“Khi nãy Linh Nhi vừa tặng cho ai gia một lễ vật.”

Lễ vật? Lại có hương hoa nồng nàn đến vậy ư?

Sự hiếu kì dấy lên trong lòng mọi người nhưng chẳng ai dám hỏi đến.

Mỗi người đều có thứ mình yêu thích nhưng mùi hương hoa này thật quá hấp dẫn.

Là nữ nhân, Vân mỹ nhân đương nhiên muốn biết rõ chuyện này.

Vì thế liền to gan lên tiếng, “Không biết là mùi hoa gì sao lại thơm đến vậy?”

Trong lòng mọi người khẽ run, dẫu biết Vân mỹ nhân vốn cao ngạo, nhưng không ngờ nàng ta thật lớn mật, dám ở trước mặt Thái hậu tùy tiện lên tiếng như vậy!

Linh Nhi? Linh Nhi là đứa nhỏ ngồi bên cạnh Thái hậu sao?

Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, “Vân mỹ nhân không biết rằng trộn lẫn nhiều loại hoa có thể tạo ra mùi hương dẫn dụ được cả hồ điệp sao?

Sắc mặt Vân mỹ nhân bỗng thay đổi, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, chỉ khẽ cười nói, “Bát vương phi nói rất phải, nhưng bổn cung cảm thấy mùi hương này không giống như bình thường có thể điều chế ra được, nên không tránh khỏi tò mò.”

Bát vương phi?

Đứa nhỏ này lại chính là Bát vương phi trong lời đồn sao?

Mọi người nín thở đợi chờ trong im lặng.

Thái hậu lạnh lùng liếc nhìn xung quay, rồi chậm dãi lên tiếng, “Đó là hương liệu Linh Nhi tự điều chế tặng cho ai gia, nếu Vân mỹ nhân thích ai gia sẽ chia cho.

Lục Nhu, chuẩn bị một ít đưa qua chỗ Vân mỹ nhân.”

“Dạ, Thái hậu nương nương.”

Vân mỹ nhân vui sướng trong khi những người khác đang thầm hối hận.

Đối với nữ nhân trong hậu cung, Thái hậu rất ít khi để ý tới, mọi việc lớn nhỏ đều giao cả cho Hoàng hậu xử lý, nay người mở tiệc chiêu đãi, trong lòng ai nấy cũng đều lo lắng.

Không ngờ Thái hậu chẳng những không tức giận, lại còn như vậy.

.

.

.

thấu tình đạt lý?

Nhưng các nàng mở miệng được sao? Vân mỹ nhân là người Hoàng thượng sủng ái, các nàng thì không, nên thỉnh cầu này các nàng không thể nói ra.

Sau yến hội, Thái hậu bãi giá về tẩm cung nghỉ ngơi.

Còn về Kiều Linh Nhi, nàng tiến cung cũng đã lâu nên liền cáo từ.

Dọc đường đi, Kiều Linh Nhi đắm chìm trong suy nghĩ, chẳng hề để ý đến mọi chuyện diễn ra xung quanh.

Đột nhiên, nàng đụng phải một vật cứng, không khỏi nhìu hai hàng lông mày thanh tú, ngẩng đầu lên khiển trách, “Ui da, gấp đến vậy sao?”

Vân Lam ngây người, vị chủ tử này chẳng phải là Thất vương gia trong truyền thuyết đó sao? Cô từng gặp qua một lần, thế mà bây giờ tiểu chủ tử còn trên cơ, lại còn mắng mỏ.

.

.

.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tư Đồ Hiên xuất hiện vài gợn sóng, con ngươi toát ra hàn khí nhìn chằm chằm cô bé trước mặt.

Cái miệng nhỏ nhắn kia dẩu ra vì bất mãn, trong đôi mắt long lanh những nước khiến lòng người xao động.

“Bỏ đi, bổn cô nương không rảnh dây dưa với ngươi, mau giải thích.” Kiều Linh Nhi mở to mắt, nàng muốn nhìn cho rõ bộ dạng của đối phương, nhưng vừa ngẩng lên mới phát hiện chiều cao giữa họ quá chênh lệch, không thể nhìn rõ ràng.

Rơi vào đường cùng chỉ còn hạ sách này.

Giải thích?

Tư Đồ Hiên nhăn mày, mà nhăn mày như vậy tựa hồ có chút nguy hiểm.

Ở Nam Hạ vương triều còn chưa có ai dám nói chuyện với anh như vậy.

Tiểu nữ oa này, xem ra cũng thú vị.

Hai chân Vân Lam run lên, đến khi trấn tĩnh lại liền chạy đến bảo vệ chủ tử, cô chưa kịp làm gì thì người kia đã hờ hững nói, “Lần sau đi đường đừng miên man suy nghĩ.”

Kiều Linh Nhi chớp mắt liên hồi, miên man suy nghĩ? Sao hắn biết?

“Vân Lam, người đâu?” Sao trước mặt đã chẳng thấy đâu nữa?

Vân Lam yếu ớt đáp, “Vương phi, Thất vương gia đi rồi.”

Thất vương gia? Hắn chính là Thất vương gia?

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kinh ngạc, vừa như bất mãn lại như có ý khác.

Tóm lại, trong lòng Vân Lam sợ hãi không thôi, cũng không dám mở miệng nói.

Cuối cùng sau khi trở về Hách vương phủ, Kiều Linh Nhi hạ một mệnh lệnh khiến người ta kinh hãi, lệnh cho Vân Lam thực hiện.

Vân Lam ngây dại, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm tiểu chủ tử, sao có thể a?