Ngọc Lâm thiên sơn, đỉnh núi cao chót vót, xung quanh được bao trọn bởi mây mù.

Đông qua xuân tới, cảnh sắc trên núi ngập tràn sức sống, vô số loài hoa cỏ vui vẻ vươn cao, rực rỡ khoe sắc. Một biển hoa bách hợp trắng noãn như tuyết, trải dài ngút ngàn như biển sâu, cao ngạo đón gió, cánh hoa rung rinh, cố gắng phô bày tư thái xinh đẹp nhất của mình.

Hang động lớn tọa ngay trên đỉnh núi, chiếu theo ánh sáng mờ mờ của từng viên dạ mình châu đặt trên vách tường mà dẫn lối vào sâu. Ngay chính giữa hang động là chiếc giường bạch ngọc gần như trong suốt, trên giường tỏa ra khí hàn lạnh như băng, chỉ cần đứng gần cũng cảm thấy lạnh lẽo, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng đến người đang an ổn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền như say ngủ.

Tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi, mái tóc đen dài xõa xuống tận eo, hai tay đặt trên bụng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng mịn như gốm sứ thượng hạng, ở dưới hai hàng mi cong dài là sống mũi nho nhỏ thẳng tắp, khi chìm vào hôn mê lại mang chút vẻ hồn nhiên ngây thơ, không biết đến khi trưởng thành dung nhan ấy sẽ trở nên tuyệt mĩ như thế nào.

Một lão nhân đứng ngay gần đó, mái tóc điểm bạc, trên người mặc một bộ y phục xanh thẫm, cổ áo viền chỉ vàng đơn giản. Lão tầm sáu bảy mươi tuổi, dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt già nua nhuốm chút mỏi mệt. Đôi mắt mập mèm của lão nhìn chăm chăm vào tiểu cô nương nằm trên giường ngọc, mang theo lo lắng và sốt ruột. Ánh mắt đảo qua hai con hồ ly một trắng một đỏ nằm hai bên, miệng lẩm nhẩm tính giờ, trong lòng không khỏi phiền não. Lão nhíu chặt mày, thầm cầu nguyện:"Tiểu Thiên, con nhất định không được có việc gì."

Đúng lúc đó, một luồng sáng từ chính giữa hang động đột nhiên tỏa ra, quầng sáng rực rỡ khiến người ra lóa mắt. Lão nhân vô thức nâng tay, khóe miệng không nhịn được kéo ra một nụ cười sung sướng. Đến khi luồng sáng mờ dần rồi mất hẳn, lão gần như lao đến bên cạnh giường, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, ánh mắt già nua tràn ngập chờ mong.

Khí lạnh từ trên giường tỏa ra, hai hàng mi dài của tiểu cô nương rung khẽ, nhẹ nhàng nâng lên, để lộ một đôi mắt sâu hút còn chút mờ mịt. Một đôi con ngươi màu đen tuyệt đẹp, trong suốt, sâu thẳm như một hố sâu không đáy, giống như chỉ cần nhìn vào đó linh hồn cũng có thể trở nên thanh lọc.

Tiểu cô nương khẽ chớp hai mắt, những hình ảnh tanh máu trong kí ức xẹt qua, giống như từng nhát từng nhát cứa vào trái tim nhỏ bé của nàng. Bàn tay nhỏ vuốt ve Băng Hồ và Hỏa Hồ đã tỉnh dậy từ khi nào, chẳng biết có phải vì khí lạnh mà cả người khẽ run, nàng cụp mi, ánh mắt thoáng buồn.

"Tiểu Băng, Tiểu Hỏa, hóa ra không phải ta nằm mơ."

Miệng thì thầm một câu, tiểu cô nương ngẩng đầu đánh mắt về phương xa, nơi đó chỉ có một luồng ánh sáng mù mờ tăm tối, cũng giống như ngày đó, máu nhuộm núi Ngọc Lâm, ngày thảm sát cả đời nàng cũng không thể quên.

------

"Sư phụ, không xong rồi! Thánh Môn đang dẫn người lên đây, không chỉ có Thánh Môn mà còn có rất nhiều môn phái khác!"

Một đệ tử hớt ha hớt hải từ phía ngoài chạy vào, trên người lấm tấm mồ hôi, vì quá lo lắng mà gần như lao đến, suýt chút mất đà quỳ rạp xuống. Nghe lời đệ tử báo lại, Mặc Lão nghiêm mặt, nhíu chặt mày, cũng không còn tâm sức để ý tới sự thất thố của đệ tử.

Mạc Vấn Thiên hai mắt tối sầm, từ trên ghế đứng bật dậy, ánh mắt đảo qua ái thê cùng với hài tử đang chơi đùa, miệng lẩm bẩm:"Không ngờ chúng lại đuổi đến tận đây."

Mặc Lão bừng lửa giận, trên người tỏa ra khí thế áp bức không thể che giấu. Một tay lão đập mạnh xuống bàn, quát ầm lên:"Khốn khiếp! Ngay cả Dược cốc cũng dám động. Không muốn sống nữa sao."

Mặc Lão nói lời này không phải ba hoa, từ trước đến nay, Dược cốc có vị thế rất cao trong giang hồ, các bang phái lớn nhỏ đều không dám đắc tội. Ngoại trừ việc xin đan dược cho bang phái, hàng ngày chém chém giết giết, giả như những lúc thất thế bị thương còn có thể lên Dược Cốc cầu điều trị. Ở thế giới này, luyện dược sư so với ma pháp sư và kiếm sư còn được kính trọng hơn, nếu như không phải cùng đường sẽ không dám đắc tội.

Hơn nữa, Mặc Lão vốn nổi tiếng tính tình quái gở, không nể mặt ai, nói không muốn trị là nhất quyết không trị. Còn nhớ có một lần một bang phái đắc tội lão, lão liền hạ lệnh từ trên xuống dưới Dược Cốc không được chế dược cho bang phái kia. Chuyện này cũng đã tạo nên một lời đồn trong giang hồ, Mặc lão Mặc Vô, vui buồn bất định, không nên đắc tội.

Thánh Môn này hôm nay dẫn nhiều người như vậy tìm đến, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Tiêu Linh cùng Mạc Vấn Thiên trao đổi ánh mắt, bàn tay nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nữ nhi trong lòng. Cả hai đi tới trước mặt Mặc Lão đang giận tới tím mặt, trước ánh mắt ngạc nhiên của người, đồng loạt quỳ xuống.

Mặc Vô vì hành động đột ngột của hai người mà giật nảy, từ trên ghế gần như bật dậy chạy tới. Hai tay giương ra muốn nâng hai người trước mặt đứng dậy, sốt ruột quát khẽ:"Hai người làm gì vậy?!"

Mạc Vấn Thiên nắm tay ái thê, đau lòng siết chặt. Làm phu thê đã chín năm, chỉ một ánh mắt cũng đủ để biết rõ người kia đang nghĩ gì. Tiêu Linh nở nụ cười dịu dàng, gật nhẹ đầu với y. Trong lòng Mạc Vấn Thiên nổi lên nuối tiếc, vươn tay xoa nhẹ má nàng, hai người đồng loạt hướng tới Mặc Vô trước mặt, cung kính dập đầu ba cái.

"Mặc lão, mấy tên khốn Thánh Môn hôm nay đến là để tìm phu thê tại hạ, chuyện này không liên quan tới Dược cốc. Hai năm qua, thực sự cảm ơn người đã cứu mạng, lại còn thu lưu chúng ta tại đây. Thù này đã tám năm, hôm nay có lẽ cũng sẽ phải giải quyết rõ ràng. Ân cứu mạng của người, Vấn Thiên nguyện lấy kiếp sau báo đáp."

"Lần này có lẽ lành ít dữ nhiều, Vấn Thiên cùng với Linh nhi có thể bên nhau, đã không còn lo sợ gì nữa. Chỉ có Di nhi, nàng còn quá nhỏ". Nói đến đây, Mạc Vấn Thiên thở dài, giơ tay kéo nữ nhi của mình đến trước mặt Mặc Vô, bắt nàng quỳ xuống:"Vấn Thiên chỉ hi vọng người có thể thu lưu Di nhi, nàng vẫn còn là đứa nhỏ, vốn không có tội. Nếu như người không muốn, phu thê tại hạ sẽ đưa Di nhi đi cùng. Dù sao, người cũng đã giúp một nhà chúng ta quá nhiều."

Mặc Vô nghiêm túc nghe Mạc Vấn Thiên nói từng chữ, ông biết y vì không muốn liên lụy tới Dược cốc mới lựa chọn rời khỏi. Mặc Vô vốn không phải tính tình quái gở, chỉ là yêu ghét phân minh, một nhà Mạc Vấn Thiên ngay từ lần đầu gặp đã khiến ông có cảm tình. Nhớ đến hai năm trước, Mặc Vô một lần xuống núi tình cờ bắt gặp Mạc Vấn Thiên cùng với Tiêu Linh hai người bị thương nặng, bên cạnh còn có tiểu hài tử đang khóc lóc, ông nghĩ sao mới cứu hai người bọn họ, đưa về Dược Cốc.

Mạc Vấn Thiên thẳng thắn bộc trực, Tiêu Linh dịu dàng đoan trang, một người là thiên tài kiếm sư, một người là thiên tài ma pháp sư, thiết nghĩ cả hai bị kẻ xấu đuổi bắt, Mặc Vô quyết định giữ bọn họ ở lại Dược Cốc để chữa thương. Phu thê hai người thấu tình đạt lý, cư xử lễ phép khiến người ta cảm mến, lại còn có nữ nhi của bọn họ Mạc Thiên Di đích thị là một nhân tài luyện dược. Mặc dù ngày thường nàng nghịch ngợm ham chơi, bù lại được trời phú cho trí nhớ cực tốt. Mặc Vô còn nhớ lần đầu tiên thấy Mạc Thiên Di mới bảy tuổi đã có thể phân biệt dược liệu trong cốc mà vui sướng nửa ngày, nửa dụ dỗ nửa ép buộc nàng nhận mình làm sư phụ. Hiện tại nàng gặp nguy hiểm, một người luôn bao che khuyết điểm như ông sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng ra khỏi cốc.

Nghĩ xuyên suốt, Mặc Vô đưa tay nâng hai người trước mặt đứng dậy, lần này phu thê Mạc Vấn Thiên không cố chấp từ chối. Mạc Thiên Di nửa hiểu nửa không, ngơ ngác đứng lên theo. Mặc Vô một bên vỗ vai Mạc Vấn Thiên, một bên dắt tay Mạc Thiên Di về phía mình, cất giọng trầm khàn mà kiên định:"Vấn Thiên, ngươi yên tâm, ta hứa với ngươi sẽ chăm sóc Tiểu Thiên thật tốt. Còn về chuyện hôm nay, ta cùng đi với ngươi. Chưa kể đến chuyện vì ngươi hay không, Dược Cốc của ta ở trên giang hồ đã gần trăm năm, không phải muốn phá liền phá."

Mạc Vấn Thiên há miệng định nói, đúng lúc này, một tên đệ tử khác từ phía ngoài chạy vào, y phục màu lam của dược cốc bị chém rách vài đường, trên người còn chằng chịt vết thương lớn nhỏ. Hắn cúi đầu, thở hổn hển báo lại:"Sư phụ, người Thánh Môn xông lên núi tấn công vào trong, sát hại không ít đệ tử của ta."

"Ngông cuồng! Thực sự là quá ngông cuồng!". Mặc Vô giận tới tím mặt, không nhịn được quát ầm lên.

Mạc Vấn Thiên nghe vậy cũng biến sắc. Lên núi? Bao quanh dược cốc đều là bẫy độc, người bên ngoài không thể tùy tiện đi vào, sao có thể nói lên là lên. Mấy người trong phòng phi như bay ra ngoài, Mạc Thiên Di được Mạc Vấn Thiên bế trên người, một đường chạy xuống đại môn. Khi mấy người họ chạy tới, đều không nhịn được mà ngẩn ngơ, sống lưng lạnh buốt.

Đỉnh núi Ngọc Lâm vốn cảnh sắc tươi đẹp, giờ đây la liệt xác chết, ngoài một số ít người bên ngoài thì đa số là đệ tử Dược cốc bị thảm sát. Màu máu đỏ tươi đến chói mắt, khiến da đầu Mặc Vô tê rần.

"Người từ phương nào tới, dám tới Dược cốc của ta làm loạn!"

Tiếng hô lớn mang theo uy nghiêm từ trên đỉnh núi phát ra. Mặc Vô hai tay để hai bên, trên người tỏa ra nồng đậm tức giận và sát khí. Ở Thần Ma đại lục, người tu luyện kiếm khí và ma pháp rất nhiều, người vừa có thể tu luyện kiếm khí cùng với luyện dược lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mặc Vô không chỉ là một luyện dược sư, độc sư, lại còn là một đại kiếm sư, từ xưa đã được tôn xưng là nhân tài.

Trên tay cầm thanh đoản kiếm sắc bén, kiếm khí màu vàng hùng hậu từ trên người tỏa ra, ánh mắt rét lạnh đảo quanh mấy trăm người đang bao vây bên dưới. Mặc Vô vốn rất tin vào tài chế độc của mình, nếu như không phải bên kia có cao thủ có khả năng hóa giải độc của ông, đám người khốn khiếp này cũng sẽ không dám tùy tiện mà xông thẳng vào Dược Cốc, lại còn thẳng tay giết hại đệ tử.

Một lão giả từ dưới bước lên trước, trên người ông ta mặc một bộ y phục thuần trắng, vạt áo có thêu một đóa hoa sen bảy cánh, tay áo rộng màu nhạt viền chỉ vàng, vì gió lớn mà tung bay phần phật. Xung quanh ông ta có khoảng mấy chục người mặc trang phục giống nhau, mộc bài trên người cho thấy tất cả đều là người của Thánh Môn.

Lão giả kiêu ngạo ngẩng cao đầu, một ngón tay chỉ thẳng vào hai người Mạc Vấn Thiên, dùng sức hét:" Tiêu Linh, ngươi thân là thánh nữ thánh môn lại có thể cấu kết với ma giáo, lại còn sinh ra một đứa nghiệt chủng. Mau theo chúng ta về Thánh Môn. Ma đầu họ Mạc kia, trong tay nắm giữ Nghịch thiên tâm pháp, mau giao ra đây!"

Mạc Thiên Di dáng người nhỏ con, không hiểu rõ chuyện bèn nấp sau Tiêu Linh, chỉ để lộ ra một nửa cái đầu. Tiêu Linh yêu thương vuốt ve tóc nàng, châm chọc cười:"Lão đầu tử, ngươi theo chúng ta tám năm, không thấy chán hay sao. Tám năm trước ngươi không giết được ta, tám năm sau liệu có chắc? Hay là sợ cho nên mới kéo nhiều người tới như vậy. Miệng thì nói đạo lý, thực chất còn không phải là thèm muốn Nghịch Thiên tâm pháp hay sao."

Nhắc tới Nghịch Thiên tâm pháp, rõ ràng đám người bên dưới đều có biểu hiện rục rịch dao động. Tâm pháp nghịch thiên, thống lĩnh thiên hạ. Tiêu Linh mặc dù ngoài mặt tươi cười, trong lòng lại có chút khẩn trương. Bên dưới kia có tầm hơn trăm người, ngoài Thánh Môn còn có bốn môn phái khác, nàng ban đầu còn không hiểu mình đắc tội gì với họ, thì ra là nhằm đến tâm pháp Nghịch Thiên của Thiên ca.

Lão giả kia bị Tiêu Linh vạch ra ý đồ, mặt hơi tái lại, sau đó thẹn quá hóa giận, hô to một tiếng:"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Lão phất tay áo muốn thi triển ma pháp. Tiêu Linh cười lạnh, bàn tay nhanh như chớp nâng lên trước.

"Băng phách, đi!"

Quát khẽ một tiếng, vô số mảnh băng sắc nhọn lao về phía đám người kia, nhanh đến mức mấy tên đó không kịp phản ứng. Lão giả kia sau khi ngẩn người, vội vàng thi triển ma pháp hệ thổ dựng khiên lớn chắn lại, mấy tên kiếm sĩ nhanh nhẹn dùng kiếm khí chống lại mưa băng bay tới. Một vài tên đệ tử phản ứng chậm chạp đồng loạt ngã xuống, chết ngay tại chỗ.

Mặc Vô nhảy lên cao đánh ra một chưởng, tay áo hơi rung lên, vô số luồng khí từ ống tay áo bắn ra ngoài mang theo độc dược trí mạng. Đúng lúc, một người áo đen không biết từ chỗ nào nhảy ra, một chưởng hắn đánh ra đấu với luồng khí của Mặc Vô, dễ dàng hóa giải độc dược của ông. Mặc Vô sững người, nhìn chằm chằm người áo đen trước mặt, hắn dáng người cao gầy, một thân áo choàng đen che khuất cả khuôn mặt.

Quan trọng nhất là, hắn thế nhưng lại có thể dễ dàng hóa giải được độc của ông?

Mạc Vấn Thiên cũng nhận ra điều khác lạ, mày kiếm nhíu lại như có điều suy nghĩ. Không dấu vết kéo hài tử về phía Mặc Vô, chính mình lại nắm lấy tay Tiêu Linh, thi triển khinh công bay vút đi, cho đến khi đến một vùng đất trống trên tận đỉnh núi mới dừng lại. Đám người kia đương nhiên đuổi theo, mục đích ngày hôm nay của họ vốn không phải là lão già Mặc Vô này, nếu như không phải Thánh Môn hứa sẽ cung cấp đan dược cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện động đến ông ta.

"Mạc Vấn Thiên. Mau giao ra nghịch thiên tâm pháp. Ma giáo các người làm nhiều việc xấu, giết hại nhiều người như vậy, hôm nay chúng ta liền thay trời hành đạo."

Mạc Vấn Thiên trầm mặc không nói lấy một lời, vạt áo bay bay trong gió, khuôn mặt tuấn mĩ cương nghị tỏa ra sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy. Tiêu Linh ở bên cạnh không nhịn được cười nhạt, trong mắt tràn ngập coi thường. Nàng đã ở Thánh Môn lâu như vậy, còn không rõ hay sao? Ma giáo, chính giáo, trong suy nghĩ của dân chúng đại lục vẫn có sự phân biệt, chỉ cần là ma giáo đều bị thế nhân coi là tà ác, danh môn chính phái đều nghe lời theo Thánh Môn, lại không biết bên trong đó có bao nhiêu giả tạo thối nát.

"Tất cả các ngươi ở đây, có tư cách gì mà lên tiếng. Chẳng qua cũng chỉ là lũ chó theo chân Thánh Môn, không phải sao?". Tiêu Linh thản nhiên quét mắt qua lũ người đằng trước, mái tóc đen dài phất phơ theo gió, dù một mình đứng trước hàng trăm người đang đuổi giết, ánh mắt không có lấy một chút sợ hãi. Có chăng chỉ là bình thản chế giễu, thậm chí là chán ghét ghê tởm.

Quyết định đúng nhất một đời này của nàng chính là có thể rời khỏi Thánh Môn, còn có thể may mắn gặp được Thiên ca.

Nghĩ đến đó, ánh mắt nhìn sang phu quân bên cạnh đã tràn ngập dịu dàng. Mạc Vấn Thiên cũng hướng mắt nhìn sang, tay trái ôm lấy vòng eo nhỏ của Tiêu Linh, miệng kéo ra một nụ cười nhu hòa, cất giọng trầm thấp:"Linh Nhi, sợ không."

Tiêu Linh lắc đầu, cười ngọt ngào:"Không sợ."

Mạc Vấn Thiên nhanh chóng hạ xuống trán nàng một nụ hôn, hai người tự nhiên thân mật giống như đang ở chốn không người. Cho đến khi quay sang nhìn lũ người vì bị Tiêu Linh sỉ nhục mà tức giận, Mạc Vấn Thiên đã khôi phục bộ dáng lạnh như băng, môi mỏng hơi nhếch lên hàm chứa ý cười:"Từng người lên hay tất cả cùng lên?"

Ngữ điệu khích bác cùng với thái độ thản nhiên của hai người Mạc Vấn Thiên khiến cho đám người Thánh Môn nổi cáu, chỉ là tức giận đến mấy, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc chọn lựa từng người ứng chiến. Mạc Vấn Thiên mới hơn ba mươi đã là một kiếm đế, Tiêu Linh kém hai tuổi đã là một ma đạo sư băng hệ cực kì lợi hại, hai người một khi phối hợp sẽ khiến họ khó khăn chống trả. Vì đoạt được Nghịch Thiên tâm pháp, Thánh Môn đã cử tới một kiếm thánh ba kiếm đế, hai cao cấp ma pháp sư, chưa kể đến những bang phái khác, phần thắng hiện tại vẫn đang nghiêng về phía bọn họ.

Tên cầm đầu Thánh Môn hô một tiếng rồi lao tới, Mạc Vấn Thiên thi triển khinh công, tùy ý vung kiếm, trên thân kiếm hiện lên hào quang, mỗi đường kiếm giống như mang theo uy lực vô hạn. Trong nháy mắt, không chỉ phá tan ma pháp phòng hộ của mấy tên ma pháp sư cấp thấp, ở trên cổ của bọn chúng vạch ra vài vết rạch sâu. Tiêu Linh một bên nhanh chóng thi triển ma pháp phòng hộ trên người Mạc Vấn Thiên cho hắn dễ dàng hành động, một bên thi triển ma pháp băng hệ, không ngừng vung tay phóng ra băng tiễn giết chết kẻ địch.

Dù sao cũng là trận chiến không cân sức, trên người Mạc Vấn Thiên hai người đã dính đầy vết máu, vạt áo mặc dù rách bợt, vẻ bình thản trên mặt vẫn không đổi. Mạc Vấn Thiên một thân áo bào trắng như tuyết, trên người tỏa ra một loại khí chất cao quý lãnh đạm, từng đường kiếm mạnh mẽ quyết liệt, mỗi một lần chém xuống lại lấy đi một mạng người, y hệt một tử thần đòi mạng. Y quay sang nhìn Tiêu Linh vì đối phó với hai ma pháp sư mà có chút chật vật, không dấu vết gật gật đầu, trong mắt hai người đều là hiểu ý. Trận chiến này, lành ít dữ nhiều, hai người bọn họ có thể chết, nhưng cái bọn họ muốn, chính là đem lũ người này chôn cùng.