*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bảo Thù và Dung Hoan trên đường đi tới Cửu Trọng Thiên, vẫn như cũ bảo trì trầm mặc.

Dung Hoan vẫn còn đang suy nghĩ về Già Di La, Bảo Thù thì ngẩng đầu nhìn trời, nhìn ánh mặt trời đang dần ẩn thân vào trong mây mù, nàng biết, lần này nàng muốn cũng không thể tránh.

Thông Thiên Thê  đại môn mở ra, bàn trà bốn chân thường ngày biến thành một cái bàn tròn, sư phụ và các sư huynh ngồi ở một chỗ uống trà.

Uống trà.

Mỗi một lần tới chỗ sư phụ, chỉ có thể uống trà và uống trà.

“Các ngươi đã tới? Mau tới đây ngồi.” Li Diên tâm trạng rất tốt, đem nàng an bài ở cạnh Dạ Vi, hơn nữa còn nháy mắt với nàng vái cái. Trong nháy mắt, trái tim Bảo Thù như ngừng đập, bởi vì, người ngồi đối diện nàng, chính là mặt không biến sắc Hân Liệt.

“Đại sư huynh.” Nàng cúi đầu chào hỏi.

“Ừ.” Hắn lạnh nhạt  đáp lại.

Thầy trò sáu người trừ ngày Bảo Thù nhập môn thì đây là lần đầu tiên cùng nhau ở chung một chỗ, chào hỏi nhau xong thì tất cả lại trầm mặc không ai nói chuyện, Li Diên nhìn qua một vòng, cười nói: “Nhớ các ngươi khi còn bé, thường thường cùng nhau ở chỗ này làm ầm ĩ lên hết, bây giờ ai cũng đều trưởng thành, càng ngày càng không có tí sức lực nào!”

Vẫn không ai chịu nói chuyện.

Hạ mi mắt, Bảo Thù chỉ muốn nhanh lên một chút rời đi, gọn gàng dứt khoát  mở miệng: “Sư phụ, ngài không phải nói cho ta bảo bối sao?”

Li Diên ngây người, vươn tay ra, trong phút chốc, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc lược nhỏ bằng gỗ đào: “Đây là bảo bối sư phụ muốn đưa cho ngươi, từ nay về sau, nó là hộ thân pháp khí của ngươi.”

Hân Liệt kinh ngạc: “Liễm Tinh thoi!”

Bảo Thù vốn đang cảm thấy chán nản thì lập tức hứng phấn, thứ có thể khiến đại sư huynh kinh ngạc chắc chắn là bảo bối a! Lòng vui như có lửa đốt, nàng nhận lấy chiếc lược từ trong tay Li Diên nói: “Tạ ơn sư phụ!”

Dạ Vi nhíu mày nói, “Sư phụ, pháp khí này, tiểu sư muội làm sao có thể dùng?”

“Tại sao muội không thể dùng?” Bảo Thù nắm chặt Liễm Tinh thoi trong tay, từ những điều Li Diên “dạy bảo” nàng nhận ra một chân lý, diện mạo càng xấu xí, trong đó càng chứa càn khôn!

Dung Hoan buồn bã ỉu xìu gục xuống bàn, nói lầm bầm: “Cha ta Băng Tinh Tuyết Phách, sư phụ Liễm Tinh thoi, đều là di vật Viễn Cổ Thần tộc, hơn nữa, trên đời chỉ hai kiện, không thể tìm được vật gì sánh bằng.”

Ngay cả biết đây là bảo bối, nhưng nghe thấy lai lịch của nó lớn như vậy, Bảo Thù khó tránh khỏi lộ vẻ do dự, “Sư phụ, pháp khí này quá quý, ta không thể nhận, hay là người đổi một cái khác đi......”

“Ngươi cho rằng chúng ta đang mua thức ăn sao, còn có thể chọn ba lấy bốn? Huống chi đang trong lòng vi sư, ngươi so bảo vật này trọng yếu hơn.” Phút chốc, hắn lạnh giọng nói “Các ngươi có biết, ta là người nào của các ngươi?”

Trừ Bảo Thù, bốn người đều run rẩy đứng dậy quỳ thành một hàng, đồng thanh nói: “Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ (*)!”

(*) Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: một ngày là thầy, cả đời là cha.

“Vậy các ngươi có biết, hôm nay người quỳ gối bên cạnh ngươi là người nào?”

Bốn người vừa sửng sốt, hai mặt nhìn nhau một lát, ai cũng không hiểu sư phụ muốn làm gì, một hồi lâu, Hân Liệt bình tĩnh mở miệng: “Hôm nay người quỳ gối bên cạnh đệtử, là ba vị sư đệ của đệ tử.”

Li Diên đứng dậy, chắp tay đứng ở vách đá, ánh mắt nhìn về phía sau núi: “Nếu như các ngươi thật sự kính thầy như cha, vậy các ngươi bốn người chính là huynh đệ...... Huynh đệ thì như thế nào,đối với nhau, các ngươi có thể ruồng bỏ nhau, có thể lợi dụng nhau...... Vi sư không cầu các ngươi huynh hữu đệ cung, chỉ muốn nói, nếu  không phải vạn bất đắc dĩ, hãy nhìn lấy tình cảm sư môn với nhau mà đừng đuổi tận giết tuyệt.”

“Sư phụ......”

Thương Kiệt kêu nhẹ một tiếng, sau đó, Mộng Hồi Điện lâm vào tĩnh mịch.

Sau đó, cả năm người đều trầm mặc. Tất cả đều hiểu, sư phụ lần ngày gióng trống khua chiêng tổ chức thí luyện đại hội lần này, mời vương gia các tộc tham gia, chắc chắn sẽ có đại sự phát sinh.

Đến tột cùng sẽ là đại sự gì mà có thể khiến người nói những lời này?

Dung Hoan trong lòng khó chịu, nóng nảy nói: “Sư phụ nói lời này có ý gì? Đuổi tận giết tuyệt? Bốn người chúng ta chung sống đã một ngàn năm, người nào sẽ đối với người nào đuổi tận giết tuyệt?”

Dạ Vi liếc Hân Liệt một cái, thấy hắn bọ dạng không hề biến đổi, không nhịn được cong khóe miệng “Về cái vấn đề này, ngươi nên thỉnh giáo đại sư huynh mới đúng.”

Băng môn mở ra, Dạ Vi nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt đi ra ngoài đầu tiên.

Thương Kiệt cũng nhìn Hân Liệt một chút, sau đó đuổi theo Dạ Vi, Dung Hoan càng ngày càng buồn bực: “Đại sư huynh......”

“Tứ sư huynh, ta muốn đi xem Vô Cửu ca!” Bảo Thù đột nhiên cất cao thanh âm, túm lấy  Dung Hoan lao ra Băng Môn, cũng không quay đầu lại đi về phía trước. Đem tất cả mọi chuyện nàng biết cẩn thận nhìn lại, trong lòng có chút minh bạch.

Minh Quân chỉ còn lại nửa số tu vi, Yêu Vương tuổi tác đã cao, Mặc Hằng Thiên đế đợi một ngàn năm, đợi một cơ hội, diệt trừ Lưu Dục Thiên Quân cùng sư phụ, chân chân chính chính xưng bá lục giới.

Không trách được đại sư huynh cố ý xa lánh bọn họ, bởi vì hắn đã sớm biết, chúng ta và hắn chỉ có thể là địch nhân.

Nàng chợt rất muốn quay đầu lại hỏi hắn một câu, nếu quả thật có một ngày như vậy, hắn thật sự sẽ đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt sao?

Lúc ăn cơm chiều, ba cô nươn  không khí cũng không được bình thường Bảo Thù cùng Yêu Nhiêu ngồi ở một hàng, Tầm Huyên ngồi ở đối diện hai nàng, những người khác vui vẻ, nhưng ba nàng, một câu cũng không nói.

Bảo Thù biết, Tầm Huyên đang rất tức giận.

Đầu tiên là Yêu Nhiêu lừa gạt nàng, nữa là phát hiện mình cũng có một đống bí mật gạt nàng, đặt tại trên bát cứ người nào, trong lòng cũng không thể dễ chịu được, nhưng nàng hết lần này tới lần khác đáp ứng sư phụ, không thể tiết lộ thân phận......

Cả đêm, nàng trằn trọc không ngủ.

Vậy mà vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tầm Huyên giống như chuyện gì cũng không còn phát sinh qua, phá cửa mà vào đem Bảo Thù kéo lên Thất Trọng Thiên. Mới từ Hồng Kiều bước vào quảng trường, Bảo Thù lập tức bị khung canchr trước mắt làm cho ngây người.

Nàng sống năm trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, trên quảng trường, trên nóc phòng, giữa không trung, trừ đệ tử dự thi chính là quần chúng vây xem. Xung quanh một đại lôi đài là mấy trăm tiểu lôi đài, mỗi lôi đài đều bị một đám người vây quanh đến mức nước cũng không lọt, từ chỗ Bảo Thù chỉ có thể nhừn thấy những vầng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ mỗi lôi đài.

“Tại sao ở đây không có ai?” Bảo Thù chỉ vào đại lôi đài hình tròn ở chính giữa.

Tầm Huyên nhìn một cái, “A, nơi đó là để cho bốn vị sư huynh, ba ngày đầu là sơ cấp ban, sau đó là trung cấp ban, cuối cùng là cao cấp ban, bốn vị sư huynh thì tại đêm chào cảm ơn mới biểu diễn.”

“Bọn họ cũng đánh a!” Bảo Thù hưng phấn hét to một tiếng, nàng còn tưởng rằng mấy cuộc so tài thí luyện giống như cuộc thi cuối kì chỉ có người mới nhập môn mới tham gia đâu.

Thủy trưởng lão không biết từ nơi nào nhô ra, run bả vai cười hắc hắc nói: “Đừng kích động quá sớm, cả triều hội, bọn họ so tài là không thú vị nhất! Lần nào kết cục cũng y hệt nhau, không thú vị, không thú vịchút nào!”

“Tại sao lại không thú vị?”

“Lão Đại đối với lão Nhị, một nén nhang lão Nhị tất bại; lão Tam đối với lão Tứ, nửa nén hương lão Tam tất bại. Sau đó lão Đại đối với lão Tứ, lão Tứ mười chiêu tất bại, cuối cùng lão Nhị đối với lão Tam, ngang tay.”

Nghe Thủy lão nói chuyện mà như giảng bài, Bảo Thù cảm thấy đầu óc chóng váng, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì. Tầm Huyên ở một bên tức giận nói: ”Dạ Vi sư huynh bại bởi Hân Liệt sư huynh là bình thường, nhưng tại sao Thương Kiệt sư huynh lại thua Dung Hoan sư huynh?”

Cả Lang Hoa Sơn người nào không biết, Dung Hoan là là kẻ nhác học thuật nhất!

“Bởi vì đây là kết quả tốt nhất chứ sao.”

Tầm Huyên còn muốn hỏi nữa, sau lưng tiếng cười khẽ của Vô Cửu bỗng dưng vang lên: “Dạ Vi cũng không thuộc vương tộc, dù thua Hân Liệt cũng không tổn hại tới mặt mũi Minh giới, Thương Kiệt và Dung Hoan đánh một trận, nếu là Thương Kiệt thắng, đối thủ chính là Hân Liệt. Thử nghĩhạ xuống, một là Thiên giới Thái tử, một là Yêu giới Thái tử, vô luận ai thua ai thắng, vương giả các tộc nếu xem cuộc chiến này, chắc chắn đều không thể đẹp mặt được.”

“Vậy còn vì sao Thương Kiệt sư huynh thua Dung Hoan sư huynh lại không ném Yêu giới mặt mũi?”

“Không biết.”

Bảo Thù hiểu ý gật đầu.

Dung Hoan tuy là Tiểu Thiên quân, lại quy chúc với yêu tộc, nếu đem bối phận ra so, lại thành trưởng bối của Thương Kiệt, thắng Thương Kiệt lại là chuyện đương nhiên, sau đó lại thua đại sư huynh của mình, vừa hợp tình lại vừa hợp lý.

Thật là không tưởng được a, thì ra là thí luyện đại hội nho nhỏ, lại vẫn có nhiều  môn đạo như vậy!

Chín ngày trôi qua, trừ bốn vị nhập thất đệ tử thì chỉ còn Bảo Thù và Bích Ngưng chưa so tài.

Sơ cấp ban người thắng trận cuối cùng là Yêu Nhiêu, yêu tộc các đệ tử bất kể thắng hay thua đều ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như con cua đi ngang qua đường vậy. Vì thế trước một đêm Bảo Thù tranh tài, khi nàng từ Thất Bảo điện luyện xong pháp thuật trở về phòng một khắc, nhất thời sợ tới hồn bay rách tán.

Tiểu Bạch cùng Trọng Minh buồn bực đứng ở ngoài cửa, bởi vì trong phòng căn bản không có địa phương có thể đứng, bên trong đều là Lang Hoa đệ tử, không chỉ bạn cùng lớp, ngay cả cao cấp ban yêu tinh quỷ linh đều ở đây.

Tiên đan linh dược, khôi giáp pháp khí, ngay khi vừa thấy Bảo Thù tát cả đều đồng loạt ném hết cho nàng.

“Hiểu chưa?” Trọng Minh quắp lấy lễ bao bay tới bay lui xếp dặt trên một mảnh đất trống, mệt mỏi thở hồng hộc, “Ngày hôm nay nhìn xuống lục giới thật an ổn, kì thực tích oán đã sâu, nếu là có thêm một GiàDi La mới xuất hiện, ta dùng cái đầu chim ra mà thể, lục giới so với 1500 năm trước còn loạn hơn ngàn lần!”

Bảo Thù không nói lời nào, nàng luyện công mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn nhanh chóng bò lên giường ngủ.

Bởi vì dưới Lang Hoa Sơn cấm pháp lực, lên vương giả các tộc hôm nay mới tề tụ đông đủ, buổi sáng đi Trừng Phạt Điện lúc thấy Minh Quân, nàng sợ hết hồn. Ra cửa đi dạo hoa viên, lại gặp phải một vị lão gia gia hòa ái dễ gần, nói chuyện gần nửa ngày, Thương Kiệt một tiếng “Phụ vương” lại đem nàng kinh hãi tê liệt ngã xuống đất.

Đợi đến Thất Bảo điện, nhìn thấy Lưu Dục Thiên Quân đang cùng Li Diên uống trà thì nàng hoàn toàn sụp đổ (*) mất.

(*) sụp đổở đây có ý là nói bạn Bảo Thù sau khi nhìn thấy cảnh này thì hóa thành đá, sau đó đá bắt đầu long ra lở ra như trong truyện tranh hay vẽ í  (giải thích thế này có được không?)

Làm sao có thể không sụp đổ? Ngay cả các trưởng lão cũng bàn tán xôn xao, năm đó Lưu Dục Thiên Quân cưới Quỷ cô nương, liền không thấy quay lại Lang Hoa Sơn. Lúc này, ngay cả tôn giá đại thần như hắn cũng đến, Lang Hoa có phải hay không sắp lúc đổi ngày (*)?

(*) đổi ngày: ý nói có chuyện xảy ra khiến cho Lang Hoa môn thay đổi không còn như trước nữa

Chân mày xoắn lại, nàng ngồi ở trong đống ở lễ phẩm, ngay cả ddoognj đậy cũng lười động.

Vô Cửu nói cho nàng biết không cần để ý ngày mai cùng Bích Ngưng đánh một trận, tuyệt đối không thể phân ra thắng bại, nàng vốn cũng không để ý, nhưng lúc này, nàng càng không hiểu, tại sao ngay cả Vô Cửu cũng thay đổi trở nên khó hiểu như vậy?

“Chủ nhân, có chuyện ta nghĩ rất lâu, bây giờ quyết định nói cho ngươi biết.” Trọng Minh giơ cánh lên đánh lên người nàng liên tục.

“Ừ? Chuyện gì?” Bảo Thù thờ ơ  hỏi.

“Hôm này ta tới mật thất sau núi thì thấy một người áo đen từ bên trong đi ra, chính là ca ca ngươi Vô Cửu.”

“A!” Bảo Thù đột nhiên nhảy dựng lên, “Làm sao có thể?”

“Ta cũng không hiểu, mật thất ở ngay chính giữa sau núi, xung quanh đều là ác thú, trong tình huống không thể sử dụng pháp thuật, một con tiểu hồ li ngàn năm làm sao có thể một mình đi vào? “

“Ngươi xác định ngươi không có hoa mắt, không có nhìn nhầm?” Bảo Thù vẫn chưa tin.

Trọng Minh nói: “Sẽ không, hơn nữa hắn tựa hồ phát hiện ta, đột nhiên lách người núp vào, ta nghĩ nếu hắn là ca ca ngươi, nên cũng không đi theo, về sau càng nghĩ càng thấy kì quái.”

Bảo Thù chán nản ôm đầu, quá rối loạn, tại sao trong một đêm, cái gì cũng rối loạn!

Trọng Minh nhìn nàng như thế muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng nói: “Còn có một chuyện nữa, ta muốn cũng nói cho ngươi biết, ngươi còn nhớ phải bạch y nhân ngàn năm trước ở sau núi cứu ta, hôm nay, ta thấy được hắn.”

“Là ai?” Bảo Thù ngẩng đầu lên.

Trọng Minh nói: “Là ngươi phụ thân của Dung Hoan sư huynh, Lưu Dục thiên quân......”

Vừa cả đêm chưa chợp mắt, buổi sáng Bảo Thù chỉa vào hai con mắt gấu mèo [⊙⊙]  xuất hiện ở trên Mộng Hồi Điện thì Li Diên một ngụm trà vừa uống lập tức phun ra ngoài, dở khóc dở cười nói: “Ngươi sao vậy, cuộc tỷ thí này chỉ cần dùng hết sức là được rồi, vi sư cũng không mong ngươi sẽ thắng.”

Bảo Thù cúi đầu, lại ngẩng đầu lên, do dự thật lâu.

Nàng hít một hơi thật sâu, hỏi: “Sư phụ, người có thể nói thật cho đồ nhi biết, trên người đồ nhi, rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì?”

Li Diên không ngờ nàng lại hỏi câu này, ngạc nhiên không dứt, hồi lâu mới đắn đo nói: “Thù Nhi, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”

“Ban đầu môn thiếp rõ ràng là giả, vì sao sư phụ còn phải thu đồ nhi nhập môn, đã vậy che chỡ trăm bề cho đồ nhi, đây không phải là thật kỳ quái sao?” Dừng một chút, Bảo Thù trầm giọng lại nói, “Hỏa Hoàng nhất tộc chỉ còn lại sư phụ, Hân Liệt sư huynh, Mặc Hằng Thiên đế, như vậy, ngày đó người đưa thiệp đến rốt cuộc là người nào? Hân Liệt sư huynh không thể ở ban ngày hiện thân, cho nên không phải là hắn! Nếu nói sư phụ, ngài nếu muốn thu đồ nhi làm đồ đệ, tội gì phải đưa một tấm thiệt giả tới cố lộng huyền hư? Vì vậy, trên trời dưới đất chỉ còn lại Mặc Hằng Thiên đế một người, hắn thiết kế đem ta dẫn lên Lang Hoa, lại cố ý hiện ra chân thân để cho sư phụ ngài thấy rõ là do hắn đưa tới, làm ra tình cảnh lớn như thế, đến tột cùng là muốn gì?”

Li Diên vừa mừng vừa lo, vui mừng xoa đầu nàng: “Ngươi quả nhiên đã trưởng thành.”

Bảo Thù lắc mình tránh thoát, ánh mắt trong trẻo nói: “Đồ nhi tuy chậm chạp nhưng không ngốc! Bây giờ nhớ lại, lúc phụ thân đồ nhi nhìn thấy thiệp, vẻ mặt không phải là kinh ngạc, mà là hoảng sợ...... Mẫu thân tuy đánh thuốc mê phụ thân nhưng lấy pháp lực của phụ thân, sau khi tỉnh lại muốn bắt đồ nhi về nhà cũng không phải việc khó, vậy thì giải thích duy nhất, phụ thân đồ nhi đã xảy ra chuyện!”

Cả người run rẩy, nàng cắn chặt hàm răng: “Đồ nhi không muốn so tài, đồ nhi muốn về nhà!”