Thiên Hạ Đệ Nhị

Quyển 4 - Chương 80: Đừng xem, đi ngủ đi

“Đã trễ thế này rồi làm sao trở về?” Thậm chí anh cũng chẳng hề quay đầu lại: “Phòng tắm phía bên kia.”

Cơn nước xong đi rửa mặt, tôi hơi lo lắng, lần này không muốn mẹ để ý nên tôi gần như không mang theo gì. Có điềuvừa đi vào nhìn mới phát giác ra tôi lo lắng cũng dư thừa. Dường như anh đã sớm chuẩn bị, bên trong có một bộ vật dụng tắm rửa mới, ngay cả dầugội đầu cũng chưa mở.

Khi nước nóng vừa xả xuống, cảm giác mệtmỏi cũng tan đi không ít. Lúc đi ra ngoài chính là lúc chuẩn bị thànhchiến mỗi tuần. Trên IS anh thành thạo phân phối nhân lực, tôi đi đến,tiện tay kéo ghế ngồi cạnh anh. Người Ẩm Huyết Minh đã tập hợp đầy đủtrên màn ảnh, nhân vật 3D xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, tôi biết bìnhthường lúc này Con Rối sẽ chụp hình bừa bãi, có điều hôm nay dường nhưanh ta không lên mạng.

Đây là kỷ niệm trước mỗi lần chiến đấu, mỗilần cả thế lực Ẩm Huyết Minh tham gia hoạt động, trên trang Ẩm HuyếtMinh ở diễn đàn luôn tìm thấy ảnh gia đình.

Mà hình đầu tiên mãi mãi là Hồi Đầu VôNgạn là hoàn toàn không thể nghi ngờ. Trong màn hình chiến sĩ thiên cơquen thuộc lẳng lặng đứng trước hàng, nhìn cả đội hình 3D hùng vĩ oainghiêm. Người sau màn ảnh lại không nhìn thấy biểu cảm gì.

“Đừng xem, đi ngủ đi.” Giọng nói anh không lớn, nhưng đủ để người trên IS nghe thấy. Tôi nghe thấy bên trong vanglên tiếng người lẫn lộn.

“Lão đại, chẳng lẽ là phu nhân ở bên cạnh?”

“Không thể nào… lão đại anh đã kết hôn thật hả?”

“Òa, òa, òa, tim tôi vỡ nát trên mặt đất.”

“Xía, Lão đại không kết hôn cậu cũng đừng hi vọng.”

“Cút!”

“Lão đại, chị dâu xinh đẹp không?”

………

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại nở nụ cười thản nhiên bố trí phương án tác chiến. Sau đó xua xua tay với tôi, ý bảo đi ngủ đi.

Cuối cùng là ở nơi xa lạ, bao giờ tôi cũng ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Bức tranh trúc xanh trong gian phòngkhiến cả không gian cũng toát lên sự trang nhã thấp thoáng. Vật pha lêtrang trí trên bàn rất xinh đẹp, hương thơm mát lạnh khiến người ta bấtgiác suy đoán cuối cùng đây thuộc dạng đàn ông gì.

Khi tỉnh ngủ đã là hơn mười giờ, tôi dạobước đến phòng khách, anh còn đang ở trước máy vi tính, chẳng qua caumày: “Sao không ngủ nhiều hơn một chút?”

Tôi ngủ hơi nhức đầu, xoa xoa huyệt tháidương đi đến, anh đang dẫn người ở phó bản Dịch Kiếm, chốc chốc thì bảopháp sư chú ý di chuyển, chốc chốc thì bảo thầy thuốc lui về sau trênIS. Người trong đội ngũ vô cùng vâng lời, tôi xem chắc là bị anh dọarồi. Cả Ẩm Huyết Minh ai cũng biết anh là người yêu cầu nghiêm khắc khivào phó bản làm nhiệm vụ.

Anh không ngừng dạy người mới đánh thếnào, lúc nào đi vào bên trong kéo quái, lúc nào phải đứng chung vớinhau, lúc nào thì khi đánh chủ không gánh được thì phải mở ra hai trậnvân vân…. Tất cả mọi người trên IS lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.

Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh anh, anh nhìntôi một cái, lại cau mày, lúc này cuối cùng nhớ phải tháo tai nghe:“Không thay quần áo?”

“Ặc…” Tôi hơi chột dạ: “Lúc đó nghĩ là sang đây gặp xong rồi về, cho nên không mang ….”

Anh hơi nhướng máy, vừa nhìn vào ánh mắttôi đã không nhịn được…. Được rồi, được rồi, dù sao Mộc Tương Phi có sĩdiện gì trước mặt anh đâu. “Nếu như em mang quần áo, mẹ em nhất định sẽphát hiện ra.”

Vẻ mặt anh muôn phần bất đắc dĩ: “Nói cách khác… Em không mang theo bộ đồ nào đến thành phố V?”

Tôi muốn nói tôi có thể mua, thế nhưng anh lại quay đầu: “Con Dê, đến đây dẫn bọn họ đi phó bản Dịch Kiếm.”

Tôi hơi mừng rỡ, ghé vào tai anh nói: “Chớ Mổ Dê à?”

Anh không trả lời.

Hệ thống: Chớ Mổ Dê gia nhập tổ đội.

Hệ thống: Đội trưởng thoái vị nhường cho Chớ Mổ Dê, Chớ Mổ Dê trở thành đội trưởng.

Hệ thống: Bạn thành công thoát khỏi tổ đội.

Hình ảnh thay đổi, vừa đến cửa phó bản lại khiến cho một trận xôn xao.

[Phụ cận] Châu Chấu Mùa Đông: Ôi, tôi đã nhìn thấy gì đây???

[Phụ cận] Ma Nam Tóc Trắng: *Vây xem*

[Phụ cận] Tiêu Tiêu Tiểu Công Chúa: Ôi ôi ôi….

Mà sôi trào chẳng qua là người xung quanh, chiến sĩ khiên lớn đao dài gần như lạnh lùng lên ngựa, đến tiền trang,phân loại đồ vật, bỏ vào rương hoặc bán, hoặc là cho ngựa, hoặc là hủyđi làm nguyên liệu, không cần thì để vào trong quốc khố thế lực. Tôiphát hiện thói quen của người này thật là đáng sợ.

Hèn gì trước kia anh luôn trách Mộc Tương Phi để vật phẩm lộn xộn.

Sửa sang lại vật phẩm xong, anh tắt tròchơi, đứng dậy cầm một chiếc áo khoác thật dày trong phòng ngủ cho tôi.Tôi muốn nói không cần, nhưng khi nhìn vẻ mặt của anh, xem chừng nóicũng vô dụng. Cho nên ngoan ngoãn khoác vào.

Anh vẫn khoác hờ vai tôi đi ra khỏi chungcư, bên ngoài rất lạnh, gió thổi qua khuôn mặt như dao cắt. Đài khítượng nói nhiệt độ còn xuống tiếp nữa, biết sớm như vậy tôi đợi hai ngày sau hẳn đến.

Lại một trận gió thổi qua, tôi gần nhưkhông nhịn được tránh phía sau thân anh. Anh thở đài, kéo khăn quàng cổcủa tôi xuống, tôi thoáng run run. Anh gấp khăn lại, khăn quàng cổ do mẹ đan, rất rộng, sau khi gấp lại quấn vào cổ, ngay cả cằm cũng bị chelại, có điều đúng là ấm áp hơn một chút.

Trung tâm cách chung cư ba phút đi đường,anh kéo tôi trực tiếp đi lên tầng ba bán trang phục nữ. Hơi ấm phả vàomặt, hơn nữa cô gái bán hàng vô cùng nhiệt tình, tâm trạng tôi cũngchuyển biến tốt đẹp theo đó.

Phụ nữ đi mua sắm là rất đáng sợ, khụ, dường như Đông Phương Lạc cũng là phụ nữ mà.

Khi tôi đi dạo đến vòng thứ năm, một tay anh kéo lấy tôi, một tay cầm một bộ váy caro đen đỏ, đẩy tôi vào trong phòng thử đồ.

“Này….” Tôi vừa nói một câu, anh đã quát khẽ: “Im miệng.”

Tôi mặc váy vào, giọng cô gái bán hàng đãvang lên hơi khoa trương: “Bộ đồ này quả thật giống như may riêng cho cô vậy đó.” Dĩ nhiên lời thế này không phải thật, tôi quay qua quay lạitrước gương vài vòng, anh đã đi đến, trên tay còn có hai chiếc áo khoác, phối với chiếc váy này càng thêm xinh đẹp.

Anh chọn một đôi giày tuyết nhung đentrắng, nói là rất hợp. Dường như cô gái bán hàng cũng biết bản thân mình không cần thiết…. Cho nên lẳng lặng mặc cho anh chọn, thời điểm thíchhợp sẽ thán phục hai câu như là anh thật có mắt lựa chọn, rồi mang số đo thích hợp cho anh là được.

Cuối cùng chọn ba bộ quần áo, cô gái bánhàng cười híp mắt lại thành một đường nhỏ, in hóa đơn. Tôi nhận lấy hóađơn, đúng lúc đó anh cũng đưa tay đến, hai cái tay đụng vào nhau rấtxến, anh nhận lấy điềm nhiên như không. Tôi đuổi theo anh: “Ấy… Vô Ngạn, em có mang tiền.”

Dĩ nhiên hiệu quả những lời này chúng ta cũng biết là không đáng kể.

Tại quầy thu ngân, anh đưa thẻ ra. Tôi hơi bất an. Tuy những năm này Mộc Tương Phi nhận tiền, trang bị, nguyênliệu vân vân…. của Hồi Đầu Vô Ngạn như một thói quen. Nhưng dù sao tròchơi và thực tế vẫn khác biệt.

Chẳng qua là nếu như tôi và anh tranh nhau trả tiền, có thể là quá mức giả tạo hay không?

Xách đồ vừa định xuống lầu, thế nhưng anhlại quẹo phải bên phía thang máy, sau đó là đi đến quầy bán quần áo lót. Tôi bỗng cảm thấy kỳ lạ…. Dường như anh rất quen thuộc với tầng trangphục nữ. Nhưng nghĩ cũng không có gì lạ, anh ở đây mà, khẳng định rấtquen thuộc với trung tâm.

Nhưng mà đồ lót….

May mà lần này anh không có gây trở ngạicho tôi, ngồi bên bàn kiếng lật xem báo. Biết tính nhẫn nại của quý ôngnày không tốt, tôi cũng không dám lựa chọn nhiều, xem vài bộ cảm thấy có thể. Cho nên khi cô bán hàng đưa hóa đơn, lần này thậm chí anh khôngcho tôi cất lời đã thản nhiên nói: “Chờ anh ở đây.”

Lúc đi ra ngoài đã gần mười hai giờ, trênđường không có bao nhiêu người. Đèn đường soi nghiêng chiếc bóng củachúng tôi thật dài, anh cầm túi đi trước, tôi yên lặng theo sau, trongbóng đêm chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng bước chân của chúng tôi.