Thấy Thất công chúa đến thì Chu Thiên Giáng chỉ có thể xấu hổ giả bộ không gần nữ sắc để Thất công chúa đừng nảy sinh ý nghĩ gì với hắn.

Chu đại quan nhân nho nhã lễ độ càng khiến cho Thất công chúa mơ mộng xa vời. Sau khi Chu đại quan nhân biết được ý đồ của Hoàng thượng thì lập tức lòi ra đuôi hồ ly, thể hiện trắng trợn bộ mặt vô lại của mình.

- Má nó, hóa ra là thế. Đại Ngưu, triệu tập mọi người đến Công Xã, mau họp. Chu Thiên Giáng tức giận đi qua đi lại trong đại sảnh.

Chỉ trong chốc lát mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh đã có mặt đầy đủ nhưng Chu Nhị không xuất hiện. Cậu ta và Chu Nhất hoán đổi nhiệm vụ một chút, đi mai táng bốn vị huynh đệ bị độc chết kia. Trước mặt Thất công chúa, Chu Thiên Giáng nói một lượt chuyện Hoàng thượng và Vệ Triển đánh cược, Thất công chúa lo gần chết, mẫu hậu dặn nàng không được truyền ra ngoài nhưng bây giờ thì hay rồi, Chu Thiên Giáng chỉ hận không để cho tất cả mọi người trong sân đều biết.

Chu Thiên Giáng nhìn ra được sự lo lắng của Thất công chúa, hắn cười nói: - Thất công chúa, xin người yên tâm, ở đây đều là người của ta, cho dù người có mắng phụ hoàng của người một trận thì người ngoài cũng không biết đâu.

- Người nằm mơ à? Phụ thân ngươi mới đáng mắng ấy, đại nghịch bất đạo, cẩn thận ta chém đầu ngươi đấy. Thất công chúa tức giận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.

Vốn Chu Thiên Giáng chỉ đùa nàng vài câu nhưng vừa nghĩ đến chuyện Thành Võ Hoàng chỉ hôn thì lại vội vàng thu lại nụ cười. Thất công chúa cũng không lưu lại lâu, lưu luyến không rời đứng dậy cáo từ. Chu Thiên Giáng tự mình tiễn công chúa ra tận ngoài cửa, nhìn cửa chính bị phá hỏng thì Chu Thiên Giáng lập tức có một chủ ý.

Hắn trở lại đại sảnh, vừa nói ra thì mấy người Chu Nhất cảm thấy chủ ý này quá to gan, nhưng trong tay Chu đại quan nhân có Đả Vương Tiên, có thể làm như vậy thật, hơn nữa tuy Chu Thiên Giáng không còn chức quan nhưng dù gì hắn cũng đang có quan giới tứ phẩm.

Mật thám của Chu Thiên Giáng vẫn đang theo dõi Đại hoàng tử, muốn xử mấy người của y thì quá dễ dàng. Chu Nhất, Hạ Thanh, Thường Võ đều xuất động hết, mang theo hơn ba mươi người cao tay, dễ dàng đưa mười mấy thân binh của Đại hoàng tử về quy án.

Chu Thiên Giáng nhìn thân binh của Đại hoàng tử đang bị trói trong sân, trong lòng thầm nói chẳng phải Huyền Minh và Huyền Xán muốn đấu sao? Lão tử sẽ đấu với các ngươi đến cùng, cho phụ hoàng của các ngươi nhìn xem hai người các ngươi căn bản không xứng làm Hoàng thượng.

- Chu Nhất, phái người thông báo Tứ hoàng tử đến đây, nếu như việc này y không tham gia thì đúng là thiếu một gia vị. Chu Thiên Giáng khẽ cười nói.

Chu Nhất "vâng" một tiếng rồi xoay người rời khỏi tiền viện. Lâm Phong lặng lẽ từ hậu viện đến, thấy sư phụ xuất hiện thì Chu Thiên Giáng nhìn thật kĩ từ trên xuống dưới.

- Sư phụ, người cũng cao tuổi rồi, có một số việc, nên bỏ thì bỏ đi. Chu Thiên Giáng không có hảo ý nói.

Lâm Phong còn tưởng Chu Thiên Giáng ám chỉ mình nghiện rượu, thấy đồ đệ "quan tâm" đến mình như vậy thì cảm thấy vô cùng vui mừng.

- Aizzz.không bỏ được, sư phụ từng này tuổi rồi, sống chết cứ tùy vào nó đi! Lâm Phong nói xong thì vỗ vỗ vào hồ lô rượu bên hông.

Chu Thiên Giáng đã trách lầm Lâm Phong, tối qua căn bản ông không đến Quách phủ mà đến chỗ Mục Kỳ. Mục Kỳ sau khi nhận được mệnh lệnh của Vệ Triển thì cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như Niêm Can Xử không giúp Chu Thiên Giáng thì hắn căn bản không đấu lại được Đại hoàng tử, vậy nên Mục Kỳ đã dùng phương pháp đặc biệt thông báo cho Lâm Phong, bảo ông đến lò rèn nói chuyện.

Mục Kỳ không biết căn cơ hiện giờ của Chu Thiên Giáng nhưng Lâm Phong lại biết rất rõ, Lâm Phong cảm thấy bản lĩnh của đám thuộc hạ của Chu Thiên Giáng đủ để ứng phó với mọi thế lực của kinh thành, nói khó nghe một chút thì nếu như lật mặt với hoàng thất thật thì mấy ngàn nhân thủ Chu Thiên Giáng giấu trong kinh thành cũng đủ để bảo vệ bọn họ xông ra khỏi cổng thành.

- Thiên Giáng, Vệ Triển đã thông báo với Niêm Can Xử, hiện giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi. Lâm Phong nhỏ giọng nói.

- Sư phụ, Thất công chúa đã nói cho con biết chuyện này rồi. Người yên tâm đi, Đại hoàng tử còn chưa có bản lĩnh đó đâu, Hoàng thượng muốn lão tử làm đá mài dao thì lão tử cũng đánh bóng huynh đệ họ mấy cái.

Lâm Phong gật gật đầu: - Làm đi, Hoàng thượng thích nhìn thấy cảnh này vì lúc con chèn ép các hoàng tử khác thì nhất định phải toàn lực ủng hộ một người. Đối với Thành Võ Hoàng mà nói thì con đang thể hiện lòng trung thành với Hoàng thượng tương lai.

Lâm Phong đã từng trải qua nội đấu trong hoàng thất nên ông có cái nhìn khá thấu triệt về chuyện này. Chuyện này khác với chuyện Chu Thiên Giáng nắm giữ quân quyền uy hiếp hoàng thất, cuộc đấu giữa các hoàng tử cũng thuộc một loại trung thành khác.

- Sư phụ, người nói Đại hoàng tử có đánh thẳng đến tận cửa không? Chu Thiên Giáng mỉm cười hỏi.

Lâm Phong mắc đầu: - Nếu như tiểu tử ngươi không có Đả Vương Tiên thì đúng là y dám dẫn người đến hủy chỗ này thật nhưng hiện giờha hay chỉ có thể đi cáo trạng thôi.

Thứ Chu Thiên Giáng muốn chính là kết quả này, hắn đang ép Huyền Minh, Huyền Xán phải nhượng bộ, ngươi thả người của ta thì ta sẽ thả người của ngươi, mọi người bắt tay nhau giảng hòa. Nếu như đã bắt đầu mở màn thì đây chỉ là món nhắm, sau này còn dài lắm.

Chu Nhị vội vàng bước vào, vừa sáng sớm cậu ta đã lặng lẽ đưa mấy vị huynh đệ gặp nạn ra khỏi thành, Chu Thiên Giáng đã mua một phần mộ địa ở ngoài thành để an táng những huynh đệ tử nạn này.

Đêm qua Chu Thiên Giáng phân phó Chu Nhất làm chuyện này, Chu Nhị tạm thời đổi với Chu Nhất, Chu Thiên Giáng cảm thấy Chu Nhị tự tay huấn luyện mấy người này, có lẽ tình cảm cũng khá sâu nên hắn cũng không cản.

- Chu Nhị, những huynh đệ đó đã chôn cất chưa?

Chu Thiên Giáng trầm giọng hỏi.

- Đại nhân, đã ổn thỏa hết rồi, tuy hơi đơn giản nhưng cũng coi như long trọng. Chu Nhị nhẹ giọng đáp.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu, những người đó vì hắn mà chết, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu.

- Đại nhân, ta có việc muốn nói với ngài. Chu Nhị nhỏ giọng nói.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, ở đây không có người ngoài, Chu Nhị ra vẻ thần bí như vậy làm gì chứ?

- Đi, đến hậu viện. Chu Thiên Giáng thấy Chu Nhị nghiêm túc như vậy thì cảm thấy có lẽ là chuyện lớn.

- Lâm gia cũng đi đi ạ, vãn bối có chuyện muốn thương lượng với ngài. Chu Nhị tôn kính nói với Lâm Phong.

Lâm Phong theo Chu Nhị đến hậu viện, Chu Thiên Giáng bảo Đại Ngưu đứng canh cửa phòng rồi ba người bước vào trong phòng.

Chu Nhị lấy từ trong ngực ra một bao vải dầu: - Đại nhân xem đi, đây là thứ còn sót lại trong bụng bốn vị huynh đệ kia.

Chu Thiên Giáng cả kinh, thảo nào Chu Nhị muốn đổi với Chu Nhất, hóa ra là cậu ta lén giải phẫu, thảo nào lúc nãy cậu ta thận trọng như vậy, đến mấy người như Hạ Thanh, Thường Võ cũng phải tránh. Xem ra Chu Nhị không muốn để người khác biết cậu ta đã làm chuyện đại bất kính với người gặp nạn.

Chu Thiên Giáng hiểu được sự khó xử của Chu Nhị, trong thời đại này thì mê tín phong kiến đã cắm rễ sâu trong lòng người. Ngươi có thể bí mật bất kính với hoàng thượng nhưng tuyệt đối không thể bất kính với quỷ thần.

- Chu Nhị, ngươi hao tâm rồi, nếu như ông trời có giáng tội thì ta sẽ gánh vác thay ngươi. Chu Thiên Giáng cảm kích vỗ vỗ Chu Nhị.

Những kẻ phát tán tin đồn nhảm vẫn luôn là tâm bệnh của Chu Thiên Giáng, có thể nói rằng những kẻ đó còn ác độc hơn cả hai vị hoàng tử. Không sợ minh thương, chỉ sợ ám tiễn, đối thủ chưa biết đến càng khiến người ta khó có thể cân nhắc.

- Đại nhân, không phải Chu Nhị bất kính với huynh đệ của mình, thực ra ta đau lòng hơn bất cứ ai khác. Những huynh đệ ấy đã theo ta được mấy tháng, đối với ta mà nói thì họ chính là huynh đệ ruột thịt, vậy nên không tìm ra được hung thủ thì ta không cam lòng, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với họ. Chu Nhị áy náy cúi đầu.

Lâm Phong nghi hoặc nhìn hai người, ông vẫn còn chưa biết chuyện ngày hôm qua. Chu Thiên Giáng vội vàng nói chuyện bốn huynh đệ bị giết ra với Lâm Phong, Lâm Phong nhướn mày, giơ tay cầm lấy bao vải dầu quan sát cẩn thận.

Trong bao vải dầu là những thứ khiến người ta ghê tởm nhưng dường như Lâm Phong không cảm thấy chút nào, dùng một cây ngân châm cẩn thận cạy nó.

- Lâm gia, trong bụng bốn người bọn họ đều có thứ giống nhau, theo phân tích của vãn bối thì bọn họ ăn thứ này ở tửu lâu nào đó rồi mới trúng độc. Chu Nhị nhỏ giọng nói.

Vẻ mặt Lâm Phong rất nghiêm túc, bản lĩnh có thể làm chậm độc lực phát tác này rất ít người có thể làm được. Trước kia Lâm Phong là lão đại của Niêm Can Xử, trong hồ sơ của Chu Tước Sứ Niêm Can Xử có ghi chép danh sách cặn kẽ những người này, chỉ cần tìm ra loại độc thì hẳn là có thể biết được kẻ hạ độc là ai.

- Thiên Giáng, châm một ngọn nến lên. Lâm Phong phân phó nói.

Chu Thiên Giáng vừa định tìm đá đánh lửa thì ngoài cửa một trận ồn ào. Chu Thiên Giáng hét lên với bên ngoài:

- Đại Ngưu, có chuyện gì vậy?

- Đại nhân, lão thái giám lần trước lại đến truyền chỉ, ngài mau đến tiền sảnh tiếp chỉ đi ạ. Đại Ngưu ầm ĩ hét lên một câu.