Sau khi Thiên Băng trình diễn xong, nhiều vị thiên kim hơi đố kỵ, ghanh ghét, mắt liếc xéo Thiên Băng. Hùng Phú từ trên cao nhìn xuống nàng, mặt nham hiểm như muốn giết Thiên Băng đến nơi. Từ khi mẫu thân của Thiên Băng qua đời, ông không còn coi nàng là con ruột của mình nữa mà coi nàng như là một thảm họa, phế vật của Ma gia. Bỗng nhiên, trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, một bóng dáng màu đen, tay cầm dao thẳng tiến tới Hoàng thượng. Triệt như cảm nhận được và cản đi. Lan Lan liền hét to:-Áaaaaaa, có thích khách!

Mọi người nghe đến thích khách liền chạy tán loạn, Hỏa Phong dùng khinh công bắt lấy tên thích khách và mở mặt nạ ra. Đó là 1 nam nhân trẻ tuổi, mặt thảm hại nhìn Hỏa Phong. Hàn Mặc tra hỏi:

-Ai sai ngươi tới đây?

-............ -Vị nam nhân kia hơi do dự không nói.

-NÓI!!!!!!! -Hàn Mặc hét.

-Dạ..dạ là ngũ tiểu thư Ma Thiên Băng ạ! -Vị nam nhân kia hốt hoảng trả lời.

-HẢ????????????? -Đình Lam hét.

Lông mày Thiên bỗng nhíu lại rồi lại dãn ra như bình thường.

-Ngươi nói ta sai ngươi? -Thiên Băng lạnh lùng hỏi.

-Vân...Vâng! Người...người nói nếu tôi ám sát Hoàng thượng thành công, vợ con tôi sẽ được thả, đồng thời sẽ được ứng một khoản tiền lớn từ người. -Vị nam nhân kia sợ hãi trả lời.

-Đồ phản tặc! Bắt lấy cô ta! -Hỏa Liên mắt lóe lên, chớp thời cơ hét.

Binh lính liền xông đến Thiên Băng, cô liền nhảy lên trời và đáp xuống trước một tảng đá khổng lồ.

-Cô ta muốn làm gì đây? -Lan Lan và Kỷ Hương.

-Tên thích khách kia, nếu ngươi không khai sự thật, thì kết quả sẽ như thế này đây! -Thiên Băng lạnh nhạt nói.

Nói xong, tay cô uyển chuyển tứ phía trên tảng đá. 5s giây sau, tảng đá bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Mọi người mắt chữ O mồm chữ A, kinh ngạc nhìn Thiên Băng ( OAO).

-Cô ta... Không thể nào?!?! -Hỏa Liên, Kỷ Hương và Lan Lan.

Vị nam nhân kia bắt đầu có bộ dạng sợ hãi, lắp bắp trả lời:

-Tôi nói thật, tôi nói thật! Làm ơn đừng giết tôi.

-Nói. -Châu Sa đáp.

-Không ai sai tôi cả! -Tên thích khách trả lời.

-Thả hắn ta ra! -Thiên Băng ra lệnh.

Đám binh lính hơi do dự nhìn Hỏa Liên, Thiên Băng liền liếc nhìn, bọn họ lạnh sống lưng và thả tên thích khách ra. Hoàng thượng khen:

-Hùng Phú, khá khen cho ngươi có một nữ nhi mạnh mẽ như thế!

-Cảm...cảm tạ Hoàng thượng! -Hùng Phú cũng rất ngạc nhiên nói.

-Đúng rồi! Triệt, ta nghe nói bữa tiệc này ngươi sẽ chọn một vị phu thê nhỉ? -Hoàng thượng hỏi.

-Vâng. -Triệt trả lời.

-Vậy ngươi chọn ai? -Hoàng thượng hỏi.

-Thần...thần vẫn chưa biết chọn ai cả! Việc này, thần sẽ quyết định sau. -Triệt trả lời.

-Được thôi, tùy ý khanh! -Hoàng thượng nói.

Sau đó, bữa tiệc kết thúc. Thiên Băng và Đình Lam đi về phủ. Trên đường đi, Thiên Băng bất giác hỏi:

-Đình Lam, ta nghe nói trên Hoa Quốc này có độc nhất một linh thú phải không?

-Vâng! -Đình Lam trả lời.

-Tên nó là gì? -Thiên Băng hỏi, lạnh nhạt.

-Theo như trí nhớ của nô tỳ thì tên nó là Bích Tinh Thần Hổ. -Đình Lam nghĩ ngợi.

-Được rồi, đi thôi! -Thiên Băng nói rồi bước đi.

-Vâng! -Đình Lam gật đầu rồi chạy theo.

Về đến phủ, Thiên Băng thấy một lá thư trên bàn liền cầm lên đọc. Lá thư viết: "Kính gửi tiểu thư Thiên Băng, tại hạ là tên thích khách mà tiểu thư đã thả. Tại hạ rất cảm kích nên viết lá thư này để bày tỏ lòng biết ơn của mình! ".

-Thì ra là tên thích khách đó! -Thiên Băng tự nhủ.

Đọc xong, nàng cất thư vào túi rồi lên giường đi ngủ. Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với nàng nên nàng phải đi ngủ sớm. Với lại, ngày mai là một ngày có nhiều việc phải làm đây!