Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên

Chương 98

Không thể trốn tránh

Dịch: A Bư - Biên: A Tút

Converter: A Trùm

Nguồn: Banlonghoi

Tần Lạc Xuyên nhìn bóng lưng Thiên Vũ, sắc mặt hết sức phức tạp, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của gã, an ủi: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

"Không nên quá thương tâm, Trịnh Vân biết ngươi có thành tựu giống như hôm nay, gã nhất định sẽ rất vui mừng ."

Thiên Vũ liếc qua Tần Lạc Xuyên, nụ cười tang thương, nói:

"Đáng lẽ ta nên trở về sớm hơn mới đúng, là ta hại Trịnh sư phụ."

Tần Lạc Xuyên cảm khái nói:

"Chuyện này cũng không thể trách ngươi, dù sao trước đó ngươi cũng không biết mà, có trách thì trách tên hung thủ quá mức tàn nhẫn, nghĩ ra thủ pháp hèn hạ như thế."

Thiên Vũ căm hận nói:

"Mặc kệ gã đó là ai, ta nhất định sẽ tự tay giết gã ."

Nói xong những lời này, Thiên Vũ trực tiếp rời đi.

Tần Lạc Xuyên phất tay định gọi lại, cô gái che mặt bên trong nhà đột nhiên mở miệng nói:

"Để cho gã đi đi, đợi đến khi gã bình tĩnh hơn rồi hãy đi tìm gã ."

Thanh âm ôn nhu như nước chảy, một chất giọng mang hơi thở của tự nhiên.

Tần Lạc Xuyên nhìn sang cô gái che mặt, thở dài một tiếng, khổ sở nói:

"Đi thôi, nhiều ngày như vậy ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện tình còn lại ta sẽ an bài thỏa đáng."

Cô gái được Tần Lạc Xuyên dẫn đường, chậm rãi rời đi.

Thiên Vũ lao từ trong phòng Trịnh Vân ra, không ức chế được nội tâm đau thương của mình, nổi giận đùng đùng cắm đầu chạy đại.

Gã thiếu niên 17 tuổi cảm nhận được nỗi chua xót, hắn đã trải qua không ít ly hợp bi hoan, nhưng phần ký ức trong lòng cứ dằn vặt mãi, tình cảm chân thành mang theo nỗi đau đớn cùng cực, trong lòng hắn hiện giờ chỉ có sự thống khổ.

Thiên Vũ chín tuổi thì phụ mẫu đều mất, lần đầu tiên trong đời trải qua sinh ly tử biệt, tâm linh hắn ngay từ nhỏ đã bị tổn thương sâu sắc rồi.

Một năm kia, Thiên Vũ gặp được Vân Báo rồi từ đó về sau ở trong Tân Dân Trấn, trở thành một thành viên của Vân Ảnh Môn.

Năm Thiên Vũ mười lăm tuổi bắt đầu cảm thấy thích Vân Nguyệt Nhi, nữ nhi của Vân Báo, từ đó về sau ngày đêm tưởng nhớ không cách nào quên, đó là mối tình đầu của hắn. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Hai năm nữa trôi qua, Thiên Vũ mười bảy tuổi ngày nhớ đêm mong, ai ngờ thứ mà hắn đón nhận lại là tin tức Vân Nguyệt Nhi đã chết cùng với sự hủy diệt của Vân Ảnh Môn, điều này làm cho hắn cơ hồ sụp đổ.

May mắn không chết, Thiên Vũ vì báo thù rửa hận đã dứt khoát bước lên con đường luyện võ, đi tới Phân Đường Thiết Thạch.

Tại Tân Nhân Đường, Thiên Vũ chịu đựng đủ sự khi dễ, là Trịnh Vân ra mặt thay gã, dạy võ cho gã, dùng sự chăm nom ân cần an ủi tâm linh vốn đã tổn thương của gã.

Vân Nguyệt Nhi chết đi, mối tình đầu của Thiên Vũ nửa đường đứt gánh khiến cho gã thương tâm gần chết.

Cái chết của Vân Báo làm cho Thiên Vũ mất đi chỗ dựa, bước lên hành trình báo thù đầy gian khổ.

Trịnh Vân chết cũng vì Thiên Vũ, đồng thời gã cũng tự trách mình vì đã để mất đi người duy nhất quan tâm trân trọng gã, từ nay về sau không còn chỗ nào có thể dựa vào được nữa, lại trở về với hoàn cảnh hai bàn tay trắng.

Một đường đi tới nhân sinh Thiên Vũ long đong lận đận, ít nhất cho tới bây giờ gã còn chưa từng chân chính hãnh diện về mình.

Ở trong lòng Thiên Vũ, người chân chính được hắn quan tâm chỉ có ba người, theo thứ tự là Vân Báo, Trịnh Vân và Hoa Thanh.

Trong ba người, Hoa Thanh và Thiên Vũ là có tình cảm nam nữ, Vân Báo và Trịnh Vân là sự quan tâm thật lòng, có tình cảm che chở chăm sóc cho hắn.

Trước đây khi Vân Báo chết, Thiên Vũ vô lực cứu vãn nên cảm thấy đau lòng vô cùng.

Hôm nay Trịnh Vân cũng chết, Thiên Vũ dâng trào cơn giận và hận, Trịnh Vân vì gã mới chết, điều này làm cho gã luôn tự trách mình.

Đồng thời, cái chết của Trịnh Vân lại có quan hệ với cái chết của Vân Báo, bởi vì cả hai người đều chết ở trong tay một đám người.

Vì thế, Thiên Vũ càng hận thấu xương tên hung thủ, thầm nghĩ sớm ngày giết chết gã, để báo thù rửa hận cho Vân Báo và Trịnh Vân.

Hôm nay Thiên Vũ có thực lực Võ sĩ trung cấp Hoàng cấp Thượng giai, có thể nói là bản lĩnh mạnh mẽ, ở trên Huyền Thiên đại lục cũng coi như tạm đủ xoay ngang một vùng rồi, ở trong Phân Đường Thiết Thạch cũng coi như là một người nổi bật.

Dĩ nhiên Thiên Vũ không biết thực lực của tên hung thủ, cho nên không thể nào dự tính kết cục nếu song phương gặp nhau được.

Lúc này Thiên Vũ đã có ý muốn thử một lần, sau khi tâm tình bình tĩnh hắn sẽ chủ động hiện thân dẫn xà xuất động, giáp mặt hung thủ đánh một trận xem thế nào.

Giờ phút này, một mình Thiên Vũ chạy đến một góc vắng yên ắng, lẳng lặng tựa lưng vào tảng đá, thần tình khổ sở nhớ lại từng chuyện trải qua khi gã gặp Trịnh Vân.

Lúc trước, Trịnh Vân truyền thụ cho Thiên Vũ rất nhiều vũ kỹ, mặc dù chỉ là kỹ năng bình thường nhưng đối với trình độ võ học ban đầu như Thiên Vũ mà nói, nhiêu đó cũng đã quá trân quý rồi.

Dĩ nhiên, trong trí nhớ Thiên Vũ khắc sâu nhất không phải là truyền thụ vũ kỹ, mà là khi Tiêu Thư Tài và Tiêu Hòa tới tận cửa khi dễ gã, Trịnh Vân lại chủ động đi ra, liều lĩnh bảo vệ gã, điều này làm cho Thiên Vũ vô cùng cảm động.

Mặc dù cuối cùng Thiên Vũ bình an vô sự, Trịnh Vân không có giúp được gì nhiều, nhưng một khắc đó Trịnh Vân biểu hiện ra sự quan tâm và lưu tâm lo lắng đã ghi khắc thật sâu trong đầu Thiên Vũ.

Giờ phút này, Thiên Vũ đang im lặng nhớ lại ngày đó, cảm động trong lòng làm cho Thiên Vũ không kiềm được hai mắt mông lung, hai hàng nước mắt yên lặng nhỏ xuống.

Trong không gian yên tĩnh Thiên Vũ đắm chìm trong bi thống, hoàn toàn quên đi bản thân, tất cả suy nghĩ trong đầu đều có liên quan tới Trịnh Vân.

Trong Thiết Thạch Phân Đường, người cho Thiên Vũ sự ấm áp không nhiều lắm, Trịnh Vân không thể nghi ngờ chính là nhân vật mấu chốt trong đó.

Hôm nay Trịnh Vân đã chết, Thiên Vũ cảm thấy vô cùng đau xót, gã còn trẻ, bản tính thuần phác, trên thực tế còn chưa trải qua nhiều tang thương và nhân sinh thế tục.

Thiên Vũ dại ra, nét mặt khổ sở, tựa như một cái xác không đã mất đi linh hồn, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa như đã thoát khỏi thế giới này vậy.

Không gian không một tiếng động, thời gian từ từ trôi đi.

Khi trong lòng bàn tay truyền đến từng đợt rung động, Thiên Vũ mới thanh tỉnh lại.

Cô đơn cười buồn bã, Thiên Vũ cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay phải, chỉ thấy gốc thực vật kia đã hiện lên rõ ràng, trên phiến lá thứ nhất xuất hiện một đạo chưởng ấn đang không ngừng dao động, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt Hoa Thanh.

Đồng thời, còn có một sợi dây nhỏ chỉ vào một phương hướng, một vài chữ nhỏ không ngừng chớp động.

Thiên Vũ khẽ kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt đó hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh, kinh hô:

"Không tốt, Hoa Thanh đang gặp nguy hiểm."

Theo địa phương sợi dây nhỏ chỉ dẫn nhìn lại, Thiên Vũ phát hiện nơi đó chính là bên trong khu vực ngoại môn.

Lại nhìn con số kia, 237, cái này hình như chính là khoảng cách.

Về đơn vị khoảng cách giờ phút này Thiên Vũ cũng không rõ lắm, nhưng nghĩ đến Hoa Thanh gặp nguy hiểm gã nhất thời vô cùng lo lắng, thi triển Ngự Phong Thuật bay thẳng đến bên kia, hoàn toàn không nghĩ đến ẩn dấu thực lực, gã bất chấp tất cả rồi.

Cái chết của Vân Báo, Thiên Vũ đã bất lực.

Cái chết của Trịnh Vân, trước đó Thiên Vũ không biết.

Mà nay Hoa Thanh gặp nguy hiểm, Thiên Vũ lại ở gần trong gang tấc, nếu như phát sinh ngoài ý muốn lần nữa thì ngay cả gã cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Chỉ có điều trong lòng Thiên Vũ cũng có chỗ nghi ngờ, ở ngay trong Phân Đường Thiết Thạch này Hoa Thanh vì sao lại gặp nguy hiểm chứ? Điều này dường như không bình thường.

Cáo biệt Ngô Thiên Hạo, một mình Hoa Thanh rời khỏi quảng trường đi về phòng của mình.

Chỉ mấy ngày qua, thực lực Hoa Thanh đã tăng lên gấp trăm lần, ngay cả nàng cũng có loại cảm giác như ảo như mộng.

Khi Thiên Vũ tấn thăng lên hàng đệ tử ngoại môn Phân Đường Thiết Thạch, giá trị Tâm Hoả của Hoa Thanh vừa mới có 64 điểm, vẫn còn đang tu luyện Tam Dương Quyết, thuộc về công pháp Hoàng cấp Hạ Giai.

Hôm nay, Hoa Thanh tu luyện Đại Nhật Quyết, giá trị Tâm Hỏa tăng lên tới 624 điểm, đổi lại thành Tam Dương Quyết chính là 6240 điểm, cơ hồ đã tăng lên hàng trăm lần so với ban đầu rồi, biến hóa y như trong truyền thuyết, ai mà không kinh ngạc cơ chứ?

Tâm tình Hoa Thanh khá phức tạp, trên gương mặt xinh đẹp cũng có chút tự phụ, nghĩ tới mấy ngày qua sánh vai với Thiên Vũ trải qua biết bao nguy hiểm, trong lòng nàng có một cảm giác may mắn nói không ra lời.

Bất kể nói thế nào, Hoa Thanh đi theo Thiên Vũ chấp hành nhiệm vụ, mặc dù hai người thu hoạch không giống nhau, nhưng tốc độ gia tăng thực lực của Hoa Thanh cũng đủ để khiến cho người người kinh hãi.

Đương nhiên Hoa Thanh khác với Thiên Vũ, mặc dù nàng rất nghèo khó nhưng đối với tiền tài lại thờ ơ lạnh nhạt, nàng cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này.

Hoa Thanh chậm rãi thả bước trên con đường quen thuộc, khi thực lực được tăng cường thì cảm giác của nàng cũng phát triển rất lớn.

Trước kia, Hoa Thanh dù có thời gian cũng chỉ dùng để luyện võ, rất ít quan tâm đến kiến trúc nơi này.

Hôm nay, khi thực lực tăng lên quá nhanh, hơn nữa nàng còn phân tâm cẩn thận lưu ý cảnh trí nơi này, trong lòng nhất thời cảm khái.

Hoa Thanh khẽ dừng bước ngóng về phía xa xăm, nàng suy nghĩ mông lung, có cô đơn, có khổ sở, lại mơ hồ không dứt.

Giờ khắc này Hoa Thanh tựa hồ đang nhớ ra điều gì đó, trong mắt có mấy phần đau xót, hai đầu lông mày hơi nhíu lại rồi giãn ra.

Trong khung cảnh không tiếng động, Hoa Thanh không hề có cảm giác gì cả, nàng lần đầu tiên lộ ra cảm xúc nội tâm chân thật, hiển nhiên từ trước đến nay nàng đã che dấu trong lòng quá nhiều chuyện rồi.

Ánh mặt trời treo trên cao, vạn dặm không trung quang đãng.

Ánh nắng ấm áp chiếu trên người Hoa Thanh, giống như một bàn tay to ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve nàng.

Đột nhiên, không khí bốn phía Hoa Thanh nhanh chóng đọng lại, một luồng khí âm hàn lan tràn tới làm cho Hoa Thanh đang đắm chìm trong hồi ức đột ngột thức tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia phân vân và khổ sở.

Hoa Thanh vẫn đứng yên bất động như vậy, giọng nói lạnh lùng:

"Kỳ hạn đã đến, rốt cục ngươi đã tới."

Một tiếng cười nam tử lạnh như băng từ trong hư không truyền tới.

"Ngươi cho rằng ngươi đi ra ngoài lịch lãm là có thể trốn tránh ta sao, quả thực là si tâm vọng tưởng! Ban đầu ta cho ngươi một cái kỳ hạn, chỉ cần ngươi đạt đến yêu cầu đó thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ngươi lại lựa chọn vui đùa cưỡi ngựa xem hoa, lãng phí ý tốt của ta một cách vô ích. Hôm nay mặc dù thực lực của ngươi đã tăng lên đạt tới yêu cầu lúc đầu của ta, nhưng ngươi đã vi phạm lời hứa hẹn."

Hoa Thanh lãnh đạm nói:

"Điều kiện ban đầu ngươi đặt ra chẳng qua chỉ là một bên tình nguyện, ta chưa từng có đồng ý qua."

Từ trong hư không, gã nam tử hừ lạnh nói:

" Lời nói của bổn công tử cho tới bây giờ chính là luật lệ, ngươi không phục cũng phải phục."

Hoa Thanh hờ hững nói:

"Nếu như lừa mình dối người cũng coi như là một thành tựu, ta không ngại nói cho ngươi biết cái luật của quả thật rất thối!" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Nam tử phẫn nộ quát lên:

"To gan, ngươi dám châm chọc ta hả?"

Lời nói vẫn còn trong tai thì trước mắt Hoa Thanh chợt hiện lên một thân ảnh nam tử áo đen.

Gã nam tử đứng dưới ánh mặt trời, nhìn thân hình ước chừng hai mươi tuổi, vóc người thon thả, ngũ quan tuấn tú, hoặc có thể nói là xinh đẹp, mặc dù thiếu đi một ít khí chất dương cương nhưng lại có một vẻ đẹp âm nhu tà mị, toàn thân tỏa ra hàn khí rợn người.

Hoa Thanh híp hai mắt lại nhìn gã nam tử tuấn mỹ này, khuôn mặt nàng lộ vẻ vô cùng ngưng trọng