“A Chấp, ngươi đáp ứng ta, bất luận thời điểm nào cũng đừng để mình đánh mất thiện tâm.” Tô Hoàn Thanh cầm tay nàng, ngữ khí thành khẩn nói.
“Chỉ cần có A Thanh bên cạnh, ta sẽ không đánh mất thiện tâm.” A Chấp chỉ nói nửa câu đầu chứ không nói hết, ngươi không lưu lại, ta liền khiến thiên hạ thay mình khổ sở. A Chấp sợ nói ra, A Thanh sẽ cảm thấy mình uy hiếp nàng. “Ngươi vẫn là không buông bỏ được sao?” Tô Hoàn Thanh vẫn luôn biết A Chấp là người bướng bỉnh, nhưng chấp niệm sâu đến như vậy, Tô Hoàn Thanh lại không biết mình nên hóa giải chấp niệm của nàng ra sao. “Trừ phi ta chết.” Ngữ khí A Chấp vô cùng kiên định. Tô Hoàn Thanh cảm thấy trái tim A Chấp tựa như đã thắt một nút thắt chẳng thể nào gỡ được, khiến bản thân mình thúc thủ vô sách. “Ta rất nhớ ngươi, nhưng ta luôn nằm mộng thấy ngươi đem ta vứt bỏ, đối xử với ta lạnh nhạt, còn nói không bao giờ muốn nhìn đến ta nữa. Ta ở phía sau liều mạng đuổi theo, vô luận ta chạy nhanh thế nào xa thế nào, ta cũng không thể đuổi kịp ngươi. Trong mơ luôn lạnh lẽo như vậy, lạnh đến mức khiến ta run rẩy, A Thanh, ngươi ôm ta một cái được chứ?” A Chấp nói xong liền đỏ bừng hốc mắt, A Thanh vĩnh viễn cũng không biết mỗi lần mình tỉnh dậy đều là lệ đẫm gối chăn, sau đó cả đêm mất ngủ. Tô Hoàn Thanh biết bản thân không nên ôm A Chấp, như vậy sẽ chỉ làm A Chấp càng lún càng sâu, bất quá nội tâm nàng lại mềm yếu, nhìn đôi mắt đỏ bừng kia liền không khỏi mềm lòng, duỗi tay ôm lấy A Chấp. A Chấp càng là ôm chặt lấy Tô Hoàn Thanh, vì một cái ôm này, nàng nguyện ý dùng hết thảy những thứ mình có để trao đổi. A Chấp tựa chiếc cằm thon mảnh tinh tế lên vai Tô Hoàn Thanh, vừa rơi lệ vừa mỉm cười. Có bao nhiêu để ý người kia, giờ phút này liền có bấy nhiêu điên cuồng. Ở trên phượng liễn trở về hoàng cung, A Chấp vẫn luôn gắt gao ôm Tô Hoàn Thanh, tựa hồ sợ hãi mình buông một lần, nàng liền biến mất. Tô Hoàn Thanh có thể cảm giác được A Chấp bất an cùng sợ hãi, càng thêm ỷ lại vào mình. Nàng biết tình cảm của A Chấp có lẽ so với bản thân tưởng tượng còn phải sâu đậm hơn nhiều. Nhưng nàng không thể lý giải, nàng trước nay chưa bao giờ có tình cảm sâu đậm như vậy với người khác. Chấp niệm của A Chấp càng sâu, Tô Hoàn Thanh càng là bất an lo sợ, trong lòng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. “A Thanh mấy tháng này đều đi đâu?” A Chấp buông đối phương ra, nhẹ giọng hỏi. Nàng biết Tô Hoàn Thanh ở đạo quan một thời gian, sau đó bởi vì nàng theo Triệu Dịch đến Cao Lệ liền mất đi tin tức. Mấy tháng sau trở về liền âm thầm phái người tìm Tô Hoàn Thanh khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức nào cả. Nàng hiểu rõ Tô Hoàn Thanh biết Triệu Tập chết bệnh tuyệt đối sẽ hồi kinh tìm tòi đến cùng, nên đã cho người ôm cây đợi thỏ chờ trước hoàng lăng. Giờ phút này A Chấp trăm triệu lần không ngờ được, Tô Hoàn Thanh lại trở về thôn làng lúc trước, nàng vẫn luôn nghĩ Tô Hoàn Thanh nhất định sẽ trốn tránh hết thảy liên quan đến mình. “Sang đất Thục, hành y khắp nơi, bất quá vẫn chưa làm được gì nhiều.” Không biết vì sao, Tô Hoàn Thanh muốn che giấu chuyện mình trở lại thôn. “Lần này trở về, liền không cần rời đi nữa.” A Chấp lại ôm chặt Tô Hoàn Thanh, mở miệng nói, thiên hạ rộng lớn, muốn tìm một lữ khách vô định quả thực quá khó khăn! Tô Hoàn Thanh chỉ im lặng, nàng biết mình cũng sẽ không ở lâu, giờ phút này vừa gặp lại liền không muốn nói chuyện chia xa chọc A Chấp khổ sở, càng có lẽ sẽ tái khởi tranh chấp, có thể tránh nhất thời thì nhất thời. A Chấp biết Tô Hoàn Thanh suy nghĩ điều gì, nàng cũng không tiếp tục truy vấn nữa, xưa đâu bằng nay, hiện tại mình muốn giữ một người cũng không phải việc gì khó. Thời điểm về đến hoàng cung, sắc trời dần dần tối sầm xuống.Lúc hạ phượng liễn, A Chấp vì không chọc Tô Hoàn Thanh mất hứng liền không đạp lên lưng thái giám nữa, tự mình cẩn thận nhảy xuống, A Chấp cảm thấy một thân cẩm y hoa bào này thật vướng bận. Bất quá duy nhất đáng để A Chấp cao hứng chính là, lần này duỗi tay dắt Tô Hoàn Thanh, đối phương không còn cự tuyệt. Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp không đạp trên lưng kẻ khác nữa, trong lòng vẫn là cao hứng, vẫn cảm thấy bản tính A Chấp lương thiện, chỉ hy vọng nàng đừng ở trong cung lây nhiễm ác tâm. “A Thanh phong trần mệt mỏi từ nơi khác trở về, ta tối nay thiết yến hội để A Thanh đón gió tẩy trần, A Thanh trước đi tắm gội một phen được không?” A Chấp ôn nhu hỏi, thái độ đối với Tô Hoàn Thanh tựa như trong quá khứ, thật cẩn thận lấy lòng. “Không cần cố ý vì ta mở tiệc, ăn đơn giản một chút.” Tô Hoàn Thanh không thích phô trương lãng phí cũng không yêu náo nhiệt, nàng chỉ muốn cùng A Chấp ăn một bữa cơm đơn giản là tốt rồi. “A Thanh không thích náo nhiệt, vậy chuẩn bị chút rượu và thức ăn, hai người chúng ta hảo hảo ôn chuyện.” Mở tiệc chỉ là đại biểu mình coi trọng nàng, nếu A Thanh không thích cũng không cần mở tiệc nữa, mình càng là thích cùng A Thanh một chỗ. “Vậy A Thanh trước tắm gội đi.” A Chấp tự mình đưa Tô Hoàn Thanh tới hồ tắm lớn, đây là sau khi nàng lên làm Hoàng hậu liền kêu người cố ý đào. Mấy tháng qua, Hoàng đế vì lấy lòng tân hậu mà đào bể tắm, tân tu cung điện thập phần xa xỉ lãng phí, khiến rất nhiều đại thần trong triều giận mà không dám nói gì. A Chấp khiển lui hết thảy cung nhân, chỉ dư lại mình cùng Tô Hoàn Thanh. “Ngươi ra ngoài trước đi, ta tự tắm rửa.” Tô Hoàn Thanh nói, tuy A Chấp từng giúp nàng tắm gội qua nhưng hiện tại A Chấp đã là Hoàng hậu, hẳn là nên tránh đi nghi ngờ mới phải. “A Thanh tựa hồ cùng ta xa lánh, để ta giúp A Thanh tắm gội.” A Chấp thập phần kiên trì.