Thiên Địa Càn Khôn

Chương 22: Gặp lại Thiếu đạo chủ

Dù không có lời hẹn trước, cũng không có một điểm hẹn cụ thể nhưng Tiểu Thiên vẫn không tin Đoan Mộc Quý chỉ mới đó đã chạy xa như thế này!

Đã vượt khỏi chân núi ngoài hai mươi dặm, khắp nơi lại toàn là bình nguyên, thi thoảng lại xuất hiện một vài cội cây không lấy gì kín đáo nhưng bóng dáng của Đoan Mộc Quý cứ như tăm cá bóng chim!

Định tâm sẽ không tìm Đoan Mộc Quý nữa, Tiểu Thiên thả chậm cước bộ.

Bất chợt, Tiểu Thiên phát hiện một lối mòn nhỏ nằm lẩn khuất sau những lùm cây dại.

Đứng nhìn theo lối mòn, mút tầm mắt chỉ là một cánh rừng mà thoạt nhìn có thể nghĩ đó là một khu rừng hoang phế, Tiểu Thiên nghi ngờ :

“Thật khó tin đó sẽ là nơi Đoan Mộc Quý dùng để ẩn thân!”

Tiểu Thiên bỏ đi.

Nhưng có một vật nằm hững hờ dưới đất chợt lọt vào mục quang Tiểu Thiên.

Nheo mắt lại như để nhớ đến một điều gì đó, Tiểu Thiên bất ngờ quay lại đi theo lối mòn!

Tiểu Thiên đoán không sai! Rải rác trên lối mòn, dường như cứ hai mươi trượng hoặc hơn hoặc kém là có một vật giống y như vật Tiểu Thiên đã phát hiện đang nằm nửa kín nửa hở cạnh lối đi!

Có người muốn dẫn dụ Tiểu Thiên đi vào lối mòn! Ai?

Thoạt tiên Tiểu Thiên nghĩ là Đoan Mộc Quý! Vì biết đâu đây là cách Đoan Mộc Quý muốn lưu lại ám ký, báo cho Tiểu Thiên biết rõ nơi lão đang ẩn thân?

Nhưng nghĩ thêm chút nữa, Tiểu Thiên ngờ là không phải. Tại vì nếu đúng là Đoan Mộc Quý, lão đâu cần lưu ám ký nhiều lần, nhất là cứ hai mươi trượng thì lưu một lần ám ký?

Vật được dùng làm ám ký chính là những mẩu y phục vụn vặt của lão. Lão lưu lại nhiều lần, trước hết chính lão tự hủy bỏ y phục của lão, phi lý! Lão sẽ không kịp tìm y phục khác để thay!

Sau nữa, tai vách mạch rừng, lão lưu nhiều như thế nhỡ để bọn Tam trang phát hiện thì có phải “lạy ông tôi ở bụi này!”

Như vậy, chỉ có một hạng người là không ngại hai điều trên!

Không những thế, chính hạng người đó càng muốn nhiều người đến càng tốt! Đó là hạng người đã bắt giữ Đoan Mộc Quý!

Ai? Môn phái nào? Tam trang ư? Có thể! Huyền Thông Linh Đạo ư? Vô lý! Thất đại phái? Cũng có thể, cho dù thất đại phái rất có ít khả năng dùng thủ đoạn để dẫn dụ người!

Đi hết lối mòn, quả nhiên Tiểu Thiên đến một khu vườn thật sự hoang phế.

Có lối dẫn vào khu vườn và cạnh lối này một mẩu y phục nhỏ của Đoan Mộc Quý nửa vô tình nửa cố ý nằm vắt ngang một cánh cây! Quả nhiên có người quyết tâm dẫn dụ Tiểu Thiên đến tận đây!

Gặp rừng chớ vào, Tiểu Thiên nhớ như thế, là câu nói ngoài cửa miệng của bất kỳ ai đã trải nhiều đường đời, nên Tiểu Thiên dừng lại!

Một thanh âm từ khu vườn bỗng vang ra. Thật lạ, đó là thanh âm của nữ nhân :

- Đã đến rồi, tôn giá ngại gì không dám vào?

Hoang mang vì không thể đoán nữ nhân kia là ai, Tiểu Thiên buột miệng :

- Biết là đường đột nhưng tại hạ không thể không hỏi, dùng những mẩu y phục đặt rải rác khắp lối đi, phải chăng đó là hành vi của cô nương?

Thanh âm nọ thản nhiên thừa nhận và còn nói rõ hơn ngoài mong muốn của Tiểu Thiên :

- Có một nhân vật tự xưng là Đoan Mộc Quý, lão đang bị giam giữ ở trong này! Tôn giá muốn hay không muốn gặp?

Hít mạnh một hơi thanh khí, Tiểu Thiên cố ý dò xét :

- Là cô nương cố tình bắt giữ Đoan Mộc tiền bối?

- Đương nhiên!

Quá thẳng thắn, thái độ này khiến Tiểu Thiên phải cẩn trọng nếu muốn đối phó.

Và Tiểu Thiên không thể không hỏi tiếp :

- Nói rõ hơn, cô nương làm như thế là chỉ muốn đối phó với tại hạ?

- Đương nhiên!

Lại một câu đáp không cần che đậy hoặc giấu diếm ý đố khiến Tiểu Thiên vừa nghe xong phải phẫn nộ :

- Dùng một thủ đoạn thấp hèn như vậy chứng tỏ cô nương ngại bản lãnh của tại hạ?

- Chưa chắc! Dùng một người tôn giá quan tâm để uy hiếp tôn giá, nếu đạt ý đồ mà không phí sức, đó là điều nên làm! Ngược lại, nếu không thể uy hiếp được tôn giá, đến lúc đó ắt phải dùng đến võ lực, kết quả như thế nào thật khó nói trước! Kẻ thẳng vị tất sẽ là tôn giá!

Tiểu Thiên tỉnh ngộ :

- Cô nương đã toan tính kỹ? Và bằng mọi cách, ý định của cô nương vẫn là đối phó, quyết loại bỏ tại hạ?

- Không sai! Tôn giá hỏi đủ chưa? Nếu đủ, hãy chọn lựa : tự ý tiến vào đây thì còn có cơ may nhìn lại người mà tôn giá cần, đương nhiên là một người còn sống. Trái lại, tôn giá không vào, lão sẽ chết và tôn giá trước sau gì cũng phải đối mặt với sự thật, nghĩa là tôn giá vẫn phải bị bắt giữ!

Bật cười ngạo nghễ, Tiểu Thiên lớn tiếng bảo :

- Muốn khích nộ tại hạ ư? Cô nương lầm! Người khác, có thể vì không nén nổi sự tức giận ắt sẽ tự chui vào cạm bẫy của cô nương! Tại hạ thì không! Cái không của tại hạ không phải vì sợ! Nói rõ hơn, tại hạ không dại! Trừ phi cô nương cho tại hạ nghe chính thanh âm của Đoan Mộc tiền bối!

Thanh âm của nữ nhân kia liền vang lên, hàm ý thán phục rõ rệt :

- Tôn giá quả nhiên là người có tâm cơ! Bội phục! Vậy thì nghe đây!

Lập tức Tiểu Thiên nghe một tiếng kêu khẽ, sau đó là câu nói có phần sửng sốt đích thị là do Đoan Mộc Quý tự miệng nói ra :

- Ư...! Ngươi thật sự quan tâm đến ta thế ư, Cửu Trùng Thiên? Ta muốn biết tại sao?

- Cửu Trùng Thiên? Đó là tính danh hay ngoại hiệu khá kỳ quặc của tôn giá?

Câu hỏi tiếp nối của nữ nhân không làm Tiểu Thiên quan tâm bằng những lời được Đoan Mộc Quý thốt ra.

Có quyết định thật nhanh chóng, Tiểu Thiên lao vút vào khu vườn, đi theo lối đi đã có mẩu y phục của Đoan Mộc Quý làm ám ký :

- Tiền bối hãy yên tâm! Bằng mọi giá, tại hạ sẽ cứu tiền bối!

Vút!

Đoan Mộc Quý bỗng thất thanh kêu, như muốn đề tỉnh Tiểu Thiên về một mối nguy hiểm nào đó :

- Ngươi đừng vào! Ả là... Hự!

Dù biết có nguy hiểm chực chờ, dù biết Đoan Mộc Quý bị nữ nhân nọ khống chế huyệt đạo, Tiểu Thiên vẫn tiếp tục tiến vào.

Có chăng, nhờ nghe Đoan Mộc Quý bảo như thế, Tiểu Thiên cố ý đi chậm lại, vừa đi vừa rảo mắt quan sát khắp khu vườn!

Có những biểu hiện đó đây, tuy là mơ hồ nhưng vẫn cho Tiểu Thiên biết mối nguy hiểm nào Đoan Mộc Quý muốn cảnh báo.

Vì có mảnh lụa che ngang mặt nên Tiểu Thiên tha hồ tự mỉm cười đắc ý mà không ngại nữ nhân kia phát hiện. Tiểu Thiên đã biết nữ nhân kia đang ỷ trượng vào cái gì khi dám ngạo mạn buông ra những lời quá xem thường Tiểu Thiên.

Do đó, Tiểu Thiên thật sự ung dung, diện đối diện với hai chứ không phải một nữ lang, cho dù ngay từ đầu cho đến giờ Tiểu Thiên chỉ nghe duy nhất thanh âm của một nữ nhân mà thôi!

Họ là hai nữ nhân có dung mạo phải nói là đẹp. Một đẹp sắc sảo, mê hồn, và rất quyến rũ. Một kia đẹp thùy mị, có phần nào u mê nhưng đôi mắt thì dường như muốn nói lên một sức mạnh ẩn tàng, một sự quật cường có thể bùng nổ ra bất kỳ lúc nào!

Nhìn phớt qua họ, Tiểu Thiên dừng mắt ở Đoan Mộc Quý! Lão đang bị trói chặt vào một thân cây và uy hiếp lão là một cánh tay trắng nõn nà của nữ nhân đẹp sắc sảo!

Hững hờ đặt nhẹ tay lên Bách Hội huyệt của Đoan Mộc Quý, nữ nhân đẹp sắc sảo bảo :

- Tôn giá đã vào, tốt! Bây giờ thì, hừ, tôn giá hãy tự lộ chân diện thì hơn!

Qua lời phát thoại, Tiểu Thiên biết đây là nữ nhân từ nãy giờ vẫn lên tiếng, không như nữ nhân kia, thủy chung vẫn yên lặng, như thể nàng không có việc gì phải nói hoặc không thể nói.

Với ý nghĩ này, bất chợt, trong một thoáng Tiểu Thiên bất ngờ nhận ra họ, cả hai nữ nhân.

Vì thế, thay vì lột bỏ vuông lụa che mặt như nữ nhân kia bảo. Tiểu Thiên thản nhiên lên tiếng :

- Dùng thủ đoạn này cô nương không sợ uy thế của một Thiếu đạo chủ bị giảm sao?

Nữ nhân nọ động dung :

- Ai nói cho tôn giá biết ta là Thiếu đạo chủ?

Tiểu Thiên phì cười :

- Tại hạ chỉ đoán bừa thế thôi! Không ngờ Thiếu đạo chủ lại tự thú nhận!

Nữ nhân nọ quắc mắt :

- Hừ! Nếu đã biết ta là Thiếu đạo chủ Huyền Thông Lịnh Đạo, hẳn tôn giá biết ta không hề kém thủ đoạn! Nếu tôn giá cố tình kiên trì, không chịu để lộ chân diện thì... xem đây!

Bộp!

Bằng thủ pháp bất phàm, Thiếu đạo chủ bỗng rời tay khối đầu Đoan Mộc Quý và chộp nhanh vào phần thần cây ngay trên đầu Đoan Mộc Quý!

Lúc ả thu tay về, trên thân cây lập tức xuất hiện một dấu trảo lún sâu vào thân cây, một công phu Tiểu Thiên không dễ gì thực hiện được!

Bới, nếu Tiểu Thiên miễn cưỡng thi triển thì bất quá Tiểu Thiên hoặc chém nát thân cậy hoặc làm cho thân cây ngay chỗ đó bị vỡ một mảng to, không thể nào làm cho năm đầu ngón tay cứng như móng vuốt chim ưng để sau đó lưu lại trên thân cây một dấu trảo đầy uy lực!

Như sợ Tiểu Thiên không đủ năng lực để hiểu mức độ lợi hại của công phu này, Thiếu đạo chủ cười lạt :

- Tôn giá nghĩ sao nếu khuôn mặt của lão này sẽ thế chỗ cho thân cây?

Biết ả đang cao ngạo, Tiểu Thiên vờ sợ hãi, cố tình làm cho ả sẽ vì cao ngạo nhiều hơn mà cho rằng Tiểu Thiên dù cố mấy vẫn không là đối thủ của ả! Người càng tự phụ càng để lộ nhiều sơ hở!

Tiểu Thiên vội lột bỏ vuông lụa, mặt thất sắc :

- Được rồi! Đây là chân diện của tại hạ, Thiếu đạo chủ không cần phải lấy mạng Đoan Mộc tiền bối!

Khi nhìn thấy diện mạo thật của Tiểu Thiên, Thiếu đạo chủ hoài nghi :

- Ngươi...! Hừ! Ngươi được bao nhiêu niên kỷ?

Ả kinh ngạc là phải, Tiểu Thiên hiểu vì ả nào có ngờ Tiểu Thiên chỉ là một trang nam nhi hãy còn quá trẻ! Nhưng, ở sắc mặt của nữ nhân còn lại cũng đang biểu lộ sự kinh ngạc và sự kinh ngạc này hầu như không giống sự kinh ngạc của ả Thiếu đạo chủ!

Đó phải là sự kinh ngạc khác, về vấn đề khác! Điều đó khiến cho Tiểu Thiên phải nghi ngờ, tự hỏi thầm :

“Nhờ ký ức tốt, ta đã nhận ra cả hai. Có lẽ nào ả Đạo nô đó cũng nhận ra ta, cho dù đôi bên chỉ gặp thoáng qua một lần, sáu năm trước?”

Thầm ghi nhớ điều này, Tiểu Thiên đáp lại câu hỏi của ả Thiếu đạo chủ :

- Mười chín!

Ả kinh ngạc :

- Mười chín? Với niên kỷ này sao ngươi có được bản lãnh cao minh, đến sư huynh ta cũng không là đối thủ!

Tiểu Thiên cười nhẹ :

- Thiếu đạo chủ cũng biết rồi ư? Nếu so với Thiếu đạo chủ thì thế nào?

Ả cười lạt :

- Ngươi đừng vì thế mà tự cao! Chưa đâu, so với ta, Hoá Thông sư huynh cũng phải nhượng đôi phần!

Tiểu Thiên vờ kinh ngạc :

- Thật sao? Nếu vậy, Thiếu đạo chủ cần gì phải dùng thủ đoạn này?

Ả khinh khỉnh :

- Một đằng không cần phí lực, một đằng thì ngược lại. Nếu là ngươi, ngươi cũng là kẻ có tâm cơ, ngươi chọn đằng nào?

Tiểu Thiên gật gù :

- Đương nhiên tại hạ phải chọn hành động nào nhẹ nhàng nhất!

- Tốt! Ngươi đúng là người thông hiểu, càng dễ cho ta!

Tiểu Thiên lắc đầu :

- Sai rồi? Sẽ không dễ như Thiếu đạo chủ nghĩ.

Ả biến sắc :

- Ngươi còn chưa biết ta định nói gì, sao biết là không dễ?

Tiểu Thiên cười lớn :

- Đả bại lệnh sư huynh Hóa Thông, làm cho lệnh tôn, Đạo chủ Huyền Thông Linh Đạo tức giận, nếu cô nương nghĩ dùng cách này có thể khiến Cửu Trùng Thiên này phải bó tay quy hàng thì cô nương lầm rồi. Không tin, cô nương thử hạ sát vị tiền bối kia, xem tại hạ có chút nào động dung hoặc thương hại không? Ha... Ha...

Ả rít lên :

- Ngươi tưởng ta không dám?

Tiểu Thiên ung dung xoay lưng bỏ đi :

- Hoặc dám hoặc không, tại hạ nào biết cô nương sẽ có hứng thú như thế nào? Ha... Ha...

Tiểu Thiên thoáng mừng khi nghe ở phía sau có tiếng đuổi theo cấp bách.

Vút!

Đúng như Tiểu Thiên đoán, ả Thiếu đạo chủ đang đuổi theo và ả bật quát :

- Nếu muốn đi thì hãy lưu mạng lại!

Vù... Vù...

Chưa muốn chạm chiêu vào lúc này và ở tại chỗ này, Tiểu Thiên dịch người, tạt vào giữa khu vườn.

Vút! Vù...

Hụt chiêu, ả tức giận :

- Ta nghe nói ngươi rất tự hào Cửu Trùng công phu, ngươi không dám giao đấu với ta sao? Đỡ!

Vù... Vù...

Vẫn chưa đến lúc giao đấu, Tiểu Thiên lại dịch người một lần nữa.

Vút!

Nào ngờ, như một bóng u linh, ả Thiếu đạo chủ bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Tiểu Thiên với nụ cười đắc ý :

- Ngươi thấy Linh Ảo Cửu Chuyển Bộ của ta như thế nào? Muốn thoát đâu phải dễ!

Đỡ!

Vù...

Buộc phải đối đầu, Tiểu Thiên vờ lúng túng phát chưởng :

- Cô nương... Đỡ!

Ào...

Ầm!

Vờ bị chấn kình đánh bật, Tiểu Thiên lao thêm nữa vào khu vườn.

Vút!

Quyết tình bám theo, ả Thiếu đạo chủ khi đuổi kịp, lập tức quát :

- Xem chiêu!

Vụt! Vụt!

Ả đang vận dụng công phu lúc nãy đã phô diễn. Nhìn năm ngón tay co quắp như móng vuốt của chim ưng, Tiểu Thiên phải kinh hãi :

- Cô nương quyết liệt đến sao? Đỡ!

Vù... Vù...

Vận dụng tám thành chân lực, Tiểu Thiên xô ra một kình Cửu Trùng.

Ầm!

Tiếng chấn kình làm cho ả Thiếu đạo chủ động nộ :

- Quả nhiên có bản lãnh! Ta sẽ đòi nợ thay cho sư huynh. Đỡ!

Vụt! Vụt!

Phát hiện nội lực của ả Thiếu chủ có phần thâm hậu hơn Hóa Thông, Tiểu Thiên quyết tâm làm rõ xem đó là nội lực thâm hậu thật hay do công phu kỳ bí kia tạo ra. Tiểu Thiên quát :

- Cừu Trùng đệ tam thức! Đỡ!

Ào... Ào...

Ầm!

Tiểu Thiên tuy vừa tăng thêm một thành chân lực nhưng xem ra thì không làm cho ả phải nao núng.

Ả vẫn lồng lộng :

- Còn nữa đây! Đỡ!

Vụt! Vụt!

Tiểu Thiên chợt sa sầm nét mặt, bật hét :

- Tứ thức Cửu Trùng! Đỡ!

Vù... Vù...

Tiểu Thiên đã vận dụng toàn lực.

Ầm!

Thật lạ, ả nọ chỉ hơi chao đảo một ít rồi vẫn hùng hổ lao đến :

- Ngươi qua được chiêu này thì ta mới phục! Đỡ!

Vụt... Vụt...

Tiểu Thiên khẽ chớp mắt! Tiểu Thiên vừa nhìn thấy chỗ sơ hở của ả! Nhưng, với một nụ cười kỳ bí, Tiểu Thiên bất ngờ quay người bỏ chạy.

Vút!

Nhìn rõ hướng chạy của Tiểu Thiên, ả vội hô hoán :

- Muốn cứu lão quỷ kia ư? Ngươi đã quá xem thường ta rồi!

Quyết thực hiện kế sách đã định, Tiểu Thiên bất ngờ rẽ ngoặc qua hướng khác, len lỏi giữa khu vườn hoang phế.

Vút!

Trông thấy, ả nọ nghĩ Tiểu Thiên quả nhiên không đoái hoài gì đến Đoan Mộc Quý.

Trái lại, Tiểu Thiên đang thật sự muốn bỏ chạy.

Ả Thiếu đạo chủ bật cười đắc ý :

- Ngươi đừng mong chạy thoát! Một khi Hồ Liễu Liễu này muốn, bất luận ai cũng không thể thay đổi! Ha..Ha...

Vừa cười, ả vừa đảo quanh khu vườn và nhanh tay phát kình vào một vài thân cây thoạt Đông thoạt Tây, khi Nam khi Bắc.

Ào... Ào...

Ầm! Ầm! Ầm!

Rào... Rào... Rào...

Khi phát hiện ả đang thực hiện những hành vi kỳ lạ này, Tiểu Thiên không ngờ cũng có những hành vi kỳ lạ không kém!

Rút thanh liễu kiếm cầm tay, lợi dụng lúc ả quật đổ không ít những thân cây, Tiểu Thiên vung kiếm tự phá hủy thêm đúng bảy thân cây khác.

Rào... Rào...

Tiếng thân cây gãy đổ nào cũng giống nhau rất khó phân biệt. Nên khi nghe tiếng thân cây đổ đã hết, Tiểu Thiên vờ kêu lên thật to :

- Ô hay! Sao lại thế này! Không lẽ ta đang hoa mắt? Bằng không sao cảnh tượng bỗng trở nên ma quái thế này?

Miệng tuy kêu nhưng chân Tiểu Thiên vẫn thoăn thoắt. Tiểu Thiên di chuyển theo một cung cách rất kỳ lạ: tiến Nam một bước, dịch Đông hai, lùi Bắc một, tiến Nam ba, dịch Tây một... Cứ thế, Tiểu Thiên đi tuy chậm nhưng vẫn tiến bước.

Trong khi đó, có tiếng cười đắc ý của ả nọ vang lên :

- Ngươi đã lọt vào trận thế phục sẵn của ta. Đừng mong chạy thoát! Ha... Ha...

Tràng cười của ả bỗng dừng lại. Thay vào đó, có tiếng ả gào thất thanh :

- Chao ôi! Đây đâu phải trận đồ Hỗn Nguyên? Nguy tai! Không lẽ đã có điếu gì đó lầm lẫn?

Tự mỉm cười thích thú, Tiểu Thiên vẫn ung dung di chuyển theo cung cách riêng.

Được một lúc, Tiểu Thiên đã quay lại chỗ Đoan Mộc Quý.

Lão vẫn bị trói vào thân cây, cạnh lão giờ chỉ còn một nữ nhân duy nhất, là nữ nhân thủy chung vẫn im lặng, không một lần hé môi!

Tiểu Thiên xuất hiện đột ngột khiến nàng nọ phải mở to mắt kinh ngạc!

Nhìn nàng, Tiểu Thiên chỉ chờ đợi ở nàng một dấu hiệu phản kháng. Nhưng, thật lạ, nàng không phản kháng cũng không mở miệng kêu lên dù chỉ là nửa lời!

Tiểu Thiên khẽ gật đầu :

- Cô nương là một Đạo nô, tại hạ biết! Cô nương cũng không thể nói, không thể nghe, điều này tại hạ cũng từng biết! Tuy vậy, tại hạ vẫn phải nói...

Đưa tay chỉ vào Đoan Mộc Quý, Tiểu Thiên tiếp tục độc thoại :

- Vị tiến bối này, tại hạ phải cứu! Nếu cô nương ngăn cản, tại hạ đành phải dụng lực! Ngược lại, nếu cô nương cứ tụ thủ bàng quan như thế này, tại hạ hứa sẽ không hại gì đến cô nương!

Nói xong, không cần biết nàng kia hiểu hay không hiểu, Tiểu Thiên chợt vung kiếm, cắt đứt toàn bộ dây trói cho Đoan Mộc Quý!

Véo!

Bựt... Bựt...

Vừa giải khai á huyệt cho Đoan Mộc Quý, Tiểu Thiên nghe Đoan Mộc Quý hô hoán :

- Tiểu Thiên hãy cẩn trọng!

Xoay người thiệt nhanh, Tiểu Thiên kịp nhìn thấy nữ nhân nọ đang lao vào định ám toán.

Tiểu Thiên khẽ quát :

- Sao vậy cô nương? Đành thất lễ vậy!

Vù!

Xuất phát chậm nhưng nhanh, Tiểu Thiên kịp khống chế huyệt đạo của nàng trước lúc nàng quật kình một cái!

Nàng kêu :

- Hự!

Nhìn nàng từ từ khuỵu xuống, Tiểu Thiên lẩm bẩm :

- Với thế trận tại hạ vừa biến đổi, chủ nhân của cô nương sẽ không mấy khó khăn để nghĩ cách phá giải. Như vậy tại hạ càng yên tâm, cô nương sẽ không bị trách phạt và cũng không bị giam ở nơi này vĩnh viễn!

Giải nốt những huyệt đạo còn lại cho Đoan Mộc Quý, Tiểu Thiên bảo :

- Tại hạ phải dùng kế mới cứu được tiền bối nên có phần chậm. Tiền bối đừng trách! Chúng ta đi thôi!

Không đáp lời nào, Đoan Mộc Quý bất ngờ giáng vào nữ nhân nọ một kình.

Vù...

Thất kinh, Tiểu Thiên phải nhanh tay lắm mới chộp giữ được tay của lão :

- Sao tiền bối muốn giết nàng?

Đoan Mộc Quý hậm hực :

- Ta bị giam hằng nửa ngày trời, theo ngươi, ta chưa báo thù lại chịu bỏ đi sao?

Tiểu Thiên thanh minh :

- Lỗi là lỗi của Thiếu đạo chủ, nàng chỉ là một Đạo nô, chỉ biết thừa hành mệnh lệnh, tiến bối không nên trách nàng!

Đoan Mộc Quý tuy thu tay về nhưng vẫn hậm hực :

- Chúng là đồng bọn! Chủ nhân có tội của chủ nhân, nô bộc có tội của nô bộc!

Định giải thích thêm cho lão hiểu những chịu đựng khắc nghiệt của Đạo nô, nhưng bất ngờ Tiểu Thiên kêu hốt hoảng :

- Nguy tai! Trận thế đang bị phá giải! Đi nào!

Vút!

Hoảng sợ, Đoan Mộc Quý lập tức theo chân, không cần biết trận thế có thật sự đang bị hóa giải như Tiểu Thiên hoảng sợ không!

Vút!