Tối, tại Mộ phủ

Một bóng đen bay vụt qua trên các nóc nhà. Đó là Mộ Lãnh Thanh. Nàng đã quyết định đêm nay sẽ đi thám thính tình hình Mộ phủ trước rồi sau đó mới hành động. Nhìn thấy tên thị vệ đang đi tuần tra, Mộ Lãnh Thanh quyết định đi theo hắn. Tên thị vệ bỗng cảm thấy lạnh gáy mà không hiểu tại sao. Hắn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình vậy. Bỗng trước mắt hắn tối sầm, ngất đi. Mộ Lãnh Thanh kéo hắn vào bụi cỏ thay đổi y phục với tên thị vệ. Giờ thì nàng đã không lo về vấn đề cải trang nữa.

Đi vòng quanh một hồi, không thấy có gì đặc biệt, Mộ Lãnh Thanh định quay về nhưng bỗng thấy một tên gia đinh tiến về phía viện của Mộ Diễm Linh. Tên gia đinh kia lén lén lút lút, nhìn xung quanh không có ai, đẩy cửa viện kẽo kẹt đi vào phòng Mộ Diễm Linh, trên vai hắn khoác một bọc lớn. Mộ Lãnh Thanh nở nụ cười nham hiểm, Mộ Diễm Linh tối nay sẽ là nạn nhân của nàng. Nghĩ sao làm vậy, Mộ Lãnh Thanh cậy nắp hòn gạch trên mái nhà nhòm vào trong. 

Nàng thấy tên gia đinh kia dâng lên cho cô ả một thanh kiếm. Có vẻ là loại kiếm rất tốt. Lưỡi kiếm mang một màu đen tuyền hắc ám được đính rất nhiều viên bảo thạch tím phát sáng, chạm trổ hình hai con bạch hắc long uốn lượn uy nghi ghi những văn tự cổ xưa. Chuôi kiếm được tô điểm bởi một màu xám bạc lấp lánh có ghi chữ ÁM MA. Mộ Diễm Linh vui mừng lấy thanh kiếm từ tay tên gia đinh múa vài đường kiếm. Có vẻ như tinh thần Mộ Diễm Linh sáng nay đã được ai đó bảo vệ nên giả bộ diễn kịch với nàng. Nhìn thấy cảnh đó không hiểu sao Mộ Lãnh Thanh cảm thấy quen thuộc. Một hình ảnh vụt qua trong đầu nàng, nhanh đến mức nàng không kịp nắm bắt.

Lắc đầu xua đi ý nghĩ, Mộ Lãnh Thanh phá ngói tung người nhảy vào trong. Mộ Diễm Linh thấy nàng thì rất ngạc nhiên, sau đó là phẫn nộ đánh một chưởng về phía Mộ Lãnh Thanh. Nàng mau chóng né đòn, dùng 5 thành công lực đánh một chưởng về phía ả và tên gia đinh. Tên gia đinh chết ngay lập tức, Mộ Diễm Linh bị trọng thương phun ra một búng máu rồi ngất đi. Mộ Lãnh Thanh đoạt lấy thanh kiếm từ tay Mộ Diễm Linh, cảm giác quen thuộc ngày càng ùa về nhiều hơn. Mộ Lãnh Thanh quyết định sẽ mang thanh kiếm này về tìm hiểu. Nhìn quanh gian phòng của Diễm Linh, nàng nở một nụ cười tà ác, quyết định sẽ vơ vét hết của cải nơi đây. 

Sau một hồi bị nàng vơ vét, căn phòng của Mộ Diễm Linh trông không khác gì một căn phòng bình thường của nông dân. Ngoại trừ cái giường, bàn trang điểm và bộ bàn ghế, căn phòng không còn một thứ gì. Mộ Lãnh Thanh cười cười, xem ra tối nay nàng thu thập được khá nhiều. Đút cho tên gia đinh một viên khải tử hồi sinh và một viên lãng quên đan, nàng thâm nhập vào trí nhớ của Mộ Diễm Linh, thay đổi kí ức của ả. 

Sau đó nàng lột sạch quần áo của hai người họ ném lên giường, thay lư hương thơm trong phòng thành lư hương xuân dược. Nam nữ hít phải loại hương này sẽ triền miên với nhau cho đến chết, trừ khi người có thành công lực cao đến chưởng lực vào họ khiến họ tàn phế thì tác dụng mới hết. Đây là loại lư hương tàn nhẫn mà Mộ Lãnh Thanh mới chế ra gần đây. Nàng muốn những người khi dễ nàng năm xưa phải chịu đựng thứ sống không bằng chết theo cách thống khổ nhất. Ném lại nụ cười khinh bỉ, Mộ Lãnh Thanh ra ngoài, trở về viện của mình.

Sáng hôm sau

Tiếng thị nữ thét thất thanh làm cho toàn bộ Mộ phủ thức giấc. Mộ Lãnh Thanh ở ngoài viện đã dậy từ lâu, Mộ Lãnh Thanh vọt qua viện của Mộ Hàn Cẩn cùng đi sang viện của Mộ Diễm Linh. Vào đến trong phòng của Mộ Diễm Linh, Mộ Lãnh Thanh đã thấy Mộ Lăng Bình đứng đó với khuôn mặt tím tái vì tức giận, Mộ Hàn Cẩn bước vào gian phòng xem xét. Tất cả mọi đồ đạc đã bị vơ vét sạch, cả căn phòng chỉ còn lư hương tỏa hương thơm bay khắp căn phòng. Kiểm tra lư hương thì đó chỉ là lư hương bình thường không có gì đặc biệt. Thân thể của hai người kia không có dấu hiệu bất thường, tuy đã tỉnh nhưng vấn tiếp tục triền miên. Mộ Hàn Cẩn và Mộ Lăng Bình nghĩ như thế nào cũng không hiểu gì, đã thử mọi cách nhưng không có hiệu quả. Dù đánh ngất hay làm cách nào đi chăng nữa thì họ vẫn làm động tác dâm dục và phát ra tiếng kêu đáng xấu hổ đó. Thập đại trưởng lão vừa đến cũng cùng suy nghĩ. 

Bỗng Thập trưởng lão đánh một chưởng về phía Mộ Diễm Linh. Tất cả mọi người rất kinh ngạc, gia chủ Mộ Hàn Cẩn vội vàng hóa giải đòn tấn công của Thập trưởng lão Mộ Thiếu Nguyên. Mộ Hàn Cẩn nắm cổ áo Mộ Thiếu Nguyên hét lên giận dữ: "Ngươi điên rồi sao Thập trưởng lão?"

Thập trưởng lão lạnh lùng đáp trả: "Ta đã từng đọc trong một quyển sách cổ, hai người họ chắc đã trúng phải Hương xuân dược"

"Hương xuân dược?" - Mộ Hàn Cẩn hỏi lại

"Phải, đó là loại dược có tác dụng như xuân dược. Tuy nhiên công dụng của nó rất tàn nhẫn. Người bị trúng sẽ triền miên đến chết, trừ phi..."

"Trừ phi gì?" - Mộ Hàn Cẩn gắt lên

"Trừ phi khiến họ tàn phế bởi một chưởng có chứa khí tức của một người có cấp bậc cao khiến cho họ vĩnh viễn tàn phế."

Giọng Mộ Thiếu Nguyên vang vọng khắp phòng khiến người Mộ gia chết lặng, không hiểu Mộ Diễm Linh đã đắc tội ai mà bị trúng loại dược khủng bố như vậy. Tuy đau lòng huyết mạch nhưng Mộ Hàn Cẩn đành phải đồng ý chuyện đó. Huyết mạch của Mộ gia phải được toàn vẹn giữ gìn, thà bị phế còn hơn bị chết. Thập trưởng lão đánh một chưởng về phía đôi nam nữ đang triền miên trên giường. Hai người ngất đi ngay lập tức. Mộ Lăng Bình phân phó cho thái y và đan dược sư trong gia tộc chữa trị cho hai người. Xong việc, ai nây đều quay về viện của mình với tâm trạng nặng trĩu nỗi lo âu.