Mai Hữu Sài chầm chậm bước đến trước mặt nam nhân đang hoàn toàn mất đi ý thức kia, Đặng Tả Khanh của hiện tại đã mất đi phong thái trẻ trung nhiệt huyết của năm xưa rồi, giờ chỉ còn là một kẻ ngốc mặc người hành hạ thân xác, mặc người tra tấn tinh thần chỉ vì cái tội danh mà hắn chưa từng biết.

Mai Hữu Sài đau như bị ai đó cầm con dao găm cứa thẳng vào tim gan, từng chút từng chút thương tâm rỉ ra như máu nhỏ giọt.

"Tả Khanh, mau tỉnh lại đi."

Mai Hữu Sài đặt bàn tay áp lên bên má của hắn, xúc cảm nóng hổi ẩm ướt trong lòng bàn tay khiến y lo lắng, hắn phát sốt rồi.

Đại Ngốc nghe được giọng nói vang lên thì có chút phản ứng, trong cổ họng khô rát của hắn phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn.

Mai Hữu Sài không thể kìm được nữa mà bật khóc: "Tỉnh lại đi… Tả Khanh…"

"Đau…"

Hắn khó khăn kêu lên một tiếng, đầu óc hắn hỗn loạn và cơn sợ hãi lại ập đến khi hắn vừa mở mắt và trông thấy bàn tay của nam nhân.

Tư Không Dương Thiên siết chặt nắm đấm, hắn đang rất tức giận vì cái lão quan hồ đồ kia lại dám dùng hình bức cung người khác thành bộ dạng như vậy.

Trương Lệnh thở dài rồi vỗ nhẹ vai Mai Hữu Sài: "Trước hết hãy cứu hắn ra đã."

Mai Hữu Sài vội quệt đi vệt nước bên khóe mắt, y cố tìm cách tháo bỏ xiềng xích mà trở nên lúng túng hơn bao giờ hết, một phó hữu tướng điềm tĩnh thông minh nay lại có bộ dạng như vậy thật khiến cho người ta không biết phải nói gì.

Tư Không Dương Thiên không thể nhìn cảnh tượng này thêm tí nào nữa, hắn ra hiệu cho Trương Lệnh kéo y ra, sau đó liền dùng nội lực đập vỡ xiềng xích bằng hai bàn tay không.

Mai Hữu Sài lập tức lao đến ôm lấy Đại Ngốc yểu xìu ngã gục xuống kia, y nỉ non vào tai hắn: "Không sao rồi, có ta ở đây."

Trương Lệnh vội chạy ra ngoài cửa lao nhìn sau đó nhỏ giọng gọi: "Đi thôi, không có ai cả."

Ngay lúc bọn họ muốn rời khỏi thì bên trong phòng giam vang lên tiếng kêu cứu: "Cứu chúng tôi với!"

"Là người dân của trấn Giảo Giảo…"

Trương Lệnh khẽ nhắc bên tai Tư Không Dương Thiên, hắn hướng mắt nhìn đến cánh cửa sắt ở cuối góc lao ngục kia, mấy bàn tay đen bẩn nhuốm đầy vết máu thò ra vẫy vẫy.

Những tiếng rên rỉ cầu cứu liên hồi chứa đầy ai oán và thương tâm.

Trương Lệnh khó xử nhìn hắn, vốn dĩ bọn họ chỉ muốn đến cứu đi một người là Đặng Tả Khanh mà thôi, chứ chưa hề suy tính đến việc sẽ giải thoát cho những dân chúng vô tội kia, việc này hiện tại đã trở nên khó xử rồi đây.

Nếu hắn thả bọn họ ra hết thì cơ hội thoát khỏi nha môn này sẽ giảm đi rất nhiều, không chừng còn hại bọn họ mất mạng vì tội vượt ngục nữa, nhưng nếu không cứu thì sớm muộn bọn họ cũng chịu không được cực hình mà tẫn mạng, đến bước này rồi, hắn còn có thể làm ngơ hay sao?

"Hữu Sài, ngươi đưa Tả Khanh thoát ra trước, ta và Trương Lệnh sẽ tìm cách giải thoát bọn họ."

Mai Hữu Sài hơi do dự, nhưng vì lo cho Đặng Tả Khanh bị thương tích và sốt cao nên y đành nhanh chóng trốn đi.

Trương Lệnh cau mày bắt đầu bối rối: "Chúng ta làm thế nào đây?"

"Để ta nói chuyện với bọn họ đã."

Tư Không Dương Thiên dứt khoát đi đến cửa lao bằng sắt to lớn kia, hắn lần nữa tập trung kình lực tại bàn tay rồi đập mạnh xuống ổ khóa.

Cảnh cửa sắt kẽo kẹt được mở ra, hắn nghiêm túc nhìn những người đang vật vờ bên trong phòng giam.

"Muốn thoát khỏi đây thì hãy làm theo lời ta, chỉ cần phạm phải một lỗi nhỏ thôi thì các người sẽ mất mạng."

"..."

"Rõ chưa?"

Bọn họ đồng dạng ánh mắt mong chờ như con chuột rơi xuống biển đang cố với lấy cọng rơm cứu sinh duy nhất là hắn.

Khi nghe hắn nói như vậy, họ chỉ có thể liều mình tin vào nam nhân hắc y này.

Tư Không Dương Thiên đánh gãy những gông xiềng trên người bọn họ, sau đó bảo họ chia thành hai nhóm đi riêng lẻ.

Trương Lệnh dẫn đầu tầm hơn mười người âm thầm trốn ra ngoài bằng cách leo tường, số còn lại đều là những người ít thương tật nhất sẽ vòng ra đường cửa sau mà trốn.

Nếu lỡ có bị phát hiện thì chắc chắn là nhóm người của Tư Không Dương Thiên, vì vậy nên hắn cần những người có khả năng chống trả nhất để đề phòng.

Số người cần cứu vốn không hề ít, vì vậy mà hắn mới quyết định chia ra hai hướng để dễ dàng kiểm soát thế cục hơn.

Quả nhiên như dự đoán của hắn, khi đưa bọn họ ra gần đến cổng sau thì bị một đám lính đi tuần phát hiện.

Tư Không Dương Thiên rất nhanh chóng đánh gục bọn chúng, sau đó tông cửa tìm đường thoát thân.

"Các người chạy được bao xa thì chạy, đừng quay đầu lại."

Hắn kỹ lưỡng dặn dò, dân chúng trấn Giảo Giảo vô cùng cảm kích: "Đa tạ đại hiệp, mảnh ân tình này chúng tôi sẽ không quên."

"Được rồi, đừng phí lời nữa, mau đi đi ta sẽ cản bọn chúng lại."

Tư Không Dương Thiên bắt đầu vận công ngay khi nhìn thấy những ánh đuốc phát sáng đang ồ ạt kéo đến, con hẻm nhỏ ở sau nha môn Nam Dương thành là một nơi eo hẹp, hắn có thể lợi dụng điểm này để chắn đường bọn chúng.

Về phần Trương Lệnh thì đã hoàn toàn đưa người trèo tường ra ngoài, tuy trong lúc hành động có khá nhiều lính đi tuần nhưng bọn họ đã trốn sau những góc khuất rất kỹ.

Cứu bọn họ ra rồi, Trương Lệnh nhanh chóng chạy đến viện trợ cho Tư Không Dương Thiên. Cả hai người thân thế nhanh thoăn thoắt, chỉ trong chớp mắt là đã đánh gục bọn lính rồi tẩu thoát.

Trở về biệt viện của Lâm Sở Thường, Mai Hữu Sài lập tức đưa Đại Ngốc vào trong phòng. Đặng Thiền Ngọc vừa trông thấy đại huynh của mình đã trở nên thương tích đầy người nên đau lòng không thôi.

Nàng đưa tay đến đỡ lấy hắn, giọng nghẹn ngào: "Ca…"

Cung Tiểu Bối nhanh chóng nói rồi chạy ra khỏi biệt viện: "Ta đi tìm đại phu."

Mai Hữu Sài kịp thời ngăn cản nàng lại: "Không được, Tả Khanh vừa vượt ngục."

"Vậy phải làm thế nào?"

Đặng Thiền Ngọc dậm dậm chân vì quá mức lo lắng cho Đại Ngốc.

Lúc này, Cung Vận Ý đem hòm thuốc dự trù có sẵn trong biệt viện ra, y ngại ngùng lên tiếng: "Tuy là ta không giỏi y thuật, nhưng có thể xử trí vết thương."

"Vậy… Nhờ ngươi…"

Đặng Tả Khanh được đưa vào phòng, Cung Vận Ý cẩn thận từng chút một khi dùng rượu rửa vết thương chi chít trên người hắn, có những nói rách da thịt khiến Đặng Thiền Ngọc khóc ròng.

Hắn trong cơn mê mang nên không thể nhận thức được những gì đang diễn ra hiện tại. Chỉ biết là trên cơ thể rất đau, từng tấc da thịt đều như bị ai đó cắn xé.

Một lúc lâu sau, Tư Không Dương Thiên và Trương Lệnh cũng đã trở về, trên người không có chút thương tích nào.

Cung Vận Ý tập trung toàn lực thượng dược và may lại những vết rách lớn, Tư Không Dương Thiên chỉ lẳng lặng đứng một bên chăm chú quan sát vẻ mặt của y, lúc này những góc mặt của y lại trở nên dễ nhìn như vậy.

Cho đến khi Cung Vận Ý hoàn thành viết ra những vị thuốc cho Mai Hữu Sài đi bốc, y mới cùng Tư Không Dương Thiên trở về phòng.

Cung Vận Ý sốt ruột kéo hắn xoay một vòng cho mình xem: "Có bị thương không?"

Không chỉ như thế mà y còn tự ý lột bỏ hắc y của hắn xuống.

Hắn hơi kinh ngạc bởi hành động của Cung Vận Ý, sau đó lại thích thú cười: "Tiểu thúc lột đồ ta ra như thế này, có phải là muốn làm chuyện xấu?"

Cung Vận Ý sững sờ, hai bàn tay đang kéo áo hắn xuống đột ngột dừng lại.

"Chuyện này…"

Tư Không Dương Thiên bỗng tiến gần sát y hơn, cơ ngực săn chắc rõ mồn một trước mắt Cung Vận Ý khiến cho tim y đập thình thịch như trống bỏi. Y đỏ mặt muốn lùi ra sau trốn tránh, nhưng lại bị bàn tay như gọng kìm của hắn giữ chặt.

"Tiểu thúc hư quá, gây rối rồi muốn bỏ chạy sao?"

Cung Vận Ý lắp bắp đáp: "Không… Không phải đâu, ta chỉ muốn… Chỉ muốn xem có bị thương…"

Tư Không Dương Thiên khẽ nâng cằm y lên, hắn bày ra vẻ mặt đau đớn nói: "Đúng là có bị thương, nhưng mà bị ở đây."

Hắn vừa nói vừa tiến sát gần đến môi của Cung Vận Ý, giọng nói ngập tràn từ tính dụ hoặc khiến đầu óc nam nhân mê mụi.

Tư Không Dương Thiên để cho môi của Cung Vận Ý chạm lên khóe miệng của mình, hô hấp của hắn trở nên gấp gáp vạn phần.

"Chỗ này rất ngứa…"

Cung Vận Ý hoàn toàn mềm nhũn cả tay lẫn chân, mặc cho hắn ôm y chỉ với bằng một vòng tay.

Cả hai người cứ đứng ở tư thế ái muội đó một hồi lâu, gió bên ngoài cửa sổ khẽ lùa vào, Tư Không Dương Thiên đột ngột buông lỏng tay đang siết chặt eo của y.

Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc bén nhìn ra hướng cửa sổ.

"Lâm cung chủ có sở thích rình trộm người khác như vậy sao?"

Lâm Sở Thường ló đầu từ dưới bệ cửa sổ lên, trông hắn khá khó khăn mới có thể leo vào an toàn, hắn phủi phủi bụi rồi cười gượng.

"Không phải ta cố ý rình trộm. Mà là Tư Không tướng quân ngươi chiếm tiện nghi quá lộ liễu."

Nghe hắn nói như thế, Cung Vận Ý xấu hổ đến da mặt giống như bị ngâm vào nước sôi luộc chín vừa đỏ vừa nóng.

Tư Không Dương Thiên thấy thế bèn kéo y vào lồng ngực mình, che chắn toàn bộ cơ thể y.

Lâm Sở Thường nghiêng đầu đến đâu Tư Không Dương Thiên sẽ xoay người đến đó.

"Lâm cung chủ tìm đến là có chuyện gì sao?"

Tư Không Dương Thiên bắt đầu đánh trống lảng, Lâm Sở Thường cũng không còn hứng thú trêu chọc bọn họ nữa.

"Đúng vậy, trong lúc ta đến các cửa tiệm sắp xếp thì trông thấy một chuyện rất thú vị."

"Liên quan đến Lý Quân?"

Lâm Sở Thường vỗ vỗ tay tán dương cho hắn.

"Quả nhiên là huynh đệ tốt của ta, thông minh y hệt ta vậy."

Tư Không Dương Thiên hừ lạnh: "Phí lời."

"Lý Quân đã đến Vọng Nguyệt lâu cùng với tất cả những người giàu có nhất, quyền lực nhất trong thành. Nghe đâu là đang bàn tính về chuyện đại hội võ lâm mấy ngày tới."

"Nếu chỉ có thế thì không có gì nghiêm trọng đúng không?"

"Chính xác! Huynh có biết trong đám người đó còn có ai không? Một người rất là quen."

"..."

"Trương Bạch Vũ."

"Cái gì? Trưởng môn Nam Kiếm phái? Không phải Lý Quân và đám người trong võ lâm đều không thuận nhau sao?"

Lâm Sở Thường ném đến một tờ giấy cỡ lớn: "Đây là đối thoại giữa hai người họ, ta đã sai tiểu nhị trong quán âm thầm nghe lén rồi ghi chép lại, sau khi đọc xong Tư Không huynh sẽ rất bất ngờ đấy."

Tư Không Dương Thiên khẽ cau mày, không chỉ có Lâm Sở Thường phát hiện ra chuyện lạ, mà ngay cả Tống bộ đầu cũng tìm ra được sự tình ẩn giấu trong chuyện này rồi.

Cái tên Lý Quân này không thể nào chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại trở thành người lợi hại như vậy, chẳng lẽ còn có kẻ đứng sau giật dây?