Khi nàng và hắn cùng tiến vào khoang thuyền, lại phát hiện nơi này có cơ quan khác thường. Ở bên ngoài thì thấy là một chiếc thuyền lá liễu, nhưng trong khoang thuyền lại là một gian phòng xinh đẹp, vách phòng bằng gỗ tử đàn chạm trổ lộng lẫy, khắc hoa, ngọc lưu ly màu vàng, lụa mỏng phất động, mọi thứ trên bàn rất hoa mỹ. Gian phòng này phải dành cho một người có thân phận tôn quý tao nhã ở mới thích hợp.

“Rất đẹp.” Tô Mặc tán thưởng tự đáy lòng, cơ quan này thật đặc biệt, phòng cũng rất đẹp.

Không thể không nói, gian phòng này vô cùng tinh xảo, bình phong cổ họa, dạ minh châu to bằng nắm tay khảm trên vách tường, xa xỉ hoa lệ. Gia cụ cũng đầy đủ mọi thứ, cho người ta cảm giác tuy rất đẹp nhưng lại có chút lạnh, không mang hơi người.

Nàng nhớ phòng của Sư Anh kiếp trước không phải là thế này.

Tô Mặc ngước mắt nhìn hắn, Sư Anh cười cười, kéo nàng vào trong phòng, dẫn nàng đi tham quan mọi chỗ, hắn nói: “Nàng xem, cơ quan thuật huyền diệu ở chỗ không thể bị mặt ngoài mê hoặc, con thuyền này có càn khôn bên trong có đúng không?”

“Đúng vậy.” Tô Mặc gật gật đầu.

“Nàng thấy thế nào?”

Tô Mặc đảo mắt qua, khẽ cười nói: “Thật huyền diệu, thật thoải mái, thật rộng rãi, cũng rất sạch sẽ.”

Sư Anh ngồi xuống giường, cũng cười: “Kỳ thực nàng nghĩ một đường nói một nẻo, ta nhìn được trong mắt nàng, nàng muốn nói nơi này không có chút hơi người nào phải không?”

Tô Mặc lập tức không khách khí: “Không sai, đúng là không có hơi người.”

“Đúng rồi, nàng uống rượu không?” Sư Anh bước lên trước, hắn mở ngăn tủ ra, bên trong đã có sẵn các loại rượu ngon tinh khiết, vừa nhìn là biết trân quý trăm năm, “Nàng thích rượu gì? Trúc Diệp Thanh? Nữ Nhi Hồng? Trạng Nguyên Hồng? Rượu Lan Lăng?”

Tô Mặc kinh ngạc, nàng vẫn cho là hắn không uống rượu.

“Thế nào? Sao lại nhìn ta như thế? Cứ như nhìn quái vật gì vậy.” Sư Anh ôn nhu cười, hắn lấy một vò rượu Nữ Nhi Hồng thích hợp cho nữ tử ra, “Rượu này hẳn là nữ tử thích, tiếu ngữ doanh hương giai nhân ngộ, phù dong vị xuất thủy dĩ hồng*, từng giọt vào miệng, răng môi lưu hương.” (*câu này hình như là thơ nhưng mình tìm không thấy, có lẽ là tác giả tự sáng tác, mình dở edit thơ lắm nên thôi bỏ qua nha @@)

Tô Mặc nhíu mi, “Nhưng ta cho là ngươi chỉ thích uống trà?”

“Có người bên cạnh ta vẫn thích uống rượu, có thể giải sầu.” Sư Anh đi về trước vài bước, quay đầu lại cười với nàng, giọng điệu nhu hòa nói: “Kỳ thực lúc một mình cũng rất cô độc.”

Tô Mặc nhìn gương mặt thanh nhã của Sư Anh, lại nhìn vò rượu, thứ kiếp trước nàng không nhìn thấy. Xem ra bất luận là ai thì cũng đều có lúc tịch mịch, Sư Anh cũng có một mặt nàng chưa từng gặp. Tâm Tô Mặc nhịn không được đau lòng, người đời cxhỉ thấy hắn áo trắng như mây, thân phận đệ nhất kỳ tài cao cao tại thượng, nhưng lại không nhìn thấy nội tâm cô độc trăm năm của hắn.

Sư Anh rót cho nàng một ly rượu, sau đó tự rót tự uống một mình.

“Đúng rồi, Anh tiên sinh, cửa vào Yêu giới ngươi đã từng vào chưa?” Tô Mặc bưng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một cái, quả nhiên hương vị rất tốt. Nàng nhướng mắt, nhẹ giọng hỏi.

“Chưa từng.” Sư Anh lắc đầu.

“Còn nữa, Anh tiên sinh, hiện tại ta đã thay trang phục nam nhi, tiên sinh có cần thay đổi vẻ ngoài hay không? Như vậy có lẽ sẽ thoải mái hơn một ít.”

“Không cần thiết, cái ô này của ta không bao giờ có thể che giấu thân phận được, nhưng ta cũng đã quen mang theo nó rồi.” Sư Anh vuốt ve ly rượu, ôn nhu nói: “Sau khi chúng ta vào Yêu giới, cái ô này có thể thu lại.”

“Đúng rồi, Anh tiên sinh, vì sao ngươi phải luôn dùng ô? Có nguyên nhân gì?” Tô Mặc chuyên chú nhìn hắn, hỏi lại vấn đề đã từng hỏi kiếp trước.

“Mặc Nhi, vì sao phải hỏi?” Sư Anh nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu vô hạn, như đang nhìn nữ nhân mình yêu thương nhất.

“Ta vẫn luôn muốn biết.”

“Vậy ta nói, nhưng không phải là hiện tại, thời điểm còn chưa đến.” Sư Anh đứng thẳng, chuyển mắt.

“Được rồi!” Tô Mặc nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn hắn, như cười như không, hi vọng hắn không đột nhiên mất tích như trước.

“Kỳ thực, Mặc Nhi, ta cũng muốn biết vì sao nàng lại có hai nam nhân.” Sư Anh bỗng lên tiếng hỏi.

Tô Mặc nhất thời cả kinh, ly rượu trong tay suýt thì bị đổ.

Nàng vô thức đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp, biểu cảm có chút xấu hổ, cũng có chút khó mở miệng. Tuy rằng nàng biết rất nhiều chuyện khó có thể giấu được hắn, vốn tưởng hắn sẽ luôn giả hồ đồ, nào ngờ hắn lại chính miệng hỏi ra. Trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tô Mặc nâng mắt, nàng nhìn phong cảnh non xanh nước biếc vẽ trên bình phong cách đó không xa.

“Ngươi biết rồi sao?” Tô Mặc cúi đầu hỏi.

“Ta đã biết, nhưng thời gian không lâu.” Ý cười trên mặt Sư Anh vẫn như cũ, thậm chí ánh mắt không hề có chút dao động nào. Hắn chậm rãi nói: “Mà ta tin nàng có nỗi khổ bên trong, ta biết nàng nhất định không phải nữ nhân tùy tiện.”

Tô Mặc hít một hơi thật sâu, rũ mắt xuống đáp: “Kỳ thực ta có bảy khế ước.”

“Chẳng lẽ là khế ước phu thê?” Sư Anh hiển nhiên là biết rất nhiều chuyện người thường không biết.

“Không sai, ta cũng không biết vì sao. Từ khi ta… Từ khi ta ra đời đã có rồi.” Tô Mặc cụp mắt, sau khi nói xong câu này, lòng nàng rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra. Có một số việc đã được trời định trước, vận mệnh là như thế, đôi khi thoạt nhìn tựa hồ như bản thân có thể lựa chọn, nhưng cuối cùng lại không tự quyết định được. Không biết vì sao, lòng nàng có chút áy náy khi nhìn Sư Anh.

“Ta rõ rồi!” Sư Anh cầm ly rượu trong tay, thấp giọng nói, “Việc này không trách nàng.”

“A Anh…” Tô Mặc trầm mặc, lại nhịn không được uống thêm mấy ly rượu.

Sau một lúc lâu, khuôn mặt nàng ửng đỏ, tửu lượng không cao. Nàng bỗng khe khẽ nói: “A Anh, ta có chuyện cũ muốn kể cho chàng, chàng muốn nghe không?”

Sư Anh ngẩn ra: “Nàng muốn kể chuyện cũ gì?”

Đôi môi đỏ mọng hé mở: “Đã từng có một nữ nhân rất xinh đẹp, hơn nữa cũng rất có tài, chỉ tiếc nàng mang thân thuần âm, là đối tượng phần lớn hoàng tộc và người có quyền tranh đoạt. Nàng không thể không che giấu dung mạo của mình, chuyện buôn bán của gia tộc cũng rất tốt. Sau này gia tộc xem xét cho nàng một vị hôn phu, hắn anh tuấn tiêu sái, nhưng hắn lại thích muội muội của nàng. Sau khi hai người thành thân, hắn không chạm vào nàng, thậm chí sau khi biết được nàng là thân thuần âm, hắn còn tự mình đưa nàng đi.”

Sư Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, sắc mặt hơi thay đổi, “Sau đó thì sao?”

Tô Mặc nhợt nhạt cười: “Sau đó nàng chạy trốn khắp nơi, lại gặp phải một nam tử.”

Lúc này nàng ngẩng đầu, nghiêm cẩn nhìn Sư Anh, cười nói: “Nam tử kia rất tao nhã, rất tuấn mỹ, có chút giống chàng…”

Nàng chậm rãi đứng lên, tay cầm ly rượu, dáng vẻ lười nhác, hơi dựa vào giường, nói tiếp: “Hắn dạy nàng cơ quan thuật, dạy nàng ảo thuật, dạy nàng rất nhiều, là một quý nhân trong mệnh của nàng.”

Sư Anh nghe vậy, tim bỗng truyền đến cảm giác kỳ quái, bỗng nhiên đập hỗn loạn. Trước mắt hắn dường như xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, đồng thời có thể nghe rõ tiếng tim đập. Hắn im lặng ngồi, im lặng nghe giọng nói mềm mại của nàng, cứ như đây là chuyện hạnh phúc nhất trong đời hắn.

Tô Mặc đi đến cạnh hắn, nói: “Bọn họ sống cùng nhau, ở một nơi đầy khắp cơ quan. Nam nhân mỗi ngày đều làm món ăn cho nàng, nàng đắm chìm sâu vào đó. Bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm cũng càng ngày càng sâu đậm. Nhưng nam tử kia luôn nghiêm cẩn giữ vững đạo quân tử, chỉ có ban đêm hai người mới có thể ngồi tâm sự dưới ánh trăng. Hắn từng nói nàng nguyện ý cưới nàng, nguyện ý một đời một kiếp ở cùng nàng. Nàng cũng rất vui mừng mong đợi chờ ngày đó đến, hi vọng có thể nắm tay hắn cả đời…”

Sư Anh hít một hơi khí lạnh: “Sau đó thì sao?”

Tô Mặc rót cho mình một ly rượu, quyến rũ cười nói: “Sau đó nam nhân đột nhiên mất tích, không còn xuất hiện nữa.”

“Sao lại vậy?” Sư Anh kinh ngạc.

“Sau đó nàng vì tìm không thấy hắn nên bị một nam nhân cường thế mang đi, bị hắn độc chiếm ba năm nhưng lòng nàng vẫn nhớ nam nhân đã mất tích kia. Nàng luôn đợi hắn, luôn đợi, cho đến nhiều năm sau…” Lúc này Sư Anh đã cảm giác được thân thể Tô Mặc đang run run, tựa như ủy khuất, không cam lòng khó nói nên lời.

“Về sau thế nào?” Sư Anh híp híp mắt, lòng đau đớn khó nhịn, hắn muốn biết kết cục của câu chuyện cũ này.

“Không có sau này, ta không nhớ được.” Tô Mặc cười yêu mị, nàng lảo đảo đứng thẳng lên. Hiện giờ nàng uống rượu quá nhiều nên mới nói ra những lời này, “Không bằng ta nhảy một điệu cho Anh tiên sinh xem đi… Ta còn chưa nhảy cho ngươi xem phải không?”

Sư Anh lại ngẩn ra, tuy rằng hắn biết Sư Anh là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường, biết nàng có thể nhảy, nhưng không ngờ lúc này nàng lại nhảy vì mình.

Nàng quả nhiên đã say rồi, vậy mà lại còn say ở đây, ở thời điểm cô nam quả nữ này.

Tô Mặc tuy rằng mặc nam trang, nhưng toàn thân nàng vẫn tản ra mị ý. Nàng mềm nhẹ đi về trước vài bước, dáng người mềm mại nhanh nhẹn. Eo nhỏ khẽ lắc, thân thể từ từ xoay tròn như hoa tường vy nở rộ. Ánh mắt nàng như nước chảy, đầu ngón tay cong cong, mũi chân giương cao ra sau, vòng eo mềm mại.

Nàng xoay tròn từng vòng từng vòng, tóc dài tung bay, quyến rũ quỷ mị. Bỗng nhiên nàng dừng lại, cánh tay chậm rãi đưa lên cao, đầu ngẩng, eo lắc. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, nàng nhẹ nhàng nghiêng người nằm trên đất, tạo thành một tư thế “quý phi say rượu” tuyệt mỹ.

Tuy mặc nam trang, nhưng Tô Mặc đổ mồ hôi ướt cả người, búi tóc đã rớt từ lâu, không còn ai cho rằng nàng là một thiếu niên nữa. Dưới ánh sáng dạ minh châu, nàng càng thêm có vẻ mị hoặc, dáng người hoàn mỹ ẩn hiện mơ hồ, khiến Sư Anh cảm thấy đẹp không sao tả xiết. Hắn thì thầm nói: “Đây là khúc Nghê Thường Vũ Y, linh hồn của Yêu Cơ Kim Ngu Đường sao?”

Ngón tay Tô Mặc vỗ về chơi đùa ly rượu, quyến rũ nói: “Không sai, ai có thể ngờ một nữ nhân chỉ xem vũ đạo vài lần là đã thể hội được tinh túy bên trong đó? Nữ nhân được các đế vương tranh đoạt, bề ngoài nhìn thì phong quang, nhưng ai có thể thấu hiểu được nội tâm của nàng?”

Ánh mắt Sư Anh chớp lên, dường như muốn nhìn xuyên tới đau thương nàng đang chôn sâu trong lòng.

Lúc này, nàng tao nhã nâng đùi phải lên, mũi chân cong nhẹ, bỗng nhiên lượn một vòng rồi đứng dậy. Dung nhan mị hoặc, đôi môi đỏ mọng, kỹ thuật nhảy tựa như nhánh hoa phất ngang trời, trăm hoa tung bay.

Nàng nhảy múa tùy ý, kiếp trước nàng chưa từng nhảy cho hắn xem lần nào.

Vì thế, kiếp này, nàng sẽ bù lại khuyết điểm đó.

Nàng vung ống tay áo rộng lên, mặt cười như ngọc, hương hoa tự nhiên. Vừa bay lượn, nàng vừa ngâm xướng: “Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu. Mạch thượng thùy gia niên thiểu, túc phong lưu. Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu. Tung bị vô tình khí, bất năng tu!”

Sư Anh ngẩn ra, bài thơ này hắn đương nhiên biết, nhưng không biết đã đọc qua khi nào. Đôi mắt đen hẹp dài của hắn không thể hiện rõ cảm xúc. Hắn lẩm bẩm theo: “Hạ nhật du, dương hoa phi nhứ chuế mãn đầu. Niên thiểu khinh cuồng, nhậm ý bất tri tu. Vi bỉ hoa dung, nhất thân la thường ngọc tao thủ. Hưu ngôn sầu!”

Tô Mặc chuyển thân, mũi chân ngừng lại, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn. Không ngờ hắn lại có thể đọc được bài thơ hắn từng đọc cùng nàng kiếp trước. Nàng lại hé môi thì thầm: “Thu nhật du, lạc anh tân phân hoa mãn đầu. Nhi lang tình thâm, y y song lệ lưu, hận ly sầu. Bất nhẫn biệt, đãi đáo sơn băng thủy đoạn lưu!”

Hai mắt Sư Anh loe lóe sáng, trong lòng như trào lên cảm xúc quen thuộc mà chua xót, hắn lại nhịn không được đọc câu cuối cùng: “Đông nhật du, tự thủy vân tuyết lạc mãn đầu. Mạc thị thùy gia thiểu niên bất tri sầu. Tung vô tâm, điệt nhập vân nê, tương khán tiếu bất hưu!”

Sư Anh nhìn nữ tử trước mắt, nhớ kỹ bài thơ kia trong tim, lại tỉ mỉ nhìn vũ điệu tuyệt vời trước mắt. Tô Mặc nhảy dần chậm lại, nghe giọng đọc của hắn, nàng đưa mắt phức tạp nhìn hắn, có chút tưởng niệm, có chút đau thương, có chút yêu nồng nàn…

Bỗng con thuyền lắc một cái, hai chân Tô Mặc mềm nhũn, y phục khá rộng, nàng vô ý giẫm phải vạt áo. Nàng té ngã vào lòng Sư Anh, Sư Anh cảm giác được thân thể Tô Mặc khẽ run lên một cái.

Rốt cục, nàng đã nhịn không được nhào vào lòng hắn, vùi mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

Ánh mắt hắn dần trở nên dịu dàng vô hạn.

Nàng dựa vào hắn. Đây là mộng ư? Hay không phải mộng?

Hắn nhìn nàng, trong mắt phản chiếu bóng dáng của nàng. Nhất thời, bảy khế ước cái gì đó, hắn đều đã quên sạch.

Sư Anh kìm lòng không được, cúi đầu nói: “Mặc Nhi, ta có thể trở thành nam nhân thứ ba lập khế ước cùng nàng hay không?”