*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đại đệ tử của trận điện cao hơn đại đệ tử của Thần Vũ Điện, khi con có lệnh bài này rồi thì con muốn đi nơi nào trong tông môn đều được cả”.  

Ninh trưởng lão gật gù giải thích: “Nhưng đại đệ tử trận điện cũng phải đạt đến trận sư ba sao mới làm người ta nể được.  

Thôi con cứ bế quan trong động phủ của ta đi, khi nào con đạt đến trận sư ba sao rồi hãy ra ngoài”.  

“Chuyện đó…”  

“Con có ý kiến gì à?”  

“Ninh lão hiểu lầm ý con rồi, con chỉ lo lắng cho tình hình hiện tại của mẫn thân ra sao thôi”.  

“Nha đầu Nguyệt Nhu kia à?”  

Ninh trưởng lão lập tức nhíu mày nói: “Ta cũng biết nơi phụ mẫu con đang đến, nhưng với thực lực bây giờ của con thì không thể giúp họ được gì cả. Con cứ cố gắng tu luyện, đến khi đủ mạnh rồi, ta sẽ nói cho con nghe.  

Nguyệt Nhu đi làm nhiệm vụ của tông môn nên con đừng lo lắng quá làm gì, mặc khác, mẫu thân của con là dòng chính Đường gia, vậy nên không có kẻ nào trong tông môn này dám ám hại đâu”.  

“Thế thì xin nghe theo Ninh lão chỉ dạy vậy”.  

“Ừm phải rồi, con đừng huyết luyện pháp bảo làm gì. Nếu làm thế con sẽ bị thương, hại nhiều hơn lợi.  

Con đưa Ngân Long Thương cho ta đi, ta cầm nó nhờ Đường lão quỷ rèn lại để cho tăng lên bảo khí cực phẩm.  

Còn trận liên hoàn sáu tầng Thiên Quân kia thì ta sẽ giúp con hoàn thành nó.  

Trong thời gian này, con chỉ cần dồn hết sức mình vào tu hành trận đạo là được, đừng có kéo dài thời gian nữa”.  

Ninh trưởng lão thẳng thắng nói.  

“Đệ tử đã hiểu…”  

Cổ Trình Thành chắp tay vâng dạ, nhưng hắn biết mình không thể dồn hết tâm trí để tu luyện trận đạo. Bởi vì đạo tâm của hắn rất vững chắc, một lòng tu đạo, trận đạo chỉ là một con đường nhỏ đối với hắn.  

Nhưng mà đối phương đã cho hắn quá nhiều món tốt…  

…  

Sở Tiêu Tiêu hưởng ké Cổ Trình Thành, nên cũng được vào nội điện trong động phủ của Ninh trưởng lão tu hành.  

Bên trong có rất nhiều ngọc giản, hình chiếu trận đạo, thậm chí còn có rất nhiều bia đá to tướng khắc đầy trận văn lạ lẫm và huyền diệu.  

Sở Tiêu Tiêu nhìn xung quanh mà mắt sáng rực lên đầy vui mừng, thấy được những thứ trân quý này, nàng ấy ấy kích động tới mức “tâm hồn” rung lắc dữ dội  

Cổ Trình Thành nhìn Sở Tiêu Tiêu vui mừng thì kích động tới mức “cậu em” cũng kích động theo.  

“Những thứ này toàn là trận văn thượng cổ còn sót lại…  

Trời ạ, những thứ này đều là giảng giải hoàn chỉnh về các trận đạo. Tỷ còn nghe đồn năm xưa, các đại tông môn ở Đại Tần vì muốn có những thứ này mà tranh giành lẫn nhau, không ngờ mấy thứ này đều nằm ở động phủ của sư phụ.  

Còn đây là những hình ảnh giảng giải trận đạo của các cường giả thượng cổ lưu lại!  

“Tốt quá rồi đệ đệ ơi, đệ đúng là phúc tinh của tỷ đấy!”  

Sở Tiêu Tiêu xúc động ôm chầm lấy cánh tay của Cổ Trình Thành, còn hôn lên má của hắn.  

“Tỷ đừng làm vậy, hành động này không hợp với lẽ thường”.  

Bốp!  

Sở Tiêu Tiêu cốc mạnh lên đầu Cổ Trình Thành hỏi: “Lẽ thường cái đầu đệ đấy, đệ suy nghĩ cái gì thế?”  

Cổ Trường Thành bèn xoa đầu mình.  

“Đánh lại nàng ta, ngươi phải ném nàng ta lên giường đánh đi chứ, chẳng lẽ ngươi nhịn được sao? Nếu là bổn bảo đây, ta không “dạy dỗ” nàng ta một canh giờ thì sẽ không nhận mình là nam nhân nữa”.  

Bàn Bảo sợ thiên hạ quá yên bình nên lắm miệng chêm thêm.