Hồng Thiên lâu bây giờ đã trở thành một đống đổ nát, lộn xộn.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ta mới ra ngoài chưa được bao lâu mà đã rối loạn thế này rồi?

Trong phòng, quản lý Ngô đang sợ hãi quỳ trước mặt một lão nhân, hắn ta cũng đang lạnh lùng nhìn Ngô Sầu.

Lão nhân đó chính là chủ của Hồng Thiên lâu - Hồng Hạo trưởng lão.

- Thưa trưởng lão, là như vầy, Thượng Bân - cháu trai của Thượng Thần trưởng lão tới...

Quản lý Ngô cũng không giấu giếm mà kể ra hết rõ ràng toàn bộ sự việc.

Trong đó bao gồm cả việc hắn đã đổi rượu “Thần Tiên say” thành rượu “Thanh Nham Nhưỡng.

- Ngô Sầu, ngươi thật là to gan!

Nghe Ngô Sầu nói về việc đổi rượu, Hồng Hạo trưởng lão giận đến tái mặt, giơ chân đá hắn ta một phát thật mạnh.

Bùm!

Quản lý Ngô lập tức bị đá bay ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi:

- Xin trưởng lão tha mạng, mặc dù tội của ta rất lớn, không thể tha thứ được, thế nhưng tên kia còn đáng ghét hơn nhiều, hắn ta nói ra những lời này trước mặt nhiều người như vậy để Hồng Thiên lâu chúng ta mất hết thể diện. Điều đó chứng tỏ hắn dám xem thường trưởng lão...

- Hừ, tự mình làm chuyện xấu, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ để người khác nói sao?

Hồng Hạo trưởng lão ngày càng tức giận, vẻ mặt âm u như sắp có mưa giông.

- Ta...

Quản lý Ngô run lẩy bẩy.

Thay đổi món ăn khác với trên thực đơn để kiếm lời riêng, cái này đều là do hắn tự mình làm, cứ tưởng sẽ không ai có thể biết được, thế nhưng bây giờ lại bị một thiếu niên vạch trần sự thật trước mặt mọi người, vì vậy hiện tại quản lý Ngô rất hận Trương Huyền.

- Ta cho ngươi năm ngày, lập tức giải quyết nhanh chóng chuyện này cho ta, làm sao để mức tổn thất mà Hồng Thiên lâu phải chịu là thấp nhất. Như vậy ta có thể sẽ không phạt ngươi tội tham ô, còn bằng không, ngươi cũng đừng mong giữ lấy cái mạng chó kia nữa.

Hồng Hạo trưởng lão đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Sầu nói:

- Còn nữa, cái tên kia là ai? Hắn là lão sư nào trong trường? Nếu đã biết những thứ này, giá như cứ im lặng nói cho ta biết thì ta đã ban thưởng cho một đống vàng bạc, châu báu. Đằng này lại dám nói sự thật ra trước mặt mọi người, làm thanh danh Hồng Thiên lâu bị tổn hại, ngày mai ta nhất định sẽ đến đó xem thử coi, rốt cuộc là ai đã cho hắn lá gan lớn như vậy!

Sau khi hét lên một tiếng lớn, cả người Hồng Hạo trưởng lão tỏa ra một luồng hơi thở cuồng bạo, hơi thở lạnh lẽo ấy khiến cho người ta không lạnh mà run.

Võ giả tầng bảy - Thông Huyền cảnh!

Thật không ngờ Hồng Hạo trưởng lão lại là cường giả Thông Huyền cảnh, hèn chi lúc trước hắn ta lại tham gia tranh giành chức hiệu trưởng, chỉ riêng tu vi này thôi cũng đã đủ để người ta khiếp sợ rồi.

- Là... là Lão sư Trương Huyền!

Quản lý Ngô vội vã nói.

- Trương Huyền? Người xếp hạng chót và là giáo viên tệ nhất trường - Trương Huyền?

Hồng Hạo trưởng lão sững sờ.

Giáo viên thi kiểm tra được không điểm, đây là việc chưa từng xảy ở trường Hồng Thiên trong suốt mấy trăm năm qua, kể từ lúc thành lập trường đến nay. Ngay cả người nổi tiếng như Hồng Hạo trưởng lão cũng đã từng nghe qua cái tên này rồi.

- Chính là hắn...

Quản lý Ngô gật đầu.

- Chỉ là một thứ vô dụng mà cũng dám giẫm đạp lên tôn nghiêm của Hồng Thiên lâu, được lắm!

Nắm chặt tay, ánh mắt Hồng Hạo trưởng lão sáng lên, lộ ra sát khí (1) nồng đậm.

Nếu đối phương là một lão sư ưu tú, là người quan trọng của trường thì hắn ta vẫn còn chút do dự, không dám ra tay nhưng hóa ra chỉ là một tên rác rưởi... Vậy cũng đừng trách hắn ta vô tình!

.............

- Ôi, thật là phiền phức!

Trở lại chỗ ở, Trương Huyền xoa trán.

Chỉ đi ăn cơm mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả hắn cũng không ngờ đến.

- Được rồi, không thèm nghĩ nữa, vẫn là nghĩ cách đột phá qua tầng Tích Huyệt cảnh thì tốt hơn.

Trương Huyền nhanh chóng bỏ đi những suy nghĩ phiền não trong đầu.

Mặc dù hắn là một người xuyên không nhưng bản thân cũng hiểu rõ, đây là thế giới lấy thực lực làm chủ, chỉ cần có thực lực thực sự lớn mạnh thì tự nhiên tất cả mọi phiền phức có đến cũng chẳng phải là việc gì nghiêm trọng lắm nữa.

Bây giờ thực lực của hắn đang ở thời kì đỉnh cao của tầng Đỉnh Lực cảnh, nếu muốn đột phá thì nhất định phải tu luyện theo công pháp của võ giả tầng sáu.

Mà những giáo viên bình thường thì không có tư cách xem công pháp tầng sáu của trường, chỉ có một cách đó là xin phép trưởng lão. Sau khi được sự cho phép của hắn ta thì mới có thể sao chép ra một bản.

Lần trước kiểm tra, hắn chỉ mới là võ giả tầng ba, nếu như lúc này đi đến tìm trưởng lão xin mượn công pháp tầng sáu, chắc chắn sẽ bị người ta xem như chuột bạch lấy ra nghiên cứu, phiền phức vô cùng.

Hơn nữa cho dù có nhận được sự đồng ý của đối phương, sao chép ra một bản... cũng không có cách nào để tu luyện hết.

Từ những bản công pháp lúc trước của “Hồng Thiên cửu trọng quyết”, hắn có thể biết được, bộ công pháp này còn rất nhiều khuyết điểm. Nếu như không có nhiều công pháp khác để so sánh, tìm ra phương pháp chính xác để tu luyện, dù có tu luyện không ngừng thì cũng chỉ lãng phí thời gian, tu luyện mấy năm cũng chẳng đạt được hiệu quả gì.

Với hắn mà nói, việc cấp bách bây giờ là tìm được một số lượng lớn sách công pháp dành cho võ giả tầng sáu, sau đó so sánh chúng với nhau để tìm ra được cách tu luyện chính xác nhất.

- Ừm, nghe nói ở thành Thiên Huyền có rất nhiều mối làm ăn mua bán, trong đó cũng có nhiều người bán sách luyện võ. Nếu như đến đó có thể mua được mấy quyển công pháp tầng sáu, như vậy có thể giải quyết được không ít vấn đề.Ánh mắt Trương Huyền sáng lên, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc.

Trường Hồng Thiên cũng ở thành Thiên Huyền, nơi này phố xá sầm uất, có đủ loại giao dịch mua bán từ lớn đến nhỏ, công pháp tầng sáu mặc dù hiếm nhưng cũng có không ít chỗ bày bán.

Đối với hắn mà nói, thật ra cũng không cần phải mua làm gì, chỉ cần nghĩ cách để xem được nhiều quyển công pháp, như vậy cũng giống với việc có được bí tịch rồi.

Đã có Thiên Đạo Đồ Thư Quán rồi thì dù những quyển sách cổ đó có quý hiếm cỡ nào đi nữa, hắn cũng không quan tâm. Cái hắn muốn chính là số lượng, có càng nhiều sách thì càng dễ dàng nhận biết được sai lầm trong đó, và càng có thể thuận lợi tự hình thành cuốn Thiên Đạo thần công mà tu luyện.

- Cũng còn sớm, hay là mình đi dạo thêm mấy vòng, không chừng có thể kiếm được mấy quyển công pháp.

Nghĩ đến đây, Trương Huyền không do dự nữa mà lập tức đứng dậy.

Hiện tại trời mới vừa tối, cuộc sống ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu, dù sao bây giờ hắn cũng đang rảnh rỗi, chẳng thà đến thương thành (2) xem thử, không chừng có thể kiếm được vài món đồ hữu dụng (3).

Thương thành Thiên Vũ là chợ mua bán lớn nhất ở thành Thiên Huyền, nghe nói chỉ cần có tiền thì muốn mua bất cứ thứ gì ở đó cũng được.

Đi vào trong đó, nhìn thấy nhiều sản phẩm phong phú, đầy màu sắc, Trương Huyền cảm thấy hơi hoa mắt.

Chủ nhân thân thể này lúc trước chỉ là một lão sư bình thường, tiền lương thấp, đãi ngộ cũng kém. Vì vậy chưa bao giờ đến những nơi xa hoa giống như vậy. Nên có không ít thứ, mặc dù hắn nhìn thấy nhưng không thể nhận ra được đó là cái gì.

Trong thương thành có không ít những sạp hàng nhỏ, mỗi sạp đều có chủ quán riêng, bán đủ loại vật phẩm khác nhau.

Binh khí, đan dược, dược liệu, áo giáp, da thú, đan dược cho sủng vật,...

Những thứ cần thiết cho việc tu luyện, đa số đều có ở chỗ này.

Nhưng số lượng cũng có quá nhiều, muốn xác định cái nào tốt cái nào xấu cũng rất khó.

- Mình không nhận ra nhưng chắc là Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể nhận ra nhỉ?

Vừa nghĩ như vậy, Trương Huyền liền đi đến quầy hàng trước mặt.

- Công tử, ngài muốn mua cái gì? Chỗ của ta cái gì cũng có, bảo đảm sẽ làm ngài hài lòng.

Chủ quán thấy có khách đến liền vội vã đón tiếp.

- Để ta xem thử.

Trương Huyền cười, cầm đại một vật phẩm trên bàn lên xem.

Đây là một cái lục lạc không lớn lắm.

- Cái chuông lục lạc này là do một luyện khí sư chuyên nghiệp luyện chế ra, công dụng rất lớn, chỉ tốn 50 đồng tiền vàng thôi. Chỗ ta buôn bán, giá cả vừa phải, già trẻ lớn bé, chưa lừa gạt ai bao giờ! Nếu công tử thích, ta có thể bớt giá cho ngài... còn 20 đồng tiền vàng thôi.

Chủ quán nói.

Trương Huyền không trả lời mà là cầm lục lạc trên tay, xoay một vòng để xem cho kỹ.

Rầm!

Thư viện nhẹ nhàng chấn động, một quyển sách liền xuất hiện.

- Lục lạc Thoa Âm, có thể phát ra âm thanh mê hoặc người khác, có hiệu quả với võ giả tầng một! Lục lạc này do một thợ thủ công ở phường Thanh Vân chế tạo, thành phần bao gồm sắt vàng đen...

- Khuyết điểm: Một, âm thanh này phát ra với tốc độ rất chậm, nếu muốn mê hoặc người khác thì phải chờ một khoảng thời gian ít nhất là một nén nhang, khi chiến đấu cũng không có hiệu quả. Hai, cũng giống với đối chiến trực tiếp, ngay cả bản thân người sử dụng cũng sẽ bị tổn thương...

- Quả nhiên là có thể!

Trương Huyền cười một tiếng.

Xem ra cho dù hắn không biết những vật này thì cũng chẳng sao, chỉ cần cầm nó lên là thư viện đã có thể hình thành được quyển sách chi tiết về nó trong đầu rồi.

Trong quyển sách đó không chỉ có thể ghi rõ nguồn gốc, thành phần mà nó còn có thể nêu ra được các khuyết điểm của vật phẩm đó. Do đó chỉ cần nhìn sơ qua là có thể biết được vật đó có giá trị hay không.

Vừa rồi tay chủ quán nói cái này có giá 20 đồng tiền vàng, người không biết có lẽ thực sự sẽ bỏ tiền ra để mua. Cũng may nhờ có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỉ cần liếc sơ qua nội dung trong sách là hắn đã có thể xác định được, cái thứ đồ chơi này thậm chí còn chưa đến 2 đồng tiền vàng.

Còn bày đặt bảo do luyện khí sư luyện ra... Thanh Vân phường chính là nơi chuyên chế tạo ra hàng giả thì có.

Ở đó thợ thủ công chính là những người kém cỏi nhất.

Họ là những người chuyên chế tạo vật phẩm và các đồ thủ công mỹ nghệ, thông thường thợ thủ công cũng được chia thành nhiều loại, những người thợ sở hữu một vạch là kém nhất, còn chín vạch là cao nhất.

Mà đồ do thợ thủ công một vạch tạo ra thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ?

- Có thư viện ở đây, mình cũng chẳng còn phải lo lắng sẽ mua nhầm hàng giả...

Trương Huyền mỉm cười.

Xem ra thế giới này cũng giống với kiếp trước của mình thôi, có hàng thật, cũng có hàng giả. Với năng lực phân biệt trước kia của hắn, thật sự thì chẳng thể nào nhận biết được vật nào là thật, vật nào là giả, cũng may nhờ có Thiên Đạo Đồ Thư Quán trong tay, như vậy cũng không cần lo lắng gì nhiều nữa rồi.

Nhưng điều kiện đầu tiên để thư viện có thể hình thành được quyển sách tương tự thì buộc hắn phải chạm vào vật phẩm đó. Mà toàn bộ cửa hàng này, vật phẩm lớn nhỏ gì cũng có, chỉ tính mấy cái lẻ thôi số lượng đã không dưới mấy ngàn vạn. Nếu cái nào cũng đến chạm một cái thì chắc hẳn hắn sẽ mệt chết mất.

Hơn nữa nếu tùy tiện xem đại một hai cái thì còn được, sẽ không làm người khác chú ý. Chứ nếu cứ cầm hết vật này đến vật kia như vậy, chỉ sợ chẳng mấy chốc mà bị người ta đánh đuổi ra ngoài rồi, không chừng còn bị chửi là kẻ điên.

***

(1) Sát khí: Ý nghĩ giết người.

(2) Thương thành: Nơi mua bán, trao đổi hàng hóa.

(3) Hữu dụng: Có ích.