Kiều Linh Nhi liếc nhìn Tư Đồ Hiên, buồn bã cúi đầu, sau đó ngẩng lên nhìn Lục Nhu, ủy khuất nói, “Lục Nhu, hôm nay ta thua mất bốn trăm lượng bạc.”

Nói xong, nàng còn khẽ bồi thêm một tiếng thở dài!

Khóe miệng Tư Đồ Hiên không khống chế được co lại, đáy mắt cũng mang ý cười, tiểu nữ oa này yêu ngân lượng đến vậy sao? So với ba trăm lượng bạc nàng kiếm được từ anh, bốn trăm lượng này có là gì.

Không phải nàng quá mức hẹp hòi chứ?

Kiều Linh Nhi lại không nghĩ như thế, ba vạn lượng bạc, trong đó một vạn lượng là do nàng để bản thân chịu ủy khuất kiếm được, còn hai vạn lượng bạc là do năng lực của nàng kiếm về.

Thế nhưng bốn trăm lượng này lại do nàng hào phóng ném đi, có thể không đau lòng sao?

Lục Nhu nhìn tiểu tổ tông với vẻ không tin được, nàng, nàng là vì bốn trăm lượng bạc mà buồn phiền sao?

Vân Lam lập tức tiến đến gần, nói nhỏ vào tai Lục Nhu, “Lục Nhu tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ cách đi.

Nếu Vương phi không có được bốn trăm lượng này, cả ngày hôm nay nhất định sẽ muộn phiền, thức ăn cũng không nuốt trôi.”

Nghe thấy vậy, khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ cong lên khi mọi người còn đang chú tâm giải quyết vấn đề nghiêm trọng.

Quả thật nàng vô cùng tiếc bốn trăm lượng bạc này, nhưng vẫn chưa đến mức ăn không được, cùng lắm cũng không thấy ngon miệng mà thôi.

Nha đầu Vân Lam kia quá cường điệu rồi, sau này buôn bán dắt nàng ta theo nhất định sẽ lừa được không ít người.

Mọi người đều lo nghĩ tìm biện pháp khuyên giải làm sao để Kiều Linh Nhi không đau lòng thì suy nghĩ của nàng đã bay đến tận cung trăng.

Trong đầu tiểu nữ oa tám tuổi này đang nghĩ cách kiếm thật nhiều, thật nhiều ngân lượng.

Tư Đồ Hiên liếc nhìn, chỉ thấy Kiều Linh Nhi cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt ra sao.

Chỉ bốn trăm lượng bạc thôi mà, nàng ta có cần vì thế mà.

.

.

suy sụp?

“Vương phi, nô tỳ có bạc, nô tỳ lấy cho người, người đừng đau lòng nữa, có được không? Nếu lão tổ tông thấy được sẽ rất buồn.” Sau khi nghe những lời Vân Lam nói, Lục Nhu càng lo lắng.

Kiều Linh Nhi chỉ lắc đầu, “Bỏ đi, không cần đâu, ta hồi phủ lấy là được rồi.

Lục Nhu, đợi khi Hoàng tổ mẫu dậy, ngươi nói với người ta phải hồi phủ trước vì còn chuyện quan trọng chưa xử lý, ngày mai ta sẽ tiến cung thỉnh tội với người.”

Nói xong, chẳng đợi Lục Nhu định thần lại, nàng liền dẫn Vân Lam đi ra ngoài.

Tư Đồ Hiên cũng tự nhiên đi theo.

Dọc đường đi, đầu óc nàng mơ màng, đến chuyện tình cờ gặp Hồ Chiếu cũng không phát hiện.

“Hạ quan tham kiến Thất vương gia, tham kiến Bát vương phi.” Hồ Chiếu hơi cúi người.

Đôi lông mày nàng nhíu lại, sau đó thở dài, “Hồ thái y đa lễ.

Hôm nay ta không còn sức lực cũng chẳng có tinh thần nói chuyện với ngài, vẫn nên là cáo từ thì hơn.”

Hồ Chiếu trong lòng buồn bực, bản thân đã mất một cây linh chi ngàn năm còn không suy sụp đến mực này, Vương phi bảo bối này sao lại ảo não đến thế chứ? Thế này chẳng phải khoa trương quá mức sao?

Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ nhếch lên, tiểu nha đầu này đúng thật là thành tinh rồi!

“Vương phi, xin dừng bước.” Trong lòng Hồ Chiếu có nỗi phiền muộn cần tháo bỏ.

Kiều Linh Nhi đứng lại, đợi Hồ Chiếu lên tiếng.

“Vương phi, hạ quan muốn hỏi xem cây linh chi kia có dư ra hay không?” Hồ Chiếu đau lòng hỏi.

Kiều Linh Nhi lập tức ngẩng đầu, đôi mắt long lanh khẽ chớp, nhìn chằm chằm Hồ Chiếu với vẻ nghi hoặc, tựa hồ có vẻ không dám tin những lời anh ta nói ra vừa như chỉ là nói xuông, lại có vẻ như đang chất vấn.

Hồ thái y, ngài cũng quá nhỏ mọn đi!