Tân Quỳ nhìn cốc mocha kem kia.

Cô nhìn nó từ từ dời đi, bị bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm vào, sau đó còn chảy từng giọt từng giọt nước nhỏ.

“…”

Hạ Vân Nghi thích uống mocha kem như vậy?

Tân Quỳ dừng một chút, di chuyển tay sang cốc frappuccino bên cạnh.

Dù sao cả hai đều ngon, cô cũng không ngại.

Hà Nguyễn Dương dõi theo động tác của Hạ Vân Nghi, từ khi đối phương mở miệng đồng ý muốn uống tới nay, cậu vẫn chưa nói chuyện tiếp.

Giờ phút này, cậu mới xem như hoàn hồn.

“Không phải chứ, cậu muốn uống thứ đồ này từ bao giờ vậy?” Hà Nguyễn Dương biết Hạ Vân Nghi cứng đầu như thế nào, những thứ mà anh không thích cho dù có đưa tới miệng anh thì anh cũng không thèm nhìn.

Trước đây cậu chưa từng thấy anh tích cực như vậy.

Hạ Vân Nghi ngẩng đầu liếc cậu một cái, “Đột nhiên muốn.”

Ngữ điệu không được tốt cho lắm.

Dáng vẻ của anh giống như “Tôi muốn xem cậu muốn gây khó dễ cho tôi kiểu gì.” – Đương nhiên đây chỉ là những tưởng tưởng trong đầu của Hà Nguyễn Dương.

Điều quan trọng chính là người này không chỉ đột nhiên nghĩ vậy, mới vừa rồi ngồi xuống cạnh Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi liền không muốn rời khỏi chỗ.

Sao thế, mông của anh cao quý lắm à.

Cao quý như vậy còn cướp đồ mà con gái nhà người ta muốn uống…

Vừa nãy Hà Nguyễn Dương là người đứng nhìn với khoảng cách gần nhất, đã nhìn thấy hết mọi chuyện.

Khi đó tay Tân Quỳ đã gần chạm tới cốc mocha rồi.

Hà Nguyễn Dương không thèm so đo với thái độ của Hạ Vân Nghi đối với mình cả ngày hôm nay nhưng ngẫm lại thì lại tức giận.

Cậu nhìn về phía Hạ Vân Nghi, giống như khiêu khích nâng cằm lên, nhìn đối phương với ánh mắt xem thường.

Đối phương vẫn không nhìn cậu, huống chi là đáp lại.

Tân Quỳ hút vài viên thạch đào rồi nhai.

Cô ở giữa nhìn hai người đôi co, vốn dĩ cảm thấy xa lạ bỗng nhiên lại thấy gần gũi hơn một chút.

Hà Nguyễn Dương và Hạ Vân Nghi cũng không ngồi được bao lâu thì bị gọi đi thay quần áo. Khi Hạ Vân Nghi đứng dậy còn để Hà Nguyễn Dương đi trước một bước còn mình vẫn đứng yên tại chỗ.

Ghế salon của khu nghỉ ngơi được kê sát vào mạn sườn nơi chụp chính. ở chỗ ngoặt có một tấm kính mờ để che chắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, khu vực nhỏ hẹp chật chội chỉ còn hai người.

Hạ Vân Nghi hơi khom lưng, cúi người xuống, chỉ chớp mắt một cái, sau khi anh đứng thẳng người lại thì cốc mocha đột nhiên xuất hiện trên bàn trà trước mặt Tân Quỳ.

Bởi vì lâu rồi chưa ai uống nên phần kem bên trên đã chảy ra một chút, thấm vào lớp màu nâu bên dưới.

Anh vẫn chưa đụng vào cốc mocha này.

Chiếc cốc trong suốt vẫn còn nguyên.

“Cầm đi.”

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi nghiêng người lại gần thêm một chút.

Sau đó một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu cô như đang giải thích nguyên nhân mình làm vậy.

“Có lẽ đối với cô một cốc vẫn không đủ.”

“…”

Khi Tân Quỳ phản ứng lại, bóng lưng thon dài của Hạ Vân Nghi đã biến mất ở khúc quanh.

Anh nói gì vậy?

Một cốc… đối với cô là đã hoàn toàn đủ rồi!

Tầm mắt Tân Quỳ lại từ từ dời về cốc mocha trước mặt, cô ngẩn ra.

Suy nghĩ cũng giống như sợi dây bị gió kéo đi, lâng lâng bay về nơi xa.

Cô nhớ lại những hồi ức khá gần đây, có liên quan với nhau.

Hóa ra mùi hương giống như bạc hà mà cô ngửi được là mùi cây húng quế.

Không phải mùi hương của phòng bao vào lúc ấy, cũng không phải là hương thơm trong hội trường chính của lễ trao giải mà là mùi thơm đặc biệt trên người Hạ Vân Nghi.

- --

Vào lúc hai giờ sáng, việc chụp ảnh tạp chí lại tiếp tục bắt đầu theo lịch trình.

Các nhân viên công tác đã được nghỉ ngơi đủ, nhưng sau một thời gian bận bịu, bầu không khí trong studio đang từ nhàn hạ chuyển sang sôi nổi.

Concept chụp ảnh của buổi chụp hôm trước chỉ đơn giản là chụp chân dung nghệ thuật, chủ yếu là miêu tả và thể hiện các đặc điểm của nhân vật mà chủ đề của mỗi kỳ đều khác nhau, phải chụp ở hai studio và hai địa điểm bên ngoài.

Ba người cùng đi qua một cái studio khác lớn hơn, lúc này việc chụp ảnh mới bắt đầu.

Tạp chí Thì Dương kỳ này chia làm hai số chính và số phụ, từ khóa của mỗi số đều không giống nhau.

Số chính xoay quanh chủ đề “Nhỏ giọt”, số phụ là “Đêm khuya tĩnh lặng.”

Sự nhỏ giọt được thể hiện trong từng khoảnh khắc trong cuộc sống, đêm khuya tĩnh lặng được chụp ngoài trời, muốn phô bày ra cảnh đêm sống động và rực rỡ của mùa hè.

Cả hai chủ đề đều sống động và đều có ngụ ý tiến về phía trước.

Ban đêm vốn là thời khắc mọi người chìm vào giấc ngủ, yêu cầu của lần chụp này sẽ trái ngược lại, vừa nghịch ngợm vừa hoạt bát.

Trong studio mới chỉ có một máy ảnh và một chỗ để chụp.

Hạ Vân Nghi và Hà Nguyễn Dương thay trang phục xong trước tự nhiên được chụp sớm hơn Tân Quỳ, cho nên đã hoàn thành lần chụp thứ hai trước Tân Quỳ.

Khi cô vào sân khấu, hai người kia đang bị bao vây bởi một đám nhân viên bỗng nhìn về phía Tân Quỳ.

Trong lúc đó, tầm mắt Tân Quỳ cũng vô tình bắt gặp ánh mắt do xét của hai người họ.

Hạ Vân Nghi khoanh tay, hai chân thon dài nhãn nhã đặt ở dưới đất, hơi cúi đầu, Hà Nguyễn Dương đứng rất sát anh, không biết đang nói gì.

Nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua, sau khi thoáng nhìn Tân Quỳ bình tĩnh lại, tập trung hoàn toàn vào nhiếp ảnh gia.

“Kia là người đại diện của Tân Quỳ à?” Hà Nguyễn Dương vốn đang nói với Hạ Vân Nghi về lịch trình tiếp theo của mình, cậu đưa mắt sang nhìn Lý Nghiêm đang ngồi một bên, giọng nói còn mang theo chút nghi hoặc.

Hạ Vân Nghi miễn cưỡng nâng mí mắt, liếc nhìn, “Chắc thế.”

Trước kia người đó đều trao đổi nội dung công việc của Tân Quỳ với các nhân viên.

“Chờ một chút, sao tôi cảm thấy anh ta giống Lý Tùng nhà cậu vậy chứ.” Hà Nguyễn Dương vừa nói vừa khoác tay lên vai Hạ Vân Nghi, thân mật vỗ một cái, “Nhất định chính là phiên bản gầy của Lý Tùng.”

Hạ Vân Nghi gạt tay Hà Nguyễn Dương ra, “Bỏ hai chữ “nhà cậu” đi.”

“Đâu cần nghiêm túc vậy đâu.” Hà Nguyễn Dương dứt lời, nhìn quanh bốn phía, “Lý Tùng vẫn chưa tới à? Không nói dối cậu, vừa nãy tí nữa thì tôi còn nhận nhầm, tưởng rằng anh ấy đi Hàn Quốc hút mỡ đấy.”

Hạ Vân Nghi hơi khuỵu chân, một tay cầm chai nước khoáng, anh hơi dựa lưng vào tường.

Anh không đáp lại Hà Nguyễn Dương, chỉ nói thẳng, “Cậu không cần nghỉ sao?”

“Xem thử một chút.” Hà Nguyễn Dương nhìn về phía Tân Quỳ đang chụp, giang hai tay ra, nhún vai một cái, thoải mái nói, “Không cần quan tâm tôi đột xuất như vậy, cậu cũng không đi đấy thôi.”

Hạ Vân Nghi im lặng, rồi sau đó, nhìn theo hướng Hà Nguyễn Dương chỉ.

Bối cảnh bên trong studio này còn phức tạp hơn cái trước.

Bốn phía được phủ đầy hoa cỏ, dưới chân là một thảm cỏ mềm mại.

Tất cả đều là những loại cây tươi được đội ngũ sản xuất tạp chí đã bỏ ra rất nhiều tiền và công nghệ, đồng thời đặc biệt mời những chuyên gia làm vườn đến cấy ghép.

Không khí tràn ngập mùi cây cỏ đặc trưng của thiên nhiên.

Rất tươi mát.

Nhưng mà người ở sau camera còn tươi sáng hơn.

Cô gái có làn da trắng nõn, hai đồng tử đen bóng, thân hình cân đối.

Vòng eo nhỏ gọn chỉ cần một cánh tay có thể ôm hết, đường cong rất tuyệt đẹp.

Hà Nguyễn Dương làm bộ như đang lơ đãng nhìn về nơi đó.

“Vòng eo…”

Hà Nguyễn Dương còn chưa nói xong thì Hạ Vân Nghi đã ném chai nước trong tay anh vào ngực cậu.

Anh trực tiếp ném tới, không có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào.

Trong lúc nhất thời, Hà Nguyễn Dương bị chai nước bay vào người.

Cậu vội vàng lùi về sau hai bước, hai tay vội vàng bắt chai nước, lúc này mới ổn định được trọng tâm.

“Làm gì vậy, thấy hôm nay tôi dễ bị bắt nạt lắm à?” Hà Nguyễn Dương nhíu mày.

“Không phải, thấy cậu nói quá nhiều.” Hạ Vân Nghi xoay người đối diện với cậu, “Cho cậu nước để giải khát.”

Dứt lời, bên kia có nhân viên công tác gọi Hạ Vân Nghi, anh thuận thế đi ra ngoài.

“Thực sự có kiểu quan tâm “mạnh mẽ ném vào người” như vậy sao, thật là…” Hà Nguyễn Dương cao giọng, oán giận nhìn bóng dáng Hạ Vân Nghi, tiện đà nhìn xuống, cả người cậu bất động một chút, “Tôi không cần nước mà cậu uống qua!”

Hà Nguyễn Dương vừa định để chai nước qua một bên thì Tân Quỳ bên kia đã chụp xong.

Cô nhận nước, tầm mắt nhìn về phía nơi này, hẳn là bị âm lượng cao chót vót của cậu thu hút.

Tân Quỳ thấy Hà Nguyễn Dương vẫy tay với cô, ý bảo cô đi qua, cô hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại.

Hà Nguyễn Dương đang ôm một bụng tức.

Cậu nhớ lại Tân Quỳ bé nhỏ cũng mới bị ức hiếp – cậu cảm thấy trong khoảng thời gian chụp ảnh dài lê thê này đã có người đồng cam cộng khổ, có thể cùng nhau kề vai sát cánh.

“Này, Tiểu Tân Quỳ.” Vẻ mặt Hà Nguyễn Dương nghiêm trọng, “Cô cảm thấy Hạ Vân Nghi như thế nào?”

Bỗng nhiên bị gọi đến, khi mở miệng nói lại là đề tài này.

Xung quanh có rất nhiều nhân viên đi qua đi lại, trong chốc lát Tân Quỳ đúng là khó mà nói được.

Nhưng mà nói đến người này… sự hiểu biết của cô về anh giống như là bánh kem ngàn tầng.

Hết lớp này đến lớp khác được tách ra nhưng vẫn còn một tầng mới được phủ kem bên dưới nữa.

Khiến người ta không thể hiểu rõ.

Hà Nguyễn Dương coi sự im lặng của Tân Quỳ như đang ngầm thừa nhận với ngữ điệu của mình.

Cậu không che giấu chút nào, lại bày tỏ hết những bất mãn của mình với Hạ Vân Nghi, dĩ nhiên chỉ giới hạn trong ngày hôm nay mà thôi.

“Người này rất khó tính, đúng không?” Hà Nguyễn Dương lớn tiếng bức xúc, “Cũng không dễ chọc.”

Sau đó cậu lại nói vài câu, đều phê phán anh.

Tân Quỳ chìm sâu vào suy nghĩ của mình, đến khi hồi phục lại tinh thần thì chỉ nắm bắt được đúng câu cuối cùng của Hà Nguyễn Dương “Không dễ chọc.”

Ừm… hình như là có một chút.

“Ừ, rất không dễ chọc.” Tân Quỳ ừ ừ hai câu phụ họa, đáp lại Hà Nguyễn Dương, đưa ra kết luận

Nhưng vào lúc này, Hà Nguyễn Dương – người đang chìm đắm trong bài diễn thuyết nháy mắt im lặng, giống như quạ đen bị ấn đầu.

Xung quanh bỗng không còn ồn ào nữa.

Tân Quỳ ngước mắt, nhìn về phía Hà Nguyễn Dương.

Vẻ mặt đối phương cứng đờ, nhìn thẳng về phía sau lưng cô.

Dường như nhận được tín hiệu, Tân Quỳ vừa định xoay người, khi cô chuẩn bị quay đầu thì bị một người đi sượt qua vai.

“Sao cậu lại quay lại?” Hà Nguyễn Dương chột dạ, thái độ và ngữ điệu đã hòa hoãn đi không ít.

Hạ Vân Nghi nhàn nhạt liếc qua cậu một cái, “Lấy nước của tôi.”

“…”

- --

Lý Nghiêm phát hiện từ sau khi Tân Quỳ đi về từ chỗ Nguyễn Dương đã rất im lặng.

“Tí nữa phải ra ngoài trời sớm, em mệt không?”

Lúc này Tân Quỳ đáp lại rất nhanh, “Cơ thể không mệt, trong lòng mệt.”

Thời gian quay trở lại lúc trước…

… Sao mà lúc đấy cô lại kích động vậy!

Cũng không biết Hạ Vân Nghi có nghe thấy không?

Tân Quỳ nằm im một lúc, đợi đã, có nghe thấy không thì làm sao?

Cô hành động ngay thẳng, có dính vào chuyện phạm pháp đâu.

Vứt những phiền muộn ra sau đầu, trong nháy mắt Tân Quỳ lại trở nên rạng rỡ.

Lý Nghiêm quan sát Tân Quỳ một lát, thấy cô quả thực không mệt liền thuận miệng dặn dò, “Anh cầm chăn nhỏ với thuốc chống muỗi, em cầm theo quạt đi, anh mới vừa đi xem tình hình bên ngoài…”

Tân Quỳ nói chen vào, “Tình hình bên ngoài làm sao?”

“Không sao cả.” Lý Nghiêm nói thêm, “Cũng không biết, còn tưởng bọn em đang chụp thế giới động vật đấy.”

“Vậy không phải chơi càng vui hơn sao!” Tân Quỳ nóng lòng muốn thử.

Lý Nghiêm ồ một tiếng, “Đến lúc đó em đừng có kêu sợ đấy.”

“Sao em phải sợ.” Tân Quỳ thật sự khó hiểu, môi trường sinh thái thì có sao chứ, cô còn rất thích động vật nhỏ.

Khu chụp ảnh bên ngoài là một rừng cây nhỏ.

Bầu trời đêm hè rất thấp cũng rất đen. Bởi vì là ở vùng ngoại ô nên đập vào mắt là một khoảng trời đầy sao.

Tân Quỳ đi cùng Hà Nguyễn Dương và Hạ Vân Nghi, theo sát nhiếp ảnh gia.

Khi đến địa điểm chụp, nhân viên đều đang bận rộn chuẩn bị phông nền và thiết bị.

Nơi ba người đặt chân là một chỗ khá trống trải.

Nhưng không thể tránh khỏi có cỏ dại, cỏ dại giống như thổi loạn bốn phương tám hướng cào loạn chân người ta.

Tân Quỳ đã cố gắng đi cẩn thận nhưng cũng không thể tránh được.

Hà Nguyễn Dương chịu không nổi, nói thà tình nguyện dẫm lên bùn đất còn hơn là ở đây rồi bỏ đi.

Lúc này ở ngoài trời ngoại trừ sự hối hả và nhộn nhịp, hình như còn có tiếng sủa.

Tân Quỳ dừng động tác lại, yên lặng lắng nghe.

Lúc này cô không nghe lầm, rất rõ ràng, quả thực là tiếng chó.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, Tân Quỳ nhìn về phía xa.

Với đôi mắt nhạy bén, cô nhìn thấy một cục bông trắng đang phe phẩy đuôi, quay qua đây.

Còn chưa để Tân Quỳ dừng lại rồi chạy đi, nó đã trực tiếp lao tới.

Tân Quỳ đã từng bị chó cắn, trong lúc hoảng loạn, tay vô thức quờ quạng không khí.

Sau khi chạm được vạt áo người bên cạnh, Tân Quỳ như tìm được chỗ dựa vào, khom lưng trốn phía sau người nọ.

Cục bông trắng mềm đang chạy được nửa đường, chưa kịp đến nơi thì đã bị nhân viên gọi lại.

Tân Quỳ chắc chắn chó không chạy qua đây mới bắt đầu thò đầu ra rồi thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật… sao cô không biết ở chỗ chụp còn có chó?

Sau khi bình tĩnh lại, cảm xúc mềm mại nơi bàn tay cũng nhắc nhở cô mình vẫn đang nắm chặt áo người khác, sống chết không buông ra.

Cô không hé răng nhưng người nọ lại lên tiếng.

“Không phải nói tôi không dễ chọc sao?” Giọng nói của người đàn ông trước mặt bị gió thổi nhẹ đi, quần áo bị thổi loạn, “Vậy bây giờ cô dán chặt vào người tôi làm gì?”