Nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Linh Nhi, Lục Nhu không nhịn được khẽ nở nụ cười, “Lão tổ tông, Vương phi giận rồi.”

Thái hậu cười nhìn Kiều Linh Nhi song cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi mới ủy khuất cong miệng nhỏ nói, “Lão tổ tông bắt nạt người.”

Nàng không ngờ Thái hậu biết rõ mọi suy nghĩ trong lòng nàng, lại còn giúp nàng hồ nháo một phen.

Thái hậu bà là ai kia chứ? Bà đã sống trong cung nhiều năm, sao lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng người khác cho được.

Hơn nữa đứa nhỏ này rất đơn thuần, mọi tâm tư đều hiện lên mặt, liếc mắt cũng có thể nhìn thấu.

“Làm sao? Ai gia giúp con khi dễ người khác, giờ Linh Nhi làm sao báo đáp ai gia đây?” Thái hậu thấy bộ dáng nhỏ bé của nàng liền mềm lòng, buông lời đùa giỡn.

Báo đáp? Ui, làm sao báo đáp đây?

Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt long lanh, nhìn Thái hậu hơn nửa ngày mới lấy hết dũng khí nói, “Hoàng nãi nãi, người cúi xuống một chút.”

Đôi mày Thái hậu khẽ động, nhưng vẫn theo lời đứa nhỏ này hơi cúi đầu xuống.

Lục Nhu trố mắt nhìn, không ngờ Thái hậu sủng ái tiểu Vương phi đến thế, đến Hoàng thượng cũng không được cưng chìu như vậy.

Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn, chạm nhẹ vào mặt Thái hậu sau mới dịu dàng nói, “Được rồi, tặng Hoàng nãi nãi một cái hôn nhẹ.”

Cô bé này quả thực đáng yêu, khiến Lục Nhu phì cười.

Chẳng trách lão tổ tông lại yêu thương tiểu tổ tông đến thế, cô bé thật biết cách làm ấm lòng người.

Cái hôn mềm mại này ngọt đến tận lòng Thái hậu.

Ngẫm lại trong hoàng cung liệu có đứa nhỏ nào lớn mật lại thật lòng như thế? Từ nhỏ, đứa trẻ nào cũng nghe lời mẫu phi của nó, chỉ cần có cơ hội là phô ra gương mặt giả tạo chăng?

Thế nhưng đứa bé yếu đuối trước mặt bà bây giờ, chỉ mỉm cười thôi cũng đã khiến người đối diện thấy ngọt ngào, tựa như có thể cảm thấy được làn xuân phong ấm áp.

Bà đã cao tuổi, không cầu điều gì khác chỉ mong có thể gần con cháu hưởng chút khoái lạc tuổi già mà thôi.

“Ha ha ha, quả là chỉ có Linh Nhi thương Hoàng tổ mẫu.” Thái hậu cười vang, đem nàng ôm vào lòng.

Kiều Linh Nhi cười đến híp mắt.

Hàn huyên cùng Thái hậu cả ngày, Kiều Linh Nhi khuyên nhủ người đi nghỉ ngơi trước, đêm nay nàng sẽ ở lại Trường Thọ cung cùng người.

Cuối cùng Thái hậu bị thuyết phục, liền bảo Lục Nhu hầu bà đi nghỉ.

Kiều Linh Nhi thì dẫn Vân Lam đi dạo khắp nơi trong cung.

Cha mẹ nàng đều mất sớm, nàng theo Thái hậu bầu bạn từ khi mới bảy tuổi, đầu năm nay nàng theo ý chỉ của người vào Hách vương phủ.

Ngẫm lại hết thảy, hình như phát triển có vẻ hơi trái với tự nhiên.

Lúc Kiều Linh Nhi còn đang suy nghĩ mông lung, bỗng Vân Lam giữ nàng lại, “Vương phi, người xem, kia chẳng phải là Thập tam gia sao?”

Tư Đồ Dật đứng phía trước không xa, nhìn nàng cười tà mị.

Kiều Linh Nhi chớp chớp mắt, còn đang nghĩ đi dạo thật nhàm chán, không ngờ cũng có người cùng nàng thưởng ngoạn, coi như cũng không tồi.

“Bát tẩu không theo Bát ca hồi phủ sao?” Tư Đồ Dật hướng phía nàng đi tới, tà mị đều hiện cả lên mặt.

Kiều Linh Nhi cúi đầu suy tư trong chốc lát, đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân của nam nhân nàng mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghiêm túc, “Thập tam đệ, ta là Bát tẩu của đệ, hẳn là đệ cũng biết trên dưới.”

Khóe miệng Tư Đồ Dật khẽ động, kì quái nhìn cô bé, cuối cùng gật gật đầu, cam chịu lui về sau hai bước, “Tham kiến.

.

.

.”

Một tiếng Bát tẩu còn chưa kịp nói ra, cả cơ thể anh đã ngã về một phía, bởi vì anh đụng phải người phía sau, khiến trọng tâm bị lệch.

.

.

.