“Hán Vương!” Đám hộ vệ lập tức hành lễ.

A Chấp nghe bọn họ gọi người trước mặt như vậy, lại thấy Triệu Dịch áo mũ chỉnh tề, vô cùng uy nghiêm, hơn nữa ánh mắt nhìn mình cũng cực kỳ lộ liễu. A Chấp biết, người này hẳn là có thể đưa nàng tiến nhập phủ nha.

“Đại nhân, ta muốn tìm dân nữ Tô Hoàn Thanh, Tô đại phu……” A Chấp nhanh chóng mở miệng.

“Tên của ngươi là gì?” Triệu Dịch vẫn nhìn chằm chằm A Chấp, lát sau nội tâm bình ổn hơn mới hỏi ra. Hắn nghĩ thầm trên đời này sao lại có nữ tử mỹ mạo như vậy chứ, xinh đẹp đến mức không giống phàm nhân, tựa như yêu quái muốn câu hồn đoạt phách. Chỉ là Triệu Dịch trước giờ vẫn luôn tự cao bản thân gan lớn, chưa từng nghĩ quái lực loạn thần tồn tại.

“Dân nữ A Chấp.” A Chấp dùng ngữ khí điềm đạm đáng yêu trả lời, mặc dù tầm mắt của Hán Vương khiến nàng không quá thoải mái nhưng vì để tìm được A Thanh, nàng chỉ có thể lợi dụng mỹ mạo.

“Ngươi quen biết Tô Hoàn Thanh, muốn tìm nàng?” Triệu Dịch lại hỏi.

“Đúng vậy, dân nữ nhận thức Tô đại phu, muốn tìm Tô đại phu.” Ngữ khí A Chấp không nhanh không chậm.

Triệu Dịch nhìn A Chấp, một thân vải thô áo tang lại khó nén thiên sinh lệ chất, hơn nữa cử chỉ thái độ không giống dân nữ bình thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho nên càng thêm hứng thú, nữ tử này, hắn quyết định rồi. Cũng may vẻ ngoài của nàng hẳn là chưa kết hôn, bằng không sẽ có chút phiền toái để xử lý ổn thỏa.

“Được, ngươi cùng ta nhập phủ đi.” Triệu Dịch liền đưa A Chấp tiến vào phủ nha.

Bất quá sau đó Triệu Dịch cũng không trực tiếp đưa A Chấp đi gặp Tô Hoàn Thanh, mà là sai người giúp A Chấp tắm gội, trang điểm chải chuốt một hồi.

A Chấp tuy rất nóng lòng muốn gặp Tô Hoàn Thanh, nhưng cũng chỉ có thể để mặc cho thị nữ đưa đi tắm rửa, sau đó còn xỏ lên người một thân hoa mỹ xiêm y mà cả đời nàng chưa từng được mặc. Hồng y hoa bào xinh đẹp quyến rũ, lại trang điểm thêm một chút, A Chấp nhìn bản thân trong gương đồng cũng phải sửng sốt hồi lâu, người trong gương thật sự là mình sao? Rõ ràng mỗi khi nàng rửa mặt chải đầu, luôn dùng nước soi khuôn mặt vô số lần, bất quá hiện tại nhìn mình trong gương vẫn là bị kinh diễm một phen, xinh đẹp đến mức tựa như yêu nghiệt khuynh thành khuynh quốc. Đây đại khái gọi là, nhân yếu y trang, Phật yếu kim trang*, thiếu chút nữa nhận không ra bản thân. Nàng thầm nghĩ lát nữa A Thanh nhìn đến, hẳn cũng sẽ phải chấn động, không biết vì sao nàng lại có chút mong chờ A Thanh thấy được tư thái tuyệt mỹ của mình.

*Người đẹp vì lụa

Triệu Dịch vốn là muốn đem A Chấp nhập phủ, trở thành sủng thiếp, tướng mạo hắn anh tuấn không nói, lại còn là thân vương. Hậu ái như thế, A Chấp hẳn sẽ không cự tuyệt. Dẫu sao chỉ cần nàng đi theo mình, có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận.

Thời điểm A Chấp bị bốn thị nữ vây quanh, Triệu Dịch quay đầu nhìn nàng, lại lần nữa dời không ra tầm mắt, quyến rũ như vậy, khuynh thành tuyệt sắc như vậy. Triệu Dịch cảm giác trái tim co thắt run rẩy, còn có loại ý tưởng tình nguyện dùng hết thảy để đổi lấy giai nhân. Hắn đột nhiên có thể lý giải được vì sao Triệu Tập yêu mỹ nhân mà không yêu giang sơn, chỉ là Tô Hoàn Thanh sao có thể sánh bằng tuyệt sắc trước mặt hắn chứ?

A Chấp thấy được si mê trong mắt Triệu Dịch, rất nhiều nam nhân cũng dùng ánh mắt như thế nhìn nàng.

Triệu Dịch đột nhiên duỗi tay muốn cầm tay A Chấp.

A Chấp thấy hắn vươn tay đến, lập tức né tránh không để ý đồ của đối phương thành công, ở trong mắt nàng, nam nhân này chẳng là gì cả.

“Hán Vương, có thể đưa ta đi gặp Tô đại phu hay không?” Vốn dĩ A Chấp vẫn có điểm kiêng kị với Triệu Dịch, chỉ là tầm mắt si mê của hắn lại làm nàng khó chịu, cho nên thái độ kính trọng cũng trở nên xa cách vài phần. Ngày thường, sắc mặt nàng luôn không tốt khi thấy mấy nam nhân ham mê nữ sắc, bất quá càng là sắc mặt không tốt, bọn họ lại càng giống ruồi bọ quanh quẩn không đi. Chỉ cần cùng là nam nhân, bản chất hẳn sẽ chẳng có gì bất đồng.

Bàn tay của Triệu Dịch giơ giữa không trung, hắn không ngờ một dân nữ trẻ tuổi, ở trong tình huống được mình đối đãi như thế, thái độ không hề thẹn thùng mà ngược lại còn có chút xa cách. Bất quá hắn chỉ cho rằng đó là tâm kế của A Chấp, làm bộ làm tịch nhằm nâng lên giá trị nữ tử. Nàng mỹ mạo như vậy, làm giá cũng đúng thôi, cho nên Triệu Dịch cũng không quá mức để ý thủ đoạn nhỏ này, hắn thật muốn nhìn xem nàng có thể làm bộ làm tịch đến khi nào. Quá dễ dàng thần phục, ngược lại thành ra không thú vị.

“Không vội, trước tiên phụng bồi bổn vương ăn cơm trưa đã, sau đó bổn vương sẽ đưa ngươi đi tìm Tô Hoàn Thanh.” Triệu Dịch sẽ không dễ dàng thuận theo ý nàng như thế.

Trong lòng A Chấp phiền muộn nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế lại, ngồi bên Triệu Dịch cùng nhau thong thả dùng bữa.

Tuy những đồ ăn trên bàn cơ hồ đều là sơn trân hải vị mà A Chấp chưa từng được ăn, nhưng nàng lại trước sau ăn mà không biết mùi vị gì, càng tới gần nơi A Thanh ở, nội tâm nàng càng lo lắng. Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, A Chấp lại cảm thấy dường như đã trôi qua nhiều năm.

“Nhà ngươi ở phương nào? Xuất thân ra sao?” Triệu Dịch hỏi, hắn cảm giác A Chấp xác thật không giống dân phụ tầm thường, còn có vài phần giống đại tiểu thư của gia tộc bị lụi bại.

“Nhà ta ở thôn gần đây, chỉ có tang phụ tang mẫu, người khác đều nói ta là Thiên Sát Cô Tinh chuyển thế, mệnh khắc hết thảy những người thân cận xung quanh. Trên thực tế, người có quan hệ với ta xác thật đều đã chết.” A Chấp dùng dăm ba câu liền nói rõ gia thế bối cảnh, cũng hy vọng vị Hán Vương trước mặt bởi vì sát tinh sẽ kiêng kị mình vài phần.

“Ngươi có ý tứ, nhưng bổn vương cố tình không tin yêu ma tà đạo.” Triệu Dịch chém đinh chặt sắt trả lời.

A Chấp thấy hắn không những không có kiêng kị, ngược lại dáng vẻ còn ngày càng thêm hứng thú, nàng thầm nghĩ Hán Vương này cũng thật bất phàm, nói như vậy, mấy lời của mình đã phản tác dụng.

Bởi vì tiết trời nóng bức, cả hai ngồi trong đình* vừa ăn cơm vừa hóng gió.

*Kiến trúc có mái nhưng không có tường bao xung quanh, thường xây ở vườn hoa hoặc bên đường, để ngắm cảnh hoặc nghỉ chân

Thời điểm A Chấp còn đang ảo não, đột nhiên nghe được thanh âm của Tô Hoàn Thanh.

“Thân thể ngươi tuy nói đã khỏe hơn phân nửa, nhưng vẫn không thể so với người bình thường, không được bạo phơi……” Đó là thanh âm nhất quán ôn nhu vô cùng quen thuộc.

Mỗi khi A Chấp nghe Tô Hoàn Thanh quan tâm người khác, đều sẽ tâm sinh đố kỵ, hận bản thân không thể trở thành người được A Thanh quan tâm, nhưng giờ phút này, A Chấp không kịp đố kỵ mà chỉ cảm thấy vui sướng. Nàng lập tức đứng lên, đi về phía phát ra giọng nói kia.