Ánh sáng trên đầu ngón tay từ khi xuất hiện vẫn chưa từng rời đi, từ khoảnh khắc hắn kéo cung lên, Bảo Thù cả người đã sụp xuống. Đời này, Bảo Thù chỉ thấy qua hắn kéo cung hai lần, mỗi một lần đều khiến nàng cả đời khó quên.

Một lần, là vì cứu nàng; lúc này, lại là vì cứu mà giết nàng.

Bảo Thù ngơ ngác ngẩng đầu, mắt nhìn xuyên qua màn tuyết, đặt trên mặt hắn. Dung Hoan và nàng ánh mắt chạm nhau, chợt quay đầu đi, giống như nếu lại nhiều thêm một giây, sẽ bị vùi lấp trong những tia sáng vỡ vụn trong đáy mắt nàng.

Đúng lúc này, bất ngờ một luồng sáng xẹt qua cực nhanh tới trước mặt nàng, đợi hắn nhìn kỹ thấy rõ người trong quang luồng sáng là ai, lập tức hoảng sợ tới ba hồn mất hai hồn rưỡi!

Dung Hoan vọng tưởng thôi động niệm lực khống chế mũi tên, nhưng, đã muộn, chỉ có thể vừa phi thân xuống vừa hoảng sợ hô to: “Thù Nhi, mau đỡ!”

Bảo Thù như người mất hồn, đối với ngoại cảnh hoàn toàn không có phản ứng gì. Nếu đã hạ quyết tâm giết nàng, vì sao lại hối hận?

Dung Hoan lời còn chưa dứt, ngay cả Doãn Tiêu cũng sợ hãi hô: “Bảo Dung, không cần!”

Bảo Thù giật mình, mắt vừa chuyển lập tức kinh hãi. Vội vàng thu lại tạp niệm định lập kết giới, tiếc là đã quá muộn, đành trơ mắt nhìn Dung Nhi thả người đỡ tên cho mình.

Mũi tên kia xuyên thẳng qua trái tim Dung Nhi, cuối cùng bất ngờ dừng lại trước ngực Bảo Thù ba tấc.

Diệt Nhật lấy tu vi làm tên, mũi tên này của Dung Hoan nhìn như ngoan tuyệt, nhưng lại chỉ dùng ba phần tu vi.

Hơn nữa Bảo Thù kinh mạch toàn thân cùng cung thần vốn là một, Dung Hoan dự tính lấy bản lĩnh của hắn hiện tại, cho dù tránh không khỏi cũng quyết sẽ không thương nàng một chút nào.

Dung Hoan chỉ định phân tán lực chú ý của nàng, tranh thủ thời gian cứu Nguyệt Quế mà thôi.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối không ngờ Dung Nhi lại ẩn nấp gần đây, càng không ngờ hắn sẽ lao tới đỡ tên cho Bảo Thù! Nếu như hắn có thể biết trước chuyện này, cho dù là chém đứt tay hắn, hắn cũng sẽ không kéo Diệt Nhật cung!

Bỗng nhiên đúng lúc này, một tiếng sấm thịnh nộ vang vọng cửu tiêu, sắc trời đột nhiên trở nên tối tăm không có ánh sáng.

Kim quang loá mắt như thần hi phá thương khung (*), một tấc một tấc từ trong ngực Dung Nhi tỏa ra, mang hắn bay lên giữa không trung.

(*) thần hi phá thương khung: nắng mai phá tan khung trời cao

Nguyệt Quế hoàn toàn ngây người, ngay cả Doãn Tiêu cũng thu lại ma khí quanh người, kinh sợ đứng nhìn.

Người giống như bị hút hết toàn bộ sức lực, Dung Hoan rơi xuống đất nửa đứng nửa ngã trên mặt đất, Diệt Nhật cũng quẳng ra xa. Bảo Thù ngỡ ngàng đưa tay lên rồi đột nhiên thu lại cắn trong miệng, chán nản ngồi trên mặt đất, run rẩy như lá khô trong gió lạnh.

Bọn họ hai người một nam một bắc, trong chốc lát, ai cũng không dám tiến lên một bước.

Kim quang đầy trời, một luồng ánh sáng màu đỏ chói mắt lấy tốc độ cực nhanh từ trên trời giáng xuống, run rẩy đem Dung Nhi ôm vào trong ngực.

Chưa rơi xuống đất, tay trái bốc cháy đặt ở trên ngực Dung Nhi, những luồng kim quang dương nanh múa vuốt từ từ bị hắn hút khỏi cơ thể. Hân Liệt ngực phập phồng, thân là Cửu Thiên Vô Thượng Thần tộc, sức mạnh của Diệt Nhật hắn cũng không dám chống lại, máu tươi từ môi hắn chảy ra, rơi xuống mu bàn tay của Dung Nhi.

“Phụ vương... “

“Không cần nói.” Hân Liệt lúc này đã đánh mất bình tĩnh, hắn hận mình, hắn thực sự hận mình, vì sao không chạy tới nhanh hơn một chút? Bây giờ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, cho dù bị Diệt Nhật phản phệ đến chết, hắn cũng không muốn Dung Nhi gặp chuyện không may!

Nhi tử bảo bối của hắn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Dung Nhi liều mạng dùng hết khí lực cuối cùng đẩy tay hắn ra, run giọng nói: “Phụ vương... Dung Nhi sẽ chết... Phụ vương có thấy buồn không? Có... Có đau lòng không?” 

“Phụ vương sẽ không để cho ngươi chết!” Hân Liệt sắc mặt trắng bệch, lại lần nữa giơ tay lên lại bị Dung Nhi hai bàn tay nhỏ bé cầm chặt: “Phụ vương, ngài biết không... Ngài luôn nhắc nhở Dung Nhi, thế gian vạn sự đều phải cân nhắc, Dung Nhi... Dung Nhi cân nhắc thật lâu rồi, mới lựa chọn bỏ xuống thù hận, bởi vì Dung Nhi mặc dù hận phụ vương nhưng lại càng yêu phụ vương... “

Hân Liệt cả người chấn động, trong nháy mắt như già đi nghìn tuổi, nước mắt rơi không tiếng động: “Dung Nhi của ta... ”

Buông Hân Liệt ra, Dung Nhi yếu ớt hướng về phía Dung Hoan nhìn lại, hơi cong môi khẽ gọi: “Cha...”

Một tiếng “Cha” nhẹ nhàng như thế lại làm cho Dung Hoan như bị sét đánh. Hắn mong được nghe thấy tiếng gọi này đã bao lâu rồi? Nhưng tuyệt đối không ngờ lại ở trong hoàn cảnh này!

Từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, hắn lảo đảo đi về phía trước vài bước, sau đó sợ sệt đứng lại không dám đưa tay ra, lại càng không dám thở.

Dung Nhi yếu ớt nâng tay lên, nước mắt bỗng chốc lăn xuống, “Cha... Ngài không muốn Dung Nhi rồi sao?” 

“Dung Nhi!”

Dung Hoan nước mắt chảy ra như suối, khuỵu người xuống bên cạnh hắn, cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, “Cha ở chỗ này, cha ở chỗ này!”

“Cha... Ngài đừng buồn, đừng áy náy... Trước đây phụ vương lợi dụng mẫu thân, một đao đâm vào tim kia... Rất đau rất đau, có phải không...” Dung Nhi đưa một bàn tay nhỏ bé khác nhẹ nhàng đặt ở trên ngực Dung Hoan, nâng mắt lên, vẻ mặt gần như là van xin, “Hôm nay, Dung Nhi cũng một tên xuyên tim... Dung Nhi chỉ hy vọng... Chỉ hy vọng cha có thể tha thứ cho phụ vương, có được không...”

Dung Hoan và Hân Liệt đều ngẩn người. 

“Có được không... “Dung Nhi lại lần nữa năn nỉ, nụ cười trên mặt trở nên u ám, “Đây là nguyện vọng cuối cùng của Dung Nhi...”

“Được!” Dung Hoan liên tục gật đầu, giờ khắc này, cho dù hắn muốn mặt trăng trên trời, hắn cũng đi lấy xuống cho hắn, “Cha cái gì cũng đồng ý ngươi, chỉ cần ngươi thích là được!”

Nói xong, hắn hít sâu một hơi, trở tay đặt trên bụng dưới, muốn vận khí đem nội đan tinh nguyên của mình lấy ra.

“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!”

Bảo Thù giống như người điên tiến lên đẩy mạnh Dung Hoan sang một bên, đoạt lấy Dung Nhi từ trong ngực Hân Liệt, quần áo lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ!

“Dung Nhi chín cái mạng, Dung Nhi không có việc gì.”

Si ngốc đưa hắn ôm vào trong ngực Bảo Thù dùng cằm nhẹ nhàng đụng vào má hắn, thì thào: “Dung Nhi của ta phúc thiên mệnh đại, làm sao lại chết được? Sẽ không, sẽ không.”

“Mẹ... “Giọng nói dần dần bi thương và mờ ảo, “Dung Nhi.... Dung Nhi luyến tiếc nhất... Mẫu thân... “

Một tia thần hồn cuối cùng bị Diệt Nhật kim quang hút ra, cơ thể Dung Nhi trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Bảo Thù muốn vươn tay ra muốn giữ hắn lại, nhưng, không còn gì nữa, không còn gì hết, nàng ngã về phía trước.

Lại được Hân Liệt đỡ lấy, nghe hắn nức nở nói: “Dung Nhi hắn... Hắn đi rồi...”

Màng tai ù ù, tầm mắt mờ ảo, Bảo Thù cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng nhìn không thấy.

Cúi đầu ngưng mắt nhìn hai tay mình, một lúc lâu sau, Bảo Thù tránh ra khỏi vòng tay của Hân Liệt, chỉ vào bầu trời đen buồn bã khóc thảm thiết, “Ông trời a, cho dù ta nghiệp chướng nặng nề, cho dù muôn lần đáng chết, nếu như ngươi muốn nghiêm phạt, thiên đao vạn quả ta cũng không hề một lời oán thán! Nhưng, vì sao lại báo ứng trên người con ta?! Vì sao? Vì sao?!”

Trong tiếng kêu rên thê lương, núi đá trong rừng ầm ầm sụp đổ, trong khoảnh khắc, cả lục giới đất rung núi chuyển.

Nguyệt Quế rơi lệ đầy mặt, lỗ tai dần dần chảy máu, chỉ có thể ôm lấy đầu ngồi trên đất.

Hân Liệt cùng Doãn Tiêu từ trong đau xót chuyển tỉnh, lập tức làm phép khống chế cục diện.

Dung Hoan lại từ phía sau ôm lấy Bảo Thù, run giọng nói: “Thù Nhi, ngươi bình tĩnh một chút...”

Bảo Thù trở tay tát cho hắn một cái, giận không thể át địa chỉ về phía hắn, nói the thé: “Ngươi muốn ta bình tĩnh! Nhi tử chết ở trên tay ngươi, ngươi còn muốn ta bình tĩnh!”

“Là của ta sai, nghìn sai vạn sai, toàn bộ là của ta sai...”

Tuy biết giải thích bao nhiêu cũng là uổng công, Dung Hoan trái tim sớm đã đau đến chết lặng không thể chịu nổi, mỗi khi hắn cho rằng mình đã đau đến cực hạn thì ông trời lại có thể làm hắn hiểu rõ, tội nghiệt hắn gây ra, tuyệt không thể tha.

Vươn tay, lòng bàn tay hiện ra Trảm Yêu Kiếm, hắn mặt xám như tro tàn: “Ngươi động thủ đi.”

Bảo Thù như tật phong đoạt lấy, “Hoắc” một tiếng chỉ vào ngực.

Nguyệt Quế hoảng sợ hoa dung thất sắc, hô: “Oan có đầu nợ có chủ, đây rõ ràng chính là một âm mưu, ngươi làm sao lại trách trên đầu Vân Thương? Nếu không phải ngươi không phân tốt xấu giết ta, hắn làm sao lại...”

“Câm miệng!” Dung Hoan tim như bị đao cắt, quát lớn một tiếng.

“Ta nói tất cả đều là sự thật!” Nguyệt Quế tim nhảy lên cổ họng, không tiếc bất cứ giá nào nói, “Nữ nhân này căn bản không đáng ngươi đợi nàng như vậy, nàng căn bản là là một con quỷ ích kỷ, Bảo Dung rõ ràng là bị nàng hại chết!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Dung Hoan vừa bi vừa giận, gần như gầm lên, “Nói thêm một chữ nữa, lập tức giết ngươi!”

Dung Nhi... Là do mình hại chết?

Đầu ngón tay run lên, Trảm Yêu bỗng chốc từ trong tay rơi xuống, Bảo Thù hoảng hốt lùi về phía sau, con ngươi ảm đạm không chút ánh sáng, ngũ thức đại loạn.

“Vì sao, vì sao sẽ biến thành như thế này?” Nàng ngã ngồi trên đất, thì thào tự nói.

“Vì sao?” Dung Hoan mi mày ngoan lệ, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên, cực hận chỉ về phía hồng ảnh, “Hân Liệt ngươi không phải muốn muốn giết ta? Đến a! Hôm nay, ngươi ta tân cừu cũ oán, cùng kết thúc đi!”

Dung Nhi chết làm Hân Liệt vô cùng đau khổ, thầm nghĩ giết Dung Hoan báo thù rửa hận.

Nhưng những lời nói Dung Nhi trước khi chết đã làm cho trái tim Hân Liệt rung động! Nhớ đến hắn là Dung Nhi sinh phụ, Hân Liệt thậm chí còn định bỏ qua Thiên quy, cùng hắn hoà giải.

Không ngờ, hắn lại không biết tốt xấu!

Đã như vậy, lại tại hôm nay kết thúc đi!

Hồng quang hiện ra, phượng linh trong tay Hân Liệt hóa thành một cây thần kích, trầm giọng nói: “Quả nhiên là ma, nói không giữ lời, không thể nói lý!”

Dung Hoan hư không một trảo, kim sắc trường cung cách đó không xa lập tức rơi vào trong tay, hắn lại lần nữa cười ha hả: “Ông trời một lòng muốn tuyệt ta, nếu muốn tránh cũng không được, ta đây tuyệt đường trời! Các ngươi một lòng muốn diệt ta, nếu tránh cũng không thể tránh, ta đây liền diệt thiên hạ vì con ta chôn cùng!”

Nói xong, Dung Hoan vung tay kéo cung, khom lưng một cái kim quang lập tức đại thịnh. Hân Liệt trở tay cầm thần kích, đôi mắt màu đỏ đầy sự khinh thường.

Dung Hoan cong khóe môi, mũi chân điểm một cái từ từ  rời khỏi mặt đất.

Tóc trắng bay lên bốn phía, khắp người hắn từ từ hiện ra vạn đạo hàn quang, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, mà so với Băng Tinh Tuyết Phách còn muốn lạnh hơn ba phần.

Trong phút chốc, dưới màn trời tối đen, tuyết ngược gió lên.

Hân Liệt nét mặt không khỏi có chút kinh ngạc, không ngờ trải qua chuyện nầy, Dung Hoan lại có thể đột phá cảnh giới tu vi, trở thành Ma Thần  thứ hai sau Già Di La.

Doãn Tiêu chợt cúi đầu lạy một lạy: “Tư Ma Âm chủ Doãn Tiêu, bái kiến Ma tôn!”

Dung Hoan không nói, vẫn nhắm vào Hân Liệt. Hân Liệt kinh ngạc đi qua tức khắc khôi phục bình tĩnh, đang định nghênh chiến, Bảo Thù bỗng nhiên đi tới trước người hắn.

Nghe nàng lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng lẽ cho rằng, cầm Diệt Nhật trong tay, liền có khả năng che trời?”

Dung Hoan sắc mặt khẽ động, nhíu mày nói: “Muội tránh ra! Ta phải vì Dung Nhi báo thù, đợi giết Hân Liệt sau sẽ cho muội một kết quả!”

“Vì Dung Nhi báo thù? “Bảo Thù cười thê lương, “Hắn chết ở trên tay ngươi ta, ngươi lại muốn giết người khác báo thù? Nếu nói báo thù cũng là cũng là trước giết chết Nguyệt Quế!”

Dung Hoan cả người run lên, cắn răng nói: “Bảo mẹ bỏ mình, cùng Nguyệt Quế không liên quan, tất cả đều là âm mưu của Hân Liệt! Muội đừng để lại bị hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt!”

Bảo Thù một bước đi về phía trước, hư không đem Trảm Yêu cầm trong tay: “Ngươi có biết  những điều này đều là Dung Nhi đêm qua chính miệng nói cho ta biết không.”

Dung Hoan sửng sốt, chuyển mắt nhìn về phía Nguyệt Quế. Nguyệt Quế thấy nghi ngờ trong mắt hắn lập tức hô to oan uổng: “Vân Thương, ngươi không tin ta?”

Dung Hoan nhắm mắt lại trong chốc lát, khôi phục bình tĩnh nhìn về phía Bảo Thù: “Ta tin nàng.”

Hắn... tin nàng....

Bảo Thù thất vọng cười, nhảy lên giữa không trung, cùng với Dung Hoan đối mặt mà đứng: “Như vậy cũng tốt! Nếu Dung Nhi đã không có, giữa chúng ta sẽ không còn một chút ràng buộc nào nữa, từ giờ phút này về sau, ngươi ta ân tình lưỡng tuyệt!”

Lời vừa nói ra, làm Dung Hoan tâm thần kích động, lúc này, hắn đã không còn đường lui nữa.

Tuyệt đối không thể để cho Dung Nhi chết không, hắn nhất định phải đem Hân Liệt chôn cùng!

Không nói gì, Dung Hoan nắm chặt khom lưng, mắt lạnh nhạt nhìn về phía Bảo Thù. Chiến hỏa hết sức căng thẳng.

Ngay khi mọi thanh âm trong trời đất biến mất, Hân Liệt bất ngờ lên tiếng: “Thù Nhi, Nguyệt Quế đúng là oan uổng.”

Bảo Thù giật mình quay đầu lại, nhìn về phía Hân Liệt, bối rối nói: “Là huynh?!”

Chẳng lẽ vừa rồi tình phụ tử hắn đối với Dung Nhi, đều là giả?

Hân Liệt mặt không chút thay đổi nói: “Từng có người hướng về phía ta hiến kế, nhưng ta trước sau do dự, chưa từng đồng ý. Vốn chuyện cứ thế này, ta sẽ không cần lại lo lắng về Dung Nhi, nhưng mà... “

Nhưng mà, Dung Nhi trước khi chết còn nhớ đến hắn.

Hắn làm sao có thể vô tình vô nghĩa, làm Dung Nhi chết không nhắm mắt?

“Là ai?” Dung Hoan và Bảo Thù trăm miệng một lời.

“Là...”

Hân Liệt lời còn chưa dứt, tiếng cười quyến rũ của một nữ tử đập vào tai mọi người.

Nhìn lại, Bảo Thù suýt nữa từ giữa không trung ngã xuống đất, không thể tin được trừng lớn hai mắt: “Yêu Nhiêu?!”

Nữ tử áo xanh thong dong mà đến, đúng là Yêu Nhiêu.