Liên tiếp mấy ngày đều không có việc gì lớn, Úc Tử Tịnh cùng Kỳ Phù trên công tác cũng phối hợp càng ngày càng tốt, có lúc sẽ cùng Kỳ Phù ra ngoài dùng bữa trưa, trở về tránh không được tiếp nhận ánh mắt quan sát của Hà Tiểu Mạn cùng Lý Viện, may là Úc Tử Tịnh hờ hững quen rồi, không có để ở trong lòng.
Lịch nghỉ ngơi ở khu phòng bệnh cao cấp cũng không có khẩn trương vội vàng như khu cấp cứu, nơi này hơn phân nửa sắp xếp vào thứ bảy chủ nhật, cắt lượt một ngày. Úc Tử Tịnh là thứ bảy nghỉ ngơi. Ôn Ngọc nghĩ tối thứ sáu nếu các nàng chơi đến muộn, thứ bảy Úc tỷ được nghỉ ngơi, cũng không trở ngại nàng, cho nên mới đem thời gian định vào thứ sáu. Còn ngày sinh nhật. Kỳ thực cũng không tính là nói dối, thứ sáu xác thực là sinh nhật nàng, bất quá cho tới nay không có chúc mừng qua mà thôi, lần này đúng là có thêm lý do. Thứ sáu sau khi tan tầm Úc Tử Tịnh gửi tin nhắn cho Ôn Ngọc, hỏi địa chỉ liên hoan, Tiểu Trương hỏi nàng có muốn cùng đi hay không, nàng từ chối, nàng còn phải đi tiếp Cận Sương đây. Ra khỏi bệnh viện, tà dương treo ở chân trời, ánh nắng chiều đầy trời, một mảnh trần bì. Úc Tử Tịnh một thân đồ thể thao, tóc dài cuộn thành cầu tròn, tóc rối trên trán buông xuống che khuất lông mày, gió vừa thổi, lộ ra cái trán trắng nõn. Có lẽ là do làm việc ở bệnh viện đã lâu, bước đi của nàng đều là vội vã, đến công quán chỉ tốn gần mười phút, nàng gõ cửa, Cận Sương ở trong nhà đáp lại: "Đến rồi." Mở cửa, Cận Sương mặc một thân chính trang màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, còn thắt cà vạt, xem ra không giống như muốn đi liên hoan, mà giống muốn đi làm hơn, một bộ dạng chính chính kinh kinh. Úc Tử Tịnh bị lối ăn mặc này của nàng chọc cười, nàng chỉ vào Cận Sương: "Ngươi liền như vậy đi?" Cận Sương nhíu lông mày, cúi đầu dò xét một phen trên người mình: "Không thể được sao?" Úc Tử Tịnh nghĩ đến thường ngày không có đi cùng Ôn Ngọc Tiểu Trương, các nàng nếu nhìn thấy Cận Sương như vậy, bảo đảm sẽ cho rằng nhìn thấy chủ nhiệm, quá quy củ. Nàng đem túi xách đặt ở trên ghế sô pha, đưa tay thay Cận Sương cởi áo khoác tây trang: "Chỉ là ăn một bữa cơm, ngươi không cần võ trang đầy đủ." Cận Sương có chút mặt đỏ. Trước đây, nàng ở ngành đặc biệt là trong quân đội, bình thường tiếp xúc nhiều nhất chính là Triệu Dập, còn cùng Triệu Dập cẩu thả hán tử như thế, sau đó xuất ngũ, bằng hữu bên người lập tức quy linh, ngoại trừ công tác, thì không ra khỏi cửa. (Quy linh: mình search thì thấy có nghĩa là sống lâu, tuổi thọ cao, có lẽ là bạn của Cận Sương là người lớn tuổi hơn ẻm, nên mới có cách ăn mặc già dặn) Cho nên khi Úc Tử Tịnh mở tủ quần áo của nàng ra, nhìn thấy tiểu tây trang cùng một màu, còn có vài cái áo khoác màu đen, có chút đau đầu. Nàng nghĩ chính mình chọn màu đã đủ đơn điệu rồi, hiện tại nhìn thấy tủ quần áo của Cận Sương, nàng mới biết cái gì gọi là đơn điệu. Ngoại trừ áo ngủ ở ngoài, thật sự không có một bộ quần áo nào thích hợp để ra ngoài đi chơi. Trước Cận Sương ở nhà vẫn xuyên áo ngủ, nàng cũng không có phát hiện ra vấn đề này. Úc Tử Tịnh tìm kiếm một hồi, bất đắc dĩ nói: "Cận Sương, có quần jean không?" Cận Sương đến ngăn kéo một bên cầm ra: "Có." Úc Tử Tịnh đưa áo sơ mi trắng cùng quần jean cho nàng: "Thay đổi." Cận Sương tiếp nhận quần áo liền chuẩn bị đi về phòng tắm, Úc Tử Tịnh cười nói: "Liền đổi ở ngay đây đi, lại không có ai." Vành tai Cận Sương nhất thời đỏ au, trên mặt cười cũng một mảnh ửng đỏ, trước khi nói chuyện phải hít sâu mấy hơi, mới nói: "Không cần." Nàng cấp tốc thay đổi quần áo liền ra khỏi phòng tắm. Mặc chính trang đã lâu, nàng đem áo sơ mi trắng toàn bộ đều nhét vào trong quần bò, may là nàng eo nhỏ bụng bằng phẳng, mặc như vậy không có cảm thấy quá đột ngột mà còn có loại đẹp thời thượng, càng ngày càng triển lộ ra một đôi chân thon dài, gầy có lực. Úc Tử Tịnh đi tới bên cạnh nàng, đem vạt áo áo sơmi từ trong quần thả ra, tùy ý đánh cái kết, nàng đem Cận Sương từ trên xuống dưới lại đánh giá một lần mới nói: "Được rồi." Cận Sương bị nàng kéo đến tấm gương trước mặt. Người trong gương mặt như hoa đào, sóng mắt ẩn tình, tóc ngắn sóng vai, lộ ra vành tai hồng thấu, nàng đưa tay đặt ở trên eo, cúi đầu hỏi Úc Tử Tịnh: "Có phải là nhìn không đẹp hay không?" Úc Tử Tịnh ngửa đầu, ánh mắt không rõ, đối diện với nàng, nói rằng: "Sẽ không, rất ưa nhìn." Xác thực đẹp đẽ. Lúc trước Cận Sương là đứa nhỏ sáng sủa, sau khi lớn lên, cũng đẹp mắt như vậy. Thời điểm Cận Sương nhìn vào gương, Úc Tử Tịnh vỗ vỗ bả vai nàng: "Ngươi lại đây." Cận Sương quay đầu, nhìn nàng hai ba bước đi tới trước sô pha, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp trang sức, trong nháy mắt tim nàng đập liền rối loạn tiết tấu, thấy ngón tay tinh tế của Úc Tử Tịnh mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc. Úc Tử Tịnh cười nhạt, nói rằng: "Thời điểm đi chọn lễ vật nhìn thấy, cảm thấy rất thích hợp với ngươi, liền mua, mang lên nhìn thử?" Cận Sương trong lòng sốt sắng, sau khi nhìn rõ lúc này mới chậm rãi hoãn hạ xuống, thuận theo Úc Tử Tịnh chỉ thị cúi đầu, để Úc Tử Tịnh giúp mình mang lên. Úc Tử Tịnh mở chốt khóa ra, đi vài bước đến phía sau Cận Sương, dây chuyền vẽ một độ cong trước mặt Cận Sương, sau đó trên cổ lành lạnh, ngón tay nàng kề sát trên sợi dây, mí mắt hơi rủ xuống. Dây chuyền là thuần ngân, mặt dây chuyền là con ngựa nhỏ đang chồm chạy, lớn bằng móng tay, thợ khéo tinh xảo, mơ hồ hiện ra vệt sáng. (Cái mặt dây chuyền là dịch bậy á mọi người =))) Úc Tử Tịnh mở nút áo trên cùng ở trên áo của Cận Sương ra, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, mặt dây chuyền buông xuống, càng tôn lên cái cổ tinh tế. Nàng hỏi: "Đẹp mắt không?" Cận Sương ngửa đầu, trong gương Úc Tử Tịnh đứng bên cạnh nàng mặt mày cười cong cong, trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, nói rằng: "Đẹp đẽ." Như thế nào cũng đẹp. Úc Tử Tịnh thở một hơi, ngửa đầu: "Đi thôi." Mấy ngày nay nàng không đến tìm Cận Sương, mua lễ vật này tương đương với việc bồi tội đối với ngày đó quấy rầy buổi hẹn của nàng, xem ra cũng không tệ lắm, Cận Sương không có từ chối. Lúc lại đây là chạng vạng, bây giờ ra ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối lại, Cận Sương vốn định lái xe đi, Úc Tử Tịnh lo lắng chân nàng vẫn chưa lưu loát, hai người thẳng thắn bắt xe đi, vạn nhất Ôn Ngọc các nàng nháo lên muốn uống rượu, lái xe cũng không tiện. Đến nơi liên hoan, Úc Tử Tịnh mới phát hiện nhiều hơn một người. Hà Tiểu Mạn. Hà Tiểu Mạn nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khách, giành trước đi mở cửa, trong miệng nhắc tới: "Khẳng định là Úc tỷ đến rồi!" Mở cửa, Úc Tử Tịnh cùng nàng hai mặt nhìn nhau, nàng sang sảng cười cười: "Úc tỷ!" Úc Tử Tịnh mới vừa nhìn thấy Hà Tiểu Mạn, còn nghĩ chính mình tiến vào sai phòng, mãi đến khi thấy Tiểu Trương cùng Tần Uyển ngồi ở bên trong, nàng mới giãn lông mày, hỏi dò Hà Tiểu Mạn: "Ngươi làm sao cũng ở đây?" Tiểu Trương sách một tiếng: "Khỏi nói, ta cũng là vừa mới biết, nguyên lai là sắp xếp ở bên cạnh ngươi..." "A..." Lời còn lại đã bị Ôn Ngọc dùng đồ ăn ngăn chặn, Ôn Ngọc trong lúc cười đeo đao, mài đao soàn soạt, nàng nhét một miếng thịt vào trong miệng Tiểu Trương, nói rằng: "Tiểu Mạn là bạn học của ta." Úc Tử Tịnh gật gù. Bạn học a, chẳng trách đều giống nhau, bát quái như vậy. Sau đó nàng giới thiệu Cận Sương vẫn đang đứng ở phía sau mình: "Muội muội ta, Cận Sương." Hà Tiểu Mạn đi theo phía sau Cận Sương, dùng chính mình đo đạc thân cao của Cận Sương, cuối cùng phát hiện mình chỉ tới bả vai của nàng ấy, nàng ngửa đầu lôi kéo tay áo Cận Sương: "Nói thật, ta sớm liền hiếu kỳ, ngươi cùng Úc tỷ có phải là thân tỷ muội hay không a?" Nếu nói là đúng, vậy một họ Úc một họ Cận? Nếu nói không phải, Úc tỷ đối đãi nàng so với thân muội muội còn muốn tốt hơn, Cận Sương nằm viện, Úc tỷ bận bịu tứ phía, thậm chí buổi tối cũng không trở về, đi qua chăm sóc! Cận Sương cùng mọi người chào hỏi, được Úc Tử Tịnh sắp xếp ngồi xuống, bên tai là âm thanh của Úc Tử Tịnh: "Không phải thân tỷ muội." Nhiều lời hơn nữa, nàng liền không nói. Nàng vốn là người không yêu thích nói việc nhà, Tiểu Trương đã sớm biết, trước đây các nàng cùng nhau đi làm mấy năm như vậy, Úc tỷ xưa nay chưa từng nói chuyện trong nhà, có lúc các nàng nháo muốn đến nhà Úc tỷ chúc tết, Úc tỷ đều lạnh lùng từ chối. Nhưng Hà Tiểu Mạn không biết, nàng còn muốn hỏi lại, Tiểu Trương véo cánh tay nàng: "Mau mau, ăn cơm a." Hà Tiểu Mạn bị nàng nhíu đau, cắn răng trừng nàng, Tiểu Trương cũng trừng lại, tầm mắt hai người ở trên không trung bùm bùm nổ lên, Tần Uyển nhìn biểu hiện của hai người ho nhẹ một tiếng, ngay trước lúc Tiểu Trương muốn bạo phát liền mở miệng: "Mọi người đủ, chúng ta có muốn mang món ăn lên hay không?" Ôn Ngọc từ sau khi Úc Tử Tịnh đến vẫn luôn ngây ngốc cười, bây giờ nghe thấy âm thanh của Tần Uyển thuận theo gật đầu: "Mang món ăn, mang món ăn." Úc Tử Tịnh sau khi ngồi xuống đưa lễ vật của mình ra, Ôn Ngọc kích động đến đầu lưỡi đều muốn thắt, nàng chỉ ngây ngốc tiếp nhận, trong miệng nhắc tới: "Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ." Còn Tiểu Trương cùng Hà Tiểu Mạn đều là tư thái không đành lòng xem. Quá mất mặt! Úc Tử Tịnh cũng nhíu lông mày, thấy Ôn Ngọc mở hộp ra con mắt sáng ngời, sau đó bốc lên lắc tay bên trong, hình dạng rất khác biệt, nút buộc đúc thành hình dạng ái tâm, Ôn Ngọc nhìn sợi dây si ngốc nở nụ cười một tiếng, quay đầu nói: "Cảm ơn Úc tỷ, ta rất yêu thích." Sau đó ánh mắt của nàng hơi đổi, còn nói: "Úc tỷ thuận tiện giúp ta mang lên được không?" Úc Tử Tịnh kỳ thực không phải người ngồi ở bên Ôn Ngọc, giữa hai người còn có Cận Sương, nghe được lời của Ôn Ngọc, Úc Tử Tịnh muốn cùng Cận Sương thay đổi vị trí, Cận Sương lại nở nụ cười: "Không cần phiền toái như vậy, ta giúp ngươi mang lên." Nàng duỗi cánh tay dài một cái, trực tiếp đè lại cánh tay Ôn Ngọc, lắc tay lạnh lẽo ở đầu ngón tay có chút chước người, nàng hai ba lần liền chụp lấy, trên mặt Ôn Ngọc né qua thất lạc, Cận Sương làm như không có nhận ra, nàng móc từ trong túi quần jean ra một cái hộp dẹp, đưa cho Ôn Ngọc: "Sinh nhật vui vẻ." "Vốn là sinh nhật của bằng hữu Tử Tịnh ta nên chuẩn bị cẩn thận, thế nhưng Tử Tịnh nói với ta trễ quá, ta cũng chưa kịp chuẩn bị, hi vọng ngươi sẽ thích." Trong lời nói thoại ở ngoài, còn kém không có đem Úc Tử Tịnh hóa thành của mình. Cũng may các nàng có tầng quan hệ tỷ muội, mọi người cũng không để ý. Ôn Ngọc tiếp nhận cái hộp của nàng, mở ra, vòng tay thuần trắng Hòa Điền Ngọc, chỉ nhìn màu sắc liền biết giá cả không rẻ, Hà Tiểu Mạn ngồi ở bên cạnh Ôn Ngọc, nàng nghiêng người sang lên tiếng trước: "Cái này là cấp bậc Dương Chi đi, lần trước ta ở thương trường nhìn thấy, hơn hai vạn..." Tiểu Trương cùng Tần Uyển đều sửng sốt một chút. Ôn Ngọc hiển nhiên cũng sợ rồi, nàng vội vàng khép hộp lại, trả lại Cận Sương: "Không được, lễ vật này quá quý trọng, ta thu không được." Cận Sương tiếp nhận hộp, đem vòng tay bên trong lấy ra, cười nói: "Không có quý trọng như vậy, là một người bạn đưa ta, ta chỉ là là mượn hoa hiến Phật." Nàng nắm lấy tay Ôn Ngọc, vừa mang vào dây xích còn lóe sáng, nàng hỗ trợ đeo xong vòng ngọc, cùng lắc tay gộp chung một chỗ, nàng nói: "Ngươi xem, vừa vặn." Ôn Ngọc có chút luống cuống nhìn về phía Úc Tử Tịnh, người này vẫn thanh nhã cười cười: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy rất ưa nhìn, Ôn Ngọc ngươi liền nhận lấy đi, một điểm tâm ý của Cận Sương." Một điểm tâm ý, hơi một tí hai, ba vạn. Úc tỷ đến cùng là gia đình giàu có nhà ai a! Ôn Ngọc nguyên bản còn đang hứng thú hừng hực muốn biểu lộ tâm tình trong nháy mắt gặp phải đả kích, thất bại hoàn toàn, đúng lúc cửa phòng khách mở ra, có người phục vụ mang món ăn vào. Không khí lúng túng trong phòng bị hòa tan không ít, Tiểu Trương nỗ lực điều tiết bầu không khí, Hà Tiểu Mạn thấy Ôn Ngọc muốn đi toilet, nàng cũng đi theo. Tần Uyển nhìn chằm chằm Cận Sương, thấy nàng hành động tự nhiên, cùng Úc tỷ cùng một chỗ tình cờ tiếp lời, châm trà, cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào. Trong phòng vệ sinh, Ôn Ngọc nắm lấy cánh tay Hà Tiểu Mạn: "Ngươi nói, Úc tỷ có thể hay không là thiên kim nhà ai a? Kỳ thực lần trước ta liền đoán được, nào có lui hot search nhanh như vậy!" Hà Tiểu Mạn vuốt v e tay nàng: "Ngươi có phải nghĩ quá nhiều hay không, nếu thực sự là thiên kim nhà ai sẽ cùng người như Tô Dương thân cận sao? Nếu thực sự là thiên kim nhà ai, chỉ sợ lần trước tiêu đề sẽ không phải là bệnh viện thành phố mà là thiên kim XX." Vẻ mặt của Ôn Ngọc vẫn vô cùng đáng thương: "Nhưng mà ta sợ." Hà Tiểu Mạn nhìn bộ dạng không có tiền đồ của nàng liền tức giận: "Ngươi xem ngươi một chút, còn nói muốn cùng bác sĩ Kỳ cạnh tranh, ngay cả muội muội của Úc tỷ ngươi cũng giải quyết không được, nắm cái mông đi cạnh tranh a!" Con mắt Ôn Ngọc nhìn về nơi khác: "Dùng cái mông cạnh tranh, ta ngược lại thật ra muốn, liền xem Úc tỷ có nguyện ý hay không." Hà Tiểu Mạn:... Thực sự là bị làm tức chết mà, không còn cách nào khác. Ôn Ngọc ở trong nhà vệ sinh giả chết, Hà Tiểu Mạn quát lớn: "Ngươi đến cùng còn muốn biểu lộ hay không! Ta cẩn thận nói cho ngươi biết, bác sĩ Kỳ mấy ngày nay đối với Úc tỷ là phá lệ tốt, có lúc hai người còn cùng nhau ăn cơm trưa, song song đi tới, ngươi nếu như không được liền sớm một chút từ bỏ, hết hy vọng đi." Quần đều cởi, lâm thời suy sụp! Cho dù là ai mà không tức giận cho được! Ôn Ngọc thấy Hà Tiểu Mạn thật sự động khí, nàng lôi kéo cánh tay Hà Tiểu Mạn: "Ta đi, ta đi còn không được sao?" Hà Tiểu Mạn lấy đầu ngón tay dùng sức đâm đầu nàng: "Đừng làm bộ dạng như ta uy hiếp ngươi đi như thế, chính mình suy nghĩ kỹ càng, ngươi cũng không phải đứa nhỏ, kích động cũng có chừng mực, chính mình quyết định." "Đừng nghĩ đến phức tạp như thế, yêu thích rất thuần túy, không cho phép lẫn lộn những thứ khác." Hà Tiểu Mạn giáo huấn một trận liền quay đầu ra khỏi phòng vệ sinh, để lại Ôn Ngọc một người ngồi ở trên bồn cầu suy nghĩ sâu sắc. Ôn Ngọc thật lâu không có trở về, Úc Tử Tịnh cảm thấy có chút không thích hợp, nàng quay đầu hỏi Cận Sương: "Có phải là ngươi tặng lễ vật quá đắt, đem nàng dọa sợ rồi?" Nàng nói xong nhíu lông mày: "Không được, ta có chút không yên lòng, ta đi xem xem." Hà Tiểu Mạn vốn là muốn ngăn cản, thế nhưng vừa nghĩ Úc Tử Tịnh đi rồi nói không chừng Ôn Ngọc liền có thể lấy dũng khí biểu lộ, nàng lại yên lặng ăn cơm, vẫn cùng Úc Tử Tịnh nói: "Úc tỷ, nàng ở WC ô vuông thứ ba." Cận Sương liếc mắt nhìn nàng, cúi đầu, Úc Tử Tịnh trước một bước đã rời đi. Nàng cầm điện thoại di động trên bàn lên, hướng mọi người nói: "Thật ngại quá, ta gọi điện thoại." Hà Tiểu Mạn vội vàng bắt chuyện: "Đi thôi đi thôi, về sớm một chút a, vệ sĩ tiểu tỷ tỷ." Cận Sương vừa mới đứng lên thân thể nhất thời lảo đảo, suýt chút nữa ngã chổng vó, ho nhẹ một tiếng mới đứng lên đi ra ngoài. Trong phòng vệ sinh, Ôn Ngọc nghe bên ngoài có tiếng bước chân, nàng vội vàng từ trên bồn cầu đứng lên, muốn mở cửa đi ra ngoài, liền nghe thấy âm thanh thanh nhã của Úc Tử Tịnh, nàng gõ gõ cửa, dò hỏi: "Ôn Ngọc, ngươi có khỏe không?" "Nếu như ngươi là bởi vì Cận Sương quấy nhiễu, ta cùng nàng nói." Ôn Ngọc kìm nén một luồng khí, nghe thấy âm thanh của Úc Tử Tịnh đầu óc ong ong, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại bị đ è xuống, cuối cùng nghĩ đến lời nói của Hà Tiểu Mạn, nàng cắn răng mở miệng: "Úc tỷ, ngươi biết không, kỳ thực đêm nay ta gọi ngươi tới, không phải vì mừng sinh nhật cho ta." Úc Tử Tịnh nhíu lông mày, trong phòng vệ sinh yên tĩnh, chỉ có âm thanh chần chờ của Ôn Ngọc vang lên, nàng lại nói: "Kỳ thực ta là muốn biểu lộ." "Cái, cái gì?" Úc Tử Tịnh ngạc nhiên dương mắt lên, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Ôn Ngọc đỏ cả mặt đứng trước mặt nàng: "Quả nhiên không nhìn ngươi nói, khá là dễ mở lời." "Úc tỷ, ngươi đồng ý không?" Úc Tử Tịnh bị Ôn Ngọc hỏi có chút sửng sốt, lúng túng nửa ngày, không biết nên nói cái gì, Ôn Ngọc thấy nàng đứng ngốc ra, thẳng thắn quyết tâm, chủ động tiến lên trước, nhắm hai mắt, chỉ là một đòn thất bại. Không có mềm mại như trong tưởng tượng, Ôn Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lạnh lung của Cận Sương đứng giữa nàng cùng Úc Tử Tịnh. Úc Tử Tịnh đã tỉnh táo lại, nghĩ đến động tác vừa rồi của Ôn Ngọc, nếu không có Cận Sương kịp thời nhảy ra, nàng suýt chút nữa... Nhớ đến vừa rồi, sắc mặt nàng cũng rất khó nhìn, lạnh lùng nói: "Ôn Ngọc, xin lỗi." "Không có chuyện gì." Tuy rằng đã sớm dự liệu được kết quả sẽ như thế, nhưng thời điểm Úc Tử Tịnh nói ra xin lỗi, Ôn Ngọc phát hiện mình vẫn là muốn khóc, nước mắt căn bản không ngừng được, đổ rào rào hạ xuống. Cận Sương ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho nàng, lôi kéo Úc Tử Tịnh trực tiếp rời đi, đi vào trong phòng khách cầm lấy túi xách, mặt lạnh lùng cùng mọi người nói: "Đêm nay cảm tạ chiêu đãi, ta cùng Tử Tịnh đi trước." Úc Tử Tịnh cũng sợ hãi không thôi, tình cảnh vừa rồi cho nàng xung kích quá to lớn. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Ôn Ngọc đối với nàng vẫn ôm tâm tư như thế. Nội tâm phức tạp. Tuy rằng nàng không phản đối Tần Uyển cùng Tiểu Trương quan hệ như vậy, thế nhưng thật sự rơi vào trên người mình, vẫn có chút khó chịu, ngực bị nghẹn khí, làm sao cũng không thông thuận được. Hai người cùng nhau ra khỏi quán cơm, ngồi ở trên xe taxi, Úc Tử Tịnh rất hỗn loạn, mấy lần muốn cùng Cận Sương nói chuyện, nhưng nhìn mặt nàng dày đặc khí lạnh, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể yên lặng ngậm miệng. Xuống xe, đèn đường đã sáng lên. Cận Sương trước tiên đưa Úc Tử Tịnh đến cửa phòng thuê, sắc mặt nàng đã hòa hoãn không ít, nhưng chỉ mới một người mơ ước thân cận Tử Tịnh, nàng đã có thể tức giận như vậy, nàng không dám tưởng tượng nếu như một ngày nào đó nhìn thấy Tử Tịnh cùng Kỳ Phù thật sự cùng một chỗ. Nàng có thể hay không điên mất. Hai người đi trên con đường nhỏ, tâm tư khác nhau, đèn đường chiếu bóng người các nàng kéo dài xa xôi, Úc Tử Tịnh suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng nói: "Đêm nay, xin lỗi." Vốn là muốn mang nàng đi gặp bằng hữu của mình, nào có ngờ sẽ xuất hiện trò khôi hài như vậy. Cận Sương ừm một tiếng, không có nói nữa. Hai người sắp tới dưới lầu nhà trọ Úc Tử Tịnh, đầy đầu nàng đều rất loạn, chuẩn bị lên lầu hảo hảo điều chỉnh, Cận Sương thấy nàng đi thẳng về phía trước, nàng tựa người dưới đèn đường gần nhất, một tay sờ dây chuyền Úc Tử Tịnh tặng, mở miệng nói: "Tử Tịnh." Úc Tử Tịnh đứng thẳng, quay đầu, nhìn gió thổi loạn tóc ngắn của Cận Sương, lộ ra con mắt lóe tinh quang, nàng cùng Cận Sương đối diện, nghe Cận Sương nói: "Ngươi không thích Ôn Ngọc sao?" Úc Tử Tịnh lắc đầu một cái: "Ta vẫn xem nàng là tiểu muội muội để đối đãi." Cận Sương nuốt nước miếng, nhìn thẳng ánh mắt của Úc Tử Tịnh: "Vậy ta đây?" Úc Tử Tịnh sửng sốt một chút: "Cái gì?" Cận Sương một tay khác nắm thành quyền: "Nếu như đêm nay là ta biểu lộ, ngươi sẽ làm sao?" Dưới ánh trăng, hai người cách nhau vài bước, đèn đường hắt ánh sáng lên con mắt hai người, gió vừa thổi, đưa tới từng trận hương hoa.