúng ta.
Thích Thiếu Thương lại hỏi:
- Không phải các ngươi đã đáp ứng, quyết không động thủ trong Tam Hợp lâu sao?
Vẻ mặt Địch Phi Kinh khổ sở nói:
- Chúng ta quyết không động thủ, nhưng Văn tiên sinh cũng không phải người của Lục Phân Bán đường, chúng ta không thể quản chế được y.
Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ hỏi:
- Thật vậy?
Địch Phi Kinh khẩn thiết đáp:
- Thật.
Thích Thiếu Thương lại nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi định đứng sang một bên sao?
Địch Phi Kinh đáp:
- Chúng ta quyết không có ý kết thù với Phong Vũ lâu, chúng ta càng không phải là người hủy ước.
Thích Thiếu Thương đột nhiên cười.
- Vậy thì tốt rồi.
Y nói một cách thản nhiên, thong thả.
Y nhàn nhã giống như một kẻ lãng tử ngắm hoa, vừa giống như một kẻ rãnh rỗi đang ngủ trưa, lại giống như một nhà thơ tài hoa dùng không hết đang ngâm hoa cầm trăng.
Không ai ngờ được, vào lúc này y lại phát ra công kích, hơn nữa còn là chủ động phát ra công kích.
Không ai ngờ được, một người nhã nhặn như vậy, ung dung như vậy, thân phận tôn quý và quan trọng như vậy, lại chủ động phát ra công kích.
Hơn nữa còn là công kích ác như vậy, tuyệt như vậy, đáng sợ như vậy, không cần mạng và muốn lấy mạng người khác như vậy.
Y vừa ra tay, không kịp rút kiếm đã đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.
Nếu như y rút kiếm, bất kể y rút kiếm nhanh đến đâu, Thiên Hạ Đệ Thất nhất định cũng có cơ hội tháo bọc vải của hắn ra.
Nhưng Thích Thiếu Thương lại không rút kiếm.
Y đánh tới một quyền, nhắm thẳng vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất nghiêng đầu, khiến cho một quyền của Thích Thiếu Thương đánh trật.
Nhưng Thích Thiếu Thương lập tức biến chiêu, quyền thứ hai lại tới.
Vẫn đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ có một chiếc mũi, Thích Thiếu Thương cũng chỉ có một cánh tay, nhưng Thích Thiếu Thương lại cứ muốn đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.
Y không đánh bộ vị khác, cũng hoàn toàn không công kích bộ vị khác, chỉ đánh vào mũi.
Thiên Hạ Đệ Thất kịp thời ngửa đầu, lại tránh khỏi một kích này. Còn chưa kịp thở một hơi, Thích Thiếu Thương lại biến chiêu, một quyền đánh xuống.
Vẫn đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất sợ nhất là người khác đánh vào mũi của hắn, bởi vì mũi của hắn từng bị thương.
Mũi bị thương chính là sơ hở của hắn, cũng là nhược điểm của hắn.
Năm đó, mũi của hắn bị thương dưới tay Thiên Y Hữu Phùng. Mặc dù hắn đã giết chết Hứa Thiên Y, nhưng vết thương trên mũi vẫn không khỏi hẳn.
Hay cho Thiên Hạ Đệ Thất, ứng biến kỳ lạ, khẩn cấp, nhanh chóng, hắn trầm eo cúi người, thấp đầu khom xuống, đã tránh khỏi một quyền.
Hắn từ nghiêng đầu, ngửa đầu đến cúi đầu thẳng vào giữa ngực, mấy lần biến đổi đều chớp nhoáng khó lường, cực kỳ nguy hiểm, nhưng đều kịp thời đến tuyệt diệu.
Có điều Thích Thiếu Thương lại đánh ra một quyền, khuỷu tay vòng lại, từ bụng dưới công kích, vẫn đánh vào mũi của Thiên Hạ Đệ Thất.
Mặc dù Thích Thiếu Thương chỉ có một tay, nhưng cánh tay này của y biến chiêu và biến hóa, cho dù là ba mươi tay cũng không bằng.
Thiên Hạ Đệ Thất không có cách nào, hắn rít lên một tiếng, lập tức lui nhanh.
Hắn trượt đi bảy thước, tránh khỏi một kích này.
Hắn chỉ nhoáng lên liền ngừng lại, lập tức đứng thẳng, nhưng bọc vải trên bàn đã bị Thích Thiếu Thương dùng một chân đạp lên.
Mà Thích Thiếu Thương cũng đã rút kiếm ra.
Đây là một thanh kiếm màu xanh.
Kiếm vừa rút ra, màu sắc đều là xanh biếc, cũng chiếu rọi lông mày và tóc của mọi người thành màu xanh lá.
Lạnh và xanh biếc.
Thiên Hạ Đệ Thất vừa nhìn thấy thanh kiếm này, lại phát hiện bọc vải đã rơi vào trong tay Thích Thiếu Thương, lập tức dừng thân pháp, không dám tiến lên nữa, chỉ hung ác nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương, cùng với kiếm của y.
Khuôn ngực khô quắt và bả vai gầy ốm của hắn không nhịn được nhấp nhô, nhưng lại không dám tiến thêm.
Hắn đã thất bại, “bọc vải” đã rơi vào trong tay, dưới chân kẻ địch.
“Vũ khí” của hắn đã mất, “quân bài sát thủ” của hắn đã không còn trong tay.
Từ khi đối địch đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cục diện chật vật như vậy.
Hắn oán hận nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương, cũng nhìn chằm chằm vào kiếm của Thích Thiếu Thương.