- Thuần phục? Ngươi nói cái gì?

Bạch tôn giả sững sờ, tiếng rống giận dữ vang lên. Hiển nhiên, chuyện này hắn không hiểu rõ tình hình.

- Không tin ngươi xem một chút, những hậu bối phái đi Hạnh Đàn kia, còn ở đây không? Có khả năng liên hệ hay không?

Khóe miệng Dục lão quỷ nâng lên.

Lần trước bị tiểu tử Nhân tộc kia thiết kế, làm hại chịu một kiếm, đã sớm khó chịu, lúc này có cơ hội khiêu khích, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Bạch tôn giả trừng mắt, quay đầu dặn dò một vị Cổ Thánh sau lưng, một lát sau, Thánh thú này ở bên tai nó nói thứ gì, vẻ mặt lập tức trầm xuống, thẳng tắp nhìn tới Trương Huyền. Ánh mắt như bếp lò, thiêu hủy bát hoang.

- Nằm cũng trúng đạn...

Trương Huyền bất đắc dĩ.

Hắn chỉ là tiểu nhân vật Kim Thân cảnh, Cổ Thánh các ngươi giao chiến, kéo ta làm gì...

- Ngươi thuần phục đồ tử đồ tôn của hắn?

Thấy ánh mắt hắn mang theo hung ác nhìn thẳng Trương Huyền, nhớ tới kinh nghiệm ở bên ngoài Đại Thành điện, Trương Hoằng Thiên cũng nhịn không được nữa nhìn lại.

Thánh thú bên ngoài Đại Thành điện, thực lực đều không mạnh, cũng không phải hậu bối của Bạch tôn giả, nhưng đi Hạnh Đàn lại khác.

Tầm quan trọng của Hạnh Đàn, không cần nói cũng biết, có thể được phái đi, đều là tồn tại cao nhất của một phương thế lực, chẳng lẽ hậu bối của mình, ngay cả loại thiên tài kiêu ngạo này cũng có thể thuần phục?

- Đó là đồ tử đồ tôn của hắn? Ta không biết... Vừa rồi đi Hạnh Đàn, nhìn thấy một đám Thánh thú bị cây hạnh đánh, ngay lúc sắp giết chết, ta động lòng trắc ẩn cứu chúng nó... Vì cảm kích ân cứu mạng, tất cả đều thần phục... Nơi này hình như không có Bạch Hồ ah!

Trương Huyền nói.

Thần phục là bởi vì hắn sử dụng phương pháp đánh thuần thú, đương nhiên lúc này hiển nhiên không tiện nói như vậy.

- Lòng trắc ẩn? Ân cứu mạng?

Trương Hoằng Thiên nhịn không được nữa cười to:

- Ha ha, làm xinh đẹp!

Đối phương nói có phải thật hay không, hắn thân là Cổ Thánh, tự nhiên có thể liếc mắt nhìn ra, để hắn cười là, vị Bạch tôn giả này, mới vừa rồi ngạo mạn như vậy, sau một khắc, đồ tử đồ tôn liền bị hậu nhân mình thuần phục... Đánh mặt quả thực quá nhanh!

- Bạch tôn giả, ngươi xem hậu bối ngươi đều thần phục hậu bối của ta, nếu không như vậy, cho ngươi một cơ hội, cũng thần phục ta, trở thành thú sủng của ta, danh ngạch nha... Đến lúc đó cho ngươi hai cái, ta không có ý kiến!

Trương Hoằng Thiên nín cười nhìn qua.

- Ngươi tự tìm cái chết...

Nghe được trêu chọc, Bạch tôn giả nhịn không được nữa, gào lên một tiếng, thân hình cao lớn bỗng nhiên nhảy lên, lao về phía Trương Hoằng Thiên.

Trên không xuất hiện trảo ấn đen kịt, không gian nứt thành bốn mảnh. Đồng dạng là Cổ Thánh, Bạch tôn giả này rõ ràng cực mạnh.

- Tìm chết hay không, không phải ngươi nói tính, mà là ta...

Trương Hoằng Thiên không ngần ngại chút nào, nhẹ nhàng cười một tiếng, trường kiếm trên lưng run lên, cũng không ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng run lên, mang theo vỏ kiếm đâm tới.

Ô ô!

Kiếm khí gào thét, cùng móng vuốt đối đầu.

Rầm rầm rầm!

Không gian mất đi một khối lớn đen kịt, Bạch tôn giả kìm lòng không được lui về sau một bước, đang muốn tiếp tục vọt tới trước, liền thấy thân thể Nhan Thanh vụt qua, đi tới ở giữa.

Bàn tay vạch một cái, bình chướng xuất hiện, giống như hai tấm màn sân khấu, ngăn con đường đi tới của hai người.

- Tốt, chúng ta bây giờ trọng yếu nhất chính là đi vào chủ điện, mà không phải tranh đấu, thật muốn đánh, về sau có thể ra ngoài lại nói! Hiện tại đừng tổn thương hòa khí!

Song chưởng dựng thẳng lên, Nhan Thanh thản nhiên nói.