Cung nữ kia bị khi dễ vốn đã thấy tổn thương, không ngờ còn chịu thêm một cái tát, không khỏi ủy khuất rơi lệ.

“Ngươi, ngươi dám làm càn.

Người đâu, lôi tiểu tiện nhân này xuống cho ta.

” Vân mỹ nhân nổi giận nên lời nói có chút thô tục, “Dám làm càn trong hậu cung, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi đanh lại, nàng vốn không định làm to chuyện, dù sao cũng chỉ là chơi đùa giết thời gian mà thôi, nào ngờ Vân mỹ nhân kia lại dám ra tay đánh người của nàng, nàng có thể cứ như vậy bỏ qua sao.

Kiều Linh Nhi cũng tự thấy bản thân mình chẳng phải người lương thiện, nhưng người của nàng khi nào đến phiên người khác dạy dỗ?

“Dám tự tiện đánh người của ta cái tát này coi như là trừng phạt dành cho ngươi.

” Kiều Linh Nhi chẳng để ý đến Vân mỹ nhân, tiếp tục giáng cái tát thứ hai cho cung nữ kia.

“Còn cái tát này là do chủ nhân ngươi không biết cách dạy dỗ hạ nhân, ta thay nàng ta dạy ngươi.

Đánh người xong, Kiều Linh Nhi lấy ra một chiếc khăn trắng muốt, nhẹ nhàng lau tay rồi ném sang một bên, lạnh lùng nhìn Vân mỹ nhân, “Hi vọng lần sau Vân mỹ nhân cẩn trọng ngôn từ, không phải lúc nào cũng có cơ hội để cô ung dung thoát nạn như thế này đâu.

Thư phi kinh ngạc nhìn tiểu cô nương kia, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia đầy tức giận, khí thế kia chỉ sợ ngay đến đương kim Hoàng hậu cũng không thể sánh bằng.

Dễ dàng cho cô ta vậy sao?

“Người đâu, trói tiểu tiện nhân này lại cho ta.

” Vân mỹ nhân đúng là tức giận đến hồ đồ, nàng biết Kiều Linh Nhi không phải công chúa là đủ rồi.

Hiện tại nàng là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất, cơ thể nhỏ bé kia của Kiều Linh Nhi qua thời gian nhất định nàng không thể so sánh.

Không được, nàng không thể để mối nguy hiểm này tồn tại.

Thị vệ đằng xa nghe thấy tiếng Vân mỹ nhân, liền vội vàng chạy đến bắt lấy Kiều Linh Nhi.

Một giọng nói vọng lại từ đằng xa, “Dừng tay.

Kiều Linh Nhi chẳng hề động đậy, thản nhiên liếc nhìn Thư phi, quay đầu lại lập tức nhìn thấy Lục Nhu đang nổi giận đùng đùng đi đến.

Lục Nhu liếc nhìn Vân mỹ nhân nộ khí đằng đằng, sau xoay người thỉnh an Thư phi, “Nô tỳ thỉnh an Thư phi nương nương.

Thư phi gật đầu, “Miễn lễ.

Lục Nhu đứng dậy, chuyển hướng về phía Kiều Linh Nhi nghiêng mình, “Nô tỳ thỉnh an Vương phi.

Thái hậu nương nương nhắc Vương phi, Vương phi mau quay về Trường Thọ cung.

Giọng Lục Nhu đã mềm mại hơn, còn mang theo ý cười, nhưng nếu lắng nghe thật kĩ vẫn có thể thấy ngữ khí tức giận.

Nàng biết Lục Nhu đang giận, nàng cũng không định gây chuyện với bọn họ nữa, thân phận bại lộ mất rồi, chơi còn gì hứng thú.

“Vậy chúng ta về thôi.

Vân mỹ nhân đang bốc hỏa kia thấy Lục Nhu cung kính thỉnh an Kiều Linh Nhi liền cứng người, hóa ra đứa nhỏ kiêu ngạo này chính là Bát vương phi do Nam Hạ vương tấn phong.

Đôi mày Thư phi khẽ giãn ra, trên mặt nở nụ cười, “Hóa ra là Bát vương phi, thất lễ.

Kiều Linh Nhi lúc này mới quay đầu liếc mắt một cái, “Thư phi nương nương có lễ.

Lão tổ tông đã nhắc, ta đi trước.

Nói xong nàng xoay người đi.

Lục Nhu theo đó cũng liếc nhìn Vân mỹ nhân một cái, “Vân mỹ nhân, Thái hậu nương nương nói yến hội ngày mai hi vọng Vân mỹ nhân có thể đến đúng giờ.

Nói xong liền xoay người rời đi.

Từ lâu Lục Nhu như đã thay mặt đại diện cho ý chỉ của Thái hậu.

Lúc này có phải hay không ý nói Thái hậu muốn biết chuyện đã xảy ra hôm nay?