Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 2 - Chương 49: Quần lang chi thủ

Trong đêm tối, Thương Lang chở Lục Hứa, dừng chân tại sườn núi phía bắc Kỳ Liên sơn, nhìn về thôn trang phía dưới, thôn trang nằm ở hướng bắc, xa xa tiếng vó ngựa chỉnh tề nện vang như nhịp trống trận, mỗi một bước lại vang lên âm thanh trầm thấp.

Thương Lang gầm gừ trong cổ họng, Lục Hứa mở to hai mắt, không ngừng run rẩy. Thương Lang lại gầm lên một tiếng giận dữ, đàn sói sợ hãi, vội vàng lui ra sau.

Thương Lang quay đầu, tức giận nhìn chằm chằm đàn sói, dẫn đầu lao xuống dốc núi, đàn sói nhưng cung đã lên dây, lông mao dựng đứng, cuối cùng bị uy thế của Thương Lang áp bức, như ong vỡ tổ vọt theo.

Thi Quỷ đông nghịt, như một cơn thủy triều ập tới, trong nháy mắt nuốt trọn thôn trang, lúc này trong thôn mới gõ chuông cảnh báo. Nháy mắt tiếng người gọi nhau, tiếng trẻ con khóc, loạn thành một đống.

Đám Thi Quỷ tấn công phải đến một vạn kỵ binh, Thương Lang nghiêng người, để Lục Hứa đi xuống, quát: “Lục Hứa! Ngươi đưa bách tính tìm chỗ lánh nạn!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thương Lang gồng mình biến lớn, từ phía nam xông vào thôn trang, thét lớn: “Chạy đi!”

Một con sói lớn toàn thân đẫm ánh trăng vọt vào, người trong thôn nhìn thấy Thương Lang bỗng nhiên hoàn hồn, không quan tâm tài vật nữa, vội vàng tìm đường trốn thoát. Thương Lang dẫm lên một mái nhà, nóc nhà liền sụp xuống, nó nhảy lên, hét một tiếng, xồ vào đám kỵ binh! Thương Lang giẫm đạp đám kỵ binh đến người ngã ngựa đổ, thất linh bát lạc.

Đoàn Thi Quỷ xung phong tiến đánh giơ trường mâu, động tác đều tăm tắp xông về phía Thương Lang, khi Thương Lang sắp bị trận mâu kia xuyên thủng…

… Nó nhảy vọt lên, trên không trung biến thành Mạc Nhật Căn còn mang mặt nạ, lúc này Mạc Nhật Căn như một con chim cắt xé rách bầu trời, một cước đạp lên cán mâu, tay trái cầm trường cung, tay phải rút Đinh Đầu Thất Tiễn.

Tiếng “vút vút” liên thanh, bảy mũi tên lần lượt bay ra, múa lượn trên chiến trường, Mạc Nhật Căn vừa đáp xuống đất thì nhanh chóng biến thành Thương Lanh, hung hăng xông vào trong trận.

Đinh Đầu Thất Tiễn mang theo hào quang bay khắp chiến trường, bắn rơi đầu đám Thi Quỷ, mỗi một mũi tên khi hướng về địch nhân đều nhắm chính giữa mặt bắn thủng sọ đám Thi Quỷ, nhưng Thi Quỷ ào đến như núi như biển, bị Thương Lang hất ngã lại giãy dụa đứng dậy, lao đến.

Thương Lang xoay người, lại hóa thành Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn còn ở trên không trung ngoắc tay một cái, Đinh Đầu Thất Tiễn bay ngược về, còn triệt hạ vô số Thi Quỷ. Thi Quỷ kẻ ngã xuống trước, lại có kẻ đằng sau tiến lên, nhào tới chỗ Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn hai tay hồi chuyển, hét ra từng tràng chú văn.

Đinh Đầu Thất Tiễn tập hợp xung quanh người hắn, điên cuồng xoay tròn, Mạc Nhật Căn vung hai tay ra phía bên ngoài, quát: “Đi!”

Bảy mũi tên cuốn lên một trận pháp lực mạnh như vũ bão, phi ra bốn phương tám hướng, khiến đám Thi Quỷ gần đó bay tứ tung.

Thực sự quá đông… Mạc Nhật Căn tả xung hữu đột, giận dữ hét lên: “Các ngươi rốt cuộc là thứ gì? Từ đâu đến!”

Đám Thi Quỷ cứ xông đến mãi, nhào lên người hắn, Mạc Nhật Căn bị đè sát mặt đất, càng ngày càng nhiều Thi Quỷ lao đến, chất thành một ngọn núi nhỏ. Đột nhiên Thương Lang hét lên một tiếng, hất văng ngọn núi bằng Thi Quỷ kia.

Tên bay vụt đến xung quanh Thương Lang, nơi xa lại truyền đến một tiếng hét lớn.

“Lê Minh tinh!”

Thương Lang quay đầu, thấy Lục Hứa cầm xẻng, cùng với đàn sói đang vất vả ngăn cản đám Thi Quỷ.

Thương Lang: “...”

Thương Lang lập tức hóa thành Mạc Nhật Căn, lui về thôn trang, nhảy lên chỗ cao quan sát, thấy động tác của Lục Hứa cực kỳ nhanh nhẹn, chủy thủ dắt bên hông, hai tay cầm xẻng sắt, di chuyển nhanh như gió, Thi Quỷ cứ lao đến, liền bị hắn dùng xẻng đập một cái, văng cả đầu, cái đầu bay lên tạo thành một đường cong hoa mỹ rơi bộp xuống đất.

Thôn dân đã rút đến sườn núi, Mạc Nhật Căn cong môi, huýt một tiếng, lại hóa thành Thương Lang xông xuống dưới.

Thấy Lục Hứa đang cầm xẻng sắt, múa đến uy phong lẫm liệt, đập trái, đập phải, chém trước, trảm sau, vung chọc đủ cả… Khi lại dùng hư chiêu, xông lên hơn năm bước, chui tọt qua háng Thi Quỷ rồi quay lại vặn cổ nó.

Mạc Nhật Căn: “…”

“Đi!” Hắn nhảy xuống, quát: “Không đánh nữa! Về mau!”

Lục Hứa chạy đến bên Thương Lang, xoay người nhảy bên cạnh Thương Lang, hét một tiếng, hai tay cầm xẻng, mạnh mẽ xúc xuống, đem Thi Quỷ đang định ám toán Thương Lang ghim chặt trên mặt đất.

Thương Lang quay người, Lục Hứa nhảy lên lưng nó, Thi Quỷ đã tràn vào thôn trang như đàn châu chấu mùa dịch, thôn trang dưới sức mạnh của đoàn quân như một cơn thủy triều kia đổ sụp xuống, còn vang vọng lại mấy thanh âm

Thương Lang đứng trên sườn núi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thôn dân sợ xanh cả mặt, run rẩy, chăm chú nhìn cự lang lại ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang cưỡi trên lưng sói.

“Lang Thần!” Có người hô.

“Lê Minh tinh!”

Người dân trong thôn vội vàng quỳ lạy trên mặt đất.

“Xuôi theo đường phía nam Kỳ Liên sơn mà đi.” Thương Lam thấp giọng, “Ở đó có một thôn trang nhỏ, trước hết ở tạm đó tránh rét, rồi tìm đường xuôi nam, đến huyện thành gần nhất xin giúp đỡ, đi mau đi!”

Dân chúng lại vội vàng rời đi, trong cổ họng Thương Lang phát ra mấy tiếng trầm thấp, đàn sói cúi rạp người rồi cũng rời đi.

Lục Hứa phì phò thở, trong tay vẫn cầm xẻng sắt, không ngừng run rẩy.

“Võ công không tệ đâu.” Thương Lang hơi cúi đầu, hai mắt phát ra ánh sáng xanh lục, như bảo thạch trong bóng đêm, nó chăm chú nhìn động tĩnh dưới chân núi, Thi Quỷ mục tiêu hình như chỉ có thôn này, thấy bách tính trốn đi hết, bọn chúng không truy sát, mà phía sau cũng không còn thôn trang nào, Thi Quỷ liền chậm chạp rời đi, như bầy kiến tập kết trên thảo nguyên, trùng trùng điệp điệp mà rút lui.

“Có đuổi theo không?” Thương Lang hơi hất cằm, hỏi ý Lục Hứa.

Lục Hứa đeo cái xẻng lên lưng, rạp người ôm chặt cổ Thương Lang. Thương Lang nhảy xuống đất, bám theo đoàn quân Thi Quỷ đi về phía tây bắc/

Trong thành Lương Châu.

Đêm buông xuống, không khí lạnh đi nhiều, nhà nào cũng chốt cửa cài then thật chặt, đốt lò sưởi ấm.

Tần Lượng bảo với phu nhân, “Hôm nay có khách quý, làm thêm vài món ăn, giết gà rồi mang thêm ít rượu đến.

Hồng Tuấn cởi bọc quần áo, đang định hỏi có thể cho Cá chép yêu ít đồ ăn không. Tần phu nhân thấy lại cười, “Ai nha! Không cần khách khí như vậy! Hai người còn mang theo đồ đến sao?”

“Vừa đúng lúc có dầu…”

“Đây không phải đồ ăn.” Hồng Tuấn vội nói.

“Ta không phải đồ ăn.” Cá chép yêu nói với Tần phu nhân, “Cho ta chút thịt là được, ta ăn không nhiều, nếu không có thì bánh bao sủi cảo cũng được.”

Tần phu nhân sợ hãi hét lên một tiếng, suýt chút nữa bị dọa ngất. Lý Cảnh Lung vội vàng giải thích, Tần phu nhân mới tạm tiếp thu được chuyện cá chép biết nói, với lai lịch Khu ma tư.

Tần Lượng nhanh chóng bảo nàng đi làm cơm. Chỉ thấy Hồ nữ kia đến gần, hiếu kỳ quan sát Cá chép yêu, lại bày biện bàn trà.

“Đây là tiểu nữ Tần Huyên.” Tần Lượng giới thiệu với hai người, “Ta chỉ có một nữ nhi này.”

Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn chào hỏi, Hồng Tuấn hơi bất ngờ, hỏi: “Vợ ngươi là người Hội Hột à?”

Lý Cảnh Lung vội nói: “Phải gọi là phu nhân.”

Tần Lượng vui vẻ nói: “Ta cùng nương nàng mười bảy năm trước quen biết ở Dương Quan, liền theo tập tục người Hán mà thành thân.”

Tần Lượng cùng Lý Cảnh Lung chuyện phiếm vài câu nữa, hắn vốn là nhân sĩ Lũng Tây, được người trong nhà an bài, để hắn đầu nhập dưới trướng Hà Tây Phó tiết độ sứ, xử lý văn thư, sau đó phó sứ cáo lão, Tần Lượng liền thuyên chuyển đến Sa Châu. Hiện giờ Ca Thư Hàn trấn thủ Lương Châu được phong làm Hàn quốc công, Tần Lương vì quan liêm chính trực chưa từng tham ô quan phí, được phong làm Lương Châu Thứ sử.

Nhưng Lương Châu là nơi gần biên quan tây bắc nhất, có Tiết độ sứ trấn thủ, trời đất bao la, Ca Thư Hàn là người nắm quyền, mọi thứ đều do hắn định đoạt, tài quyền quân quyền đều nằm hết trong tay lão tướng quân, Tần Lượng chẳng qua chỉ là phụ trách ghi chép văn thư, quản lý đồn điền, lập trường học, cùng giải quyết tranh chấp quân doanh. Xét cho cùng cũng không nắm bao nhiêu thực quyền, sinh hoạt cũng rất thanh liêm.

Một lát sau, Tần phu nhân bày biện đồ ăn, vì chiêu đãi khách nhân nên đặc biệt giết một con gà, Lý Cảnh Lung thập phần áy náy, Tần Huyên lại gắp đùi gà vào trong bát Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung liền đẩy sang cho Hồng Tuấn, Tần Huyên nhìn thấy không lên tiếng.

Tần Lượng lại mở một vò rượu, nói với Lý Cảnh Lung: “Mặc dù ta tin thế gian có quỷ thần, nhưng vẫn cảm thấy yêu quái khác xa chúng ta, thấy các ngươi mang theo yêu quái này, chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh.”

Hồng Tuấn suýt nữa phun hết canh trong miệng ra, thầm nghĩ, làm thế nào mà Cá chép yêu chứng tỏ được bản lĩnh của Khu ma tư.

Lý Cảnh Lung nâng chén: “Chẳng qua là nhận lộc vua ban, trung thành với quân vương mà thôi.” Nói xong liền kính Tần Lượng một chén.

Hồng Tuấn hỏi: “Hay là mai đưa Triệu Tử Long đến để Ca Thư Hàn tướng quân nhìn xem?”

Cá chép yêu đang cầm đũa gắp viên thịt đưa lên miêng, nghe thấy vậy kinh hãi nói. “Hắn muốn đem đầu cá của ta chặt xuống thay trưởng sử thì làm sao?”

Lý Cảnh Lung buông chén, nói: “Ta đoán Ca Thư Hàn tướng quân không phải già mà ngoan cố, chẳng qua lập trường không cho phép.”

Trong sảnh yên tĩnh một mảnh, Tần Lượng thở dài, đáp: “Đúng là như vậy, cho nên trước mặt Lý trưởng sử muốn nhờ một việc.”

Hồng Tuấn: “?”

Lý Cảnh Lung nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn, nói: “Còn nhớ trước khi lên đường, Thái tử bảo với chúng ta cái gì không?”

Hồng Tuấn liền cố nhớ lại lời nói của Thái tử, Lý Hanh hy vọng Lý Cảnh Lung điều tra việc này rõ ràng, giải quyết sạch sẽ, để tránh liên quan đến người Hồi Hột để tránh có cớ khai chiến…

Hồng Tuấn để ý Tần phu nhân cùng Tần Huyên đều là người Hồi Hột.

Tần Lượng nói với Lý Cảnh Lung: “Nếu cùng Hồi Hột khai chiến, ta cảm thấy ít nhiều là do Dương tướng cố ý nhúng tay,  Ca Thư Hàn đại tướng quân cùng An Lộc Sơn, Sử Tư Minh xưa nay vốn đã bất hòa…”

“Cha.” Tần Huyên bất mãn.

Tần Lượng khoát tay, ra hiệu không vấn đề gì.

Lý Cảnh Lung cau mày, nói: “Ca Thư Hàn lão tướng quân nhất định phải giao hảo với Dương Quốc Trung.”

Tần Lượng đáp: “Đương nhiên, chắc hẳn Dương tướng cũng có ý lôi kéo. Hai tộc Thổ Phiên, Hồi Hột thường phái sứ giả, đi lại gặp gỡ Hà Tây Tiết độ sứ…”

Lý Cảnh Lung “Ừ” một tiếng, lông mày vẫn nhíu chặt: “Cho nên Dương tướng lôi kéo Ca Thư Hàn lão tướng quân, lôi kéo Thổ Phiên nhưng căm ghét Hồi Hột… Thực khó mà thành.”

“Không tồi.” Tần Lượng nói, “Vì Thái tử từng thống linh quân binh, có giao hảo với Cách Lạc Khả Hãn. Phong tướng quân năm ngoái công phá Luật quốc, Cách Lặc Hãn cũng ra quân tương trợ, vốn cho rằng mấy năm này, quan hệ của triều đình cùng Hồi Hột sẽ hòa hoãn đôi chút, không nghĩ tới việc… ai…”

Hồng Tuấn nghe hai người nói chuyện không hiểu gì cả, nói, “Ta không rõ, Dương Quốc Trung thuyết phục Ca… cái gì lão tướng quân, nhưng lại không muốn thân cận với Hồi Hột, nên muốn đem việc đồ thành nơi biên cảnh, hất chậu nước bẩn này hất lên đầu người Hồi Hột.”

“Ừm.” Lý Cảnh Lung đáp, “Đúng là như vậy.”

Hồng Tuấn cau mày, “Nhưng làm sao hắn biết đồ thành biên cảnh do ai làm? Các ngươi cảm thấy hắn đoán được ra là Thi Quỷ làm không?”

Lý Cảnh Lung nghe thấy, lập tức run rẩy, nếu như Dương Quốc Trung đã biết việc này thực sự quá đáng sợ.

Tần Lượng đáp: “Hắn là Hữu thừa tướng, đâu quan tâm quân dân biên cảnh sống hay chết. Dù sao thành cũng đã bị diệt, Đột Quyết cũng được, Hồi Hột cũng tốt, thậm chí là Thổ Phiên, hay Quỷ binh đối với hắn đều không khác biệt. Điều hắn muốn, chỉ là dâng tấu chương lên bệ hạ, kiếm cớ khai chiến với Hồi Hột mà thôi.”

“Bởi vì vậy.” Lý Cảnh Lung nói, “Chỉ sợ trong thành Lương Châu, nhiều người sẽ phải chịu khổ.”

“Người Hồi Hột đều sẽ bị trục xuất.” Tần Lượng thở dài, “Cho nên… Lý trưởng sử, nhiệm vụ này rất quan trọng, Ca Thư Hàn tướng quân là chủ vốn sẽ không tin tưởng ngươi, dù có tin, hắn cũng vẫn e ngại.”

Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Hắn quá khinh địch, trong mắt ta, độ nghiêm trọng của nạn Thi Quỷ này đã vượt xa tính toán của Dương Quốc Trung. Trước mắt chúng ta còn chưa rõ nguyên do, nhưng có thể khẳng định nếu không điều tra rõ, chỉ sợ…”

Lý Cảnh Lung nhìn chằm chằm Tần Lượng, gằn từng chữ: “Tai họa đến, tất cả mọi người, kể cả Ca Thư Hàn tướng quân đều sẽ bị cuốn vào, vạn kiếp bất phục.”

Trong đêm tối, trên bình nguyên Hà Tây, đoàn quân đen nghịt dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, Thương Lang chở Lục Hứa, bắt đầu thở hồng hộc.

“Mệt quá rồi.” Thương Lang thở hổn hển, nói, “Ta cần nghỉ một lát.”

Lục Hứa nói, “Máu.”

“Chảy máu sao?” Thương Lang quay đầu nhìn xung quanh tìm sơn động, đánh hơi mất liền, liền tìm đến một vách núi.

Lục Hứa sờ loạn trên lưng Thương Lang, thấy tay đầy máu lập tức hoảng hốt.

“Không sao đâu.” Thương Lang dùng móng cào tuyết trên vách núi, đào ra một cửa động. Lục Hứa vội càng nhảy xuống, Thương Lang khom người, biến thành người.

Mạc Nhật Căn vịn tay lên vách động, thở dốc, lúc lâu sau mới bình ổn được.

Lát sau, một đống lửa được nhóm lên, Mạc Nhật Căn cởi áo, hiện ra cơ lưng hữu lực. Do thường xuyên bắn cung, bả vai rắn chắc mang vẻ đẹp nam tính. Hắn ngồi xuống ăn lương khô, cực kỳ khát nước, liền vốc một nắm tuyết lên ăn.

Trên lưng hắn bị chém mấy đường, nhưng khi bị thương lúc đang biến hình làm Thương Lang, khi hóa người thì vết thương cũng không sâu lắm.

Lục Hứa liền nhai nát thảo dược, rồi đắp lên lưng hắn.

Chỗ thảo dược còn lại thì đắp lên vết thương bên sườn Mạc Nhật Căn.

“Ngủ một lát đi.” Mạc Nhật Căn bảo Lục Hứa, “Sẽ đuổi kịp thôi.”

Lục Hứa mệt mỏi ngáp một cái, ngày hôm nay với hắn, tinh thần và cơ thể đều mệt mỏi đau đớn, liền co quắp nằm trong sơn động, nhưng mà mùa đông nhiệt độ càng ngày càng giảm, Lục Hứa không ngừng run rẩy, một lát sau Mạc Nhật Căn biến thành Thương Lang, dùng chân kéo Lục Hứa vào trong ngực, hướng về đống lửa, một người một sói, ôm nhau mà ngủ.

Đêm khuya gió lạnh gào rút, trong nhà Tần Lượng chỉ có một gian phòng cho khách, Hồng Tuấn nằm xuống, Lý Cảnh Lung còn ngồi bên bàn viết thư, đèn vẫn sáng.

Lát sau, Lý Cảnh Lung đã viết được một đoạn, chữ viết cực kỳ đẹp, ngay cả Cừu Vĩnh Tư vốn xuất thân thư hương môn đệ chữ cũng không đẹp bằng. Hồng Tuấn quấn chăn, không ngừng nhìn ngắm xung quanh, hỏi: “Ngươi viết thư cho ai vậy?”

“Cho Thái tử điện hạ, ngươi cứ ngủ trước đi.” Lý Cảnh Lung thúc giục, “Đừng nhìn nữa.”

Hồng Tuấn cảm thấy hơi lạnh, hồi trước trên đỉnh Thái Hành sơn, có Trọng Minh bên cạnh, chưa boa giờ cảm thấy lạnh, hắn hỏi: “Nhân gian năm nay lạnh hơn, hay là năm nào cũng như vậy?”

“Năm nào cũng vậy.” Lý Cảnh Lung nhìn qua Hồng Tuấn nói, “Ủ ấm giường ngươi đi.”

Hồng Tuấn nghiêm nghiêm túc túc quấn chặt chăn, ló cái đầu ra nhìn như một cái nem cuốn.

Hồng Tuấn: “?”

Lý Cảnh Lung viết được một nửa, do dự không biết viết tiếp thế nào, thuật lại lời kể của Tần Lượng, sợ Thái tử cùng Ca Thư Hàn nảy sinh hiềm khích, viết mãi không xong, nhưng cũng không muốn lừa gạt.

“Đừng viết nữa.” Hồng Tuấn bôn ba mấy ngày liền, mệt muốn chết, nói, “Ngủ đi, ngươi bị phong hàn còn chưa khỏi hẳn.”

Lý Cảnh Lung trong đầu loạn cào cào, nghĩ một lúc, cuối cùng xé nát thư, cởi áo ngoài, chui vào trong chăn, bên ngoài gió gào rít không ngừng, dường như muốn cuốn bay nóc nhà, nhưng trong phòng lại cực kỳ ấm áp.

“Làm sao mà xuất môn, đi đến đâu cũng chỉ có một phòng.” Hồng Tuấn nói.

“Này, ta không ghét bỏ ngươi, ngươi lại còn ghét bỏ ta.” Lý Cảnh Lung quan sát Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vội bảo không có. Thực tế cả người Lý Cảnh Lung rất ấm, trong ngực lại có cảm giác dễ chịu của Tâm Đăng.

“Ta tò mò thôi.” Hồng Tuấn mơ mơ màng màng nói.

“Trường An cũng lạnh như vậy.” Lý Cảnh Lung thuận miệng nói, hai người chuyện phiếm vài câu, Hồng Tuấn không nhận thức được mình đang nói gì. So với đêm ở lại doanh trại bỏ hoang, nhà Tần Lượng thoải mái như trong cung điện, hắn không nhớ được mình mơ màng nói những gì, Lý Cảnh Lung duỗi tay để hắn gối lên, Hồng Tuấn liền nhích lại gần gối lên mà ngủ.

Đêm dài đằng đẵng, trong bóng tối vô tận, Hồng Tuấn không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên mơ thấy một giấc mơ kỳ quái. Trong giấc mộng kia, có một người đứng giữa hắc hỏa cháy hừng hực.

“Cứu ta… Cứu ta…” Thanh âm của một nam nhân.

Hồng Tuấn muốn nói chuyện, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Trong khoảnh khắc, vô số ký ức thoáng hiện qua, đưa hắn xuyên thời gian trở lại bên ngoài Khu ma tư, Kim giáp võ sĩ cầm trong tay một thanh trường kiếm đang phát sáng, phụ mẫu quỳ gối trước mặt Kim giáp võ sĩ kia.

“Ta chỉ có một hài nhi này..”

Ánh sáng lóe lên, Hồng Tuấn dường như biến thành người khác, hắn cao lên không ít, đứng giữa nội viện đầy hoa xuân, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang, một nữ tử xinh đẹp mặc Hán phục, đi vào, nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn.

Trong khoảnh khắc hắc hỏa nuốt chửng toàn thân hắn, Hồng Tuấn thất kinh, không ngừng lùi lại phía sai.

“Trưởng sử!” Hồng Tuấn đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy.

Bên ngoài gió vẫn rít gào như cũ, sắc trời lờ mờ, một đêm đã qua, Lý Cảnh Lung không biết đã đi đâu. Trên bàn có chiếc lông Phương cùng một mảnh giấy.

[Sáng sớm có tin Võ sơn bị Thi Quỷ tập kích từ đêm qua, ta cùng Tần Thứ sử đến xem xét tình hình.]

Hồng Tuấn cầm lông Phượng nhét vào trong ngực áo, mặc y phục tử tế, vội vàng chạy ra ngoài như một luồng gió.

_________________________

Quần lang chi thủ: Thủ lĩnh bầy sói.