Tầm mắt của Tân Quỳ không phải ở trên sân mà là trên màn hình điện tử ở bên cạnh sân bóng chày.

Máy quay quay gần, rõ ràng đến nỗi có thể nhìn thấy đôi mắt hơi híp lại và hàng lông mi đen dài của Hạ Vân Nghi.

Cô ít khi có cơ hội đối diện với Hạ Vân Nghi, thời gian cũng không nhiều lắm.

Màn hình lớn phóng to khuôn mặt anh, không hiểu sao khiến Tân Quỳ nhớ lại mấy lần hai người đối mặt nhau.

Hiện tại, Tân Quỳ kiềm chế được, ánh mắt luôn hướng lên phía trên.

Lý Nghiêm còn đang ở bên cạnh cô, cô quá trắng trọn cũng thật không biết xấu hổ mà.

Haiz…

Nhưng mà…

Còn có là người không đấy.

Lông mi của anh còn dài hơn so với con gái!

Còn chưa đợi cô cảm thán xong, fans ngồi ở phía sau cô lại hét lên.

“A a a a a  anh ấy nhìn chúng ta kìa!”

“Mau ấn huyệt nhân trung cho tôi đi, cả hô hấp nhân tạo nữa, mau lên mau lên.”

“Ban đầu lúc lấy số tôi còn chê chỗ cột cờ này nhìn không rõ, kết quả là được anh ấy ưu ái ha ha ha”

Tân Quỳ lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh trên màn hình lớn đã chuyển thành cảnh quay trên cao của toàn bộ sân bóng chày.

Hạ Vân Nghi co lại thành một bóng dáng thon dài nhỏ bé ở giữa sân.

Cũng không biết có phải thời tiết quá nóng không, Tân Quỳ cảm thấu cái quạt mini không đủ dùng.

Ánh nắng gay gắt chiếu qua mép dù tới da cô, khiến nó nóng bừng lên.

Nếu cô nhớ không lầm, Hạ Vân Nghi vừa rồi hình như nhìn về phía các cô hai lần.

- --

Sau nghi thức phát bóng mở màn thì ban tổ chức sẽ lên đọc diễn văn theo thường lệ.

Sau giờ nghỉ buổi chiều là trận đấu thử của các cầu thủ bóng chày, giữa trận sẽ có chương trình bốc thăm của khán giả, sẽ được tham dự cùng các cầu thủ trong buổi lễ.

Màn hình lớn quay ngẫu nhiên khán giả trên ghế để làm nhiều kiểu tương tác khác nhau.

Lần này khán giả là chính, sau khi một số nghệ sĩ lộ mặt thì lần lượt đi vào hậu trường để chuẩn bị cho phần biểu diễn kế tiếp.

Tân Quỳ đi theo đoàn người, chuẩn bị đến phòng nghỉ thay đồ.

Trên đường đi, cô nhìn thấy một cái máy bán nước tự động, chân nhất thời như đeo chì, làm sao cũng không di chuyển được.

Đây là máy bán hàng tự động giới hạn dành cho các trận đấu bóng chày. Bao bì bên ngoài là huy hiệu và màu sắc tiếp ứng đặc biệt.

Bên trong có vài cái chai, đều là nước có ga lạnh.

Lý Nghiêm nhìn dáng vẻ kia của Tân Quỳ liền biết cô đang suy nghĩ gì.

“Không cần phải nhìn nữa, em muốn uống thì đi mua đi.”

Trời rất nóng, toàn bộ lịch trình của trận thi đấu bóng chày này bọn họ không có trợ lý đi cùng.

Suốt cả buổi bọn họ phải phơi ngoài trời nắng, sân đấu bên ngoài cũng không có nước để cung cấp kịp thời, họ giống như là dùng vé để vào vậy.

“Nhưng mà…” Tân Quỳ có chút do dự.

“Nhưng mà cái gì?”

“Phía trên đó viết không chấp nhận trả qua điện thoại, chỉ nhận tiền mặt, cho nên…”

“Cho nên đừng uống!”

“Như vậy sao được!”

“Anh chỉ có thẻ.” Lý Nghiêm dừng bước, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, “Em nghĩ xem anh lấy tiền mặt ở đâu ra?”

Bây giờ là thời đại thanh toán điện tử, tự dưng lại cần tiền mặt, cho dù là ít đi chăng nữa thì anh cũng không móc ở đâu ra được.

“Vậy quên đi.” Tân Quỳ hừ hừ hai tiếng, “Dù sao trong phòng nghỉ chắc chắn có nước uống.”

Lý Nghiêm ra hiệu cho cô đi theo, “Chờ em trở về anh sẽ mua cho em mấy bình, bây giờ chịu khó nhịn một chút đi.”

“Vậy thì anh không biết rồi, khi tham gia các hoạt động ngoài trời thì uống nước có ga là thích hợp nhất.” Tân Quỳ đi theo Lý Nghiêm vào phòng nghỉ cho nghệ sĩ, 

“Anh đó, thứ không có được mới là thơm nhất, vừa nãy thật ra em không quá muốn uống, nhưng bây giờ em lại không nhịn được.”

“Chỉ có trẻ con vô tư mới nghĩ nhiều như vậy.” Lý Nghiêm nói.

Lần này Tân Quỳ dùng chung phòng nghỉ với nghệ sĩ khác. Nhưng bởi vì hai bên không quen biết nhau nên chỉ chào hỏi qua loa rồi ngồi ở hai bên.

Trước mắt, đối phương đến phòng thay đồ thay quần áo nên không chạm mặt.

Xung quanh không ngừng có các nhân viên đi qua đi lại, liên tục kiểm tra lịch biểu diễn tiếp theo.

Một trợ lý nhỏ phụ trách hậu trường câu lạc bộ bóng chày nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người liền tò mò hỏi: “Không nhịn được gì?”

Lý Nghiêm bắt Tân Quỳ ngồi xuống ghế, giúp cô trả lời, “Không có gì, cô ấy muốn uống nước có ga ở máy bán nước ngoài kia, kết quả không có tiền nên oán giận.”

“Ha ha Tiểu Tân Quỳ, cái đó không cần tiền mặt, là đồ miễn phí, ban tổ chức mời mọi người uống.” Trợ lý không nghĩ tới hóa ra là do việc này, tốt bụng nhắc nhở.

Mắt hạnh của Tân Quỳ sáng lên, “A thật sao?”

Dứt lời, cô nhớ lại những gì mà mình vừa nhìn thấy, rất nghi hoặc, “Như tôi nhìn rất rõ mà, nói không thanh toán điện tử được, chỉ có thể dùng tiền lẻ.”

Trợ lý xua tay, phản bác lại, “Không có không có, tiền lẻ này là tiền xu chuyên dùng trong câu lạc bộ, do trước kia cô chưa từng tới đây nên không biết, tiền xu này phải thông qua chơi trò chơi mới có được.”

“Không phải thi đấu bóng chày rất chú ý tới tinh thần cạnh tranh sao, cô cứ nhảy lên, dùng tay đập lên ô vuông của máy bán hàng tự động… dù sao đập càng cao thì tiền xu sẽ càng nhiều, sau đó có thể đổi được nước có ga mà cô muốn uống.”

Tân Quỳ càng nghe càng lung lay.

Dù sao thứ tự thay quần áo cũng chưa tới lượt cô.

- --

Tân Quỳ nhất thời trưng đôi mắt khẩn cầu cho người đại diện của mình xem.

Lý Nghiêm: “…”

Lý Nghiêm nhận được tín hiệu, cũng không ngăn cô, vung tay lên, “Đi nhanh về nhanh, à đúng rồi… nhớ mang cho anh một chai!”

Tân Quỳ nói vâng, sau khi mở cửa thì chạy rất nhanh.

Cô bước đi nhẹ nhàng, dựa vào con đường trong trí nhớ, rất nhanh đã tới chỗ ngoặt ở cầu thang, một lần nữa tìm thấy máy bán nước tự động.

Về mùi vị mà cô muốn uống, Tân Quỳ không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chọn vị chanh.

Đập vào ô thứ nhất rất nhẹ nhàng, chỉ cần nhảy hai mươi lần là có thể đổi được một chai, còn đập vào ô trên cùng thì chỉ cần một lần là đổi được luôn.

Nhưng ô trên cùng lại quá xa, chiều cao của cô hoàn toàn không đủ, sợ là phải cần tới tinh tinh mới có thể với tới được.

Tân Quỳ thầm oán trách.

Cô không muốn trì hoãn thêm nên không chút suy nghĩ, dứt khoát nhảy cao lên đập đập mấy lần, không chỉ lấy cho mình mà còn phải lấy một chai cho Lý Nghiêm.

Nhưng cũng may chỗ này tương đối khuất, gần chân cầu thang, xung quanh không có ai, nhảy cao hơn nữa cũng không sao.

Nếu như tự dưng bị chụp thì sợ rằng ngày mai trên tất cả các trang báo đều là – “Đương kim tiểu hoa đán nóng đến phát điên, không ngừng hành hung máy bán nước, đây là bóng tối trong giới giải trí hay là sự sa đọa của con người.”

Vào lúc cô đang nhảy lên lần nữa thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người bên cạnh thân cao chân dài, cánh tay giơ lên tùy ý đập lên phía trên.

Tân Quỳ ngửa cổ, nhìn nơi cao nhất mà bàn tay với khớp xương rõ ràng đang đặt ở đó.

Dễ dàng như vậy sao?

Cô chậm rãi liếc mắt nhìn, sườn mặt của Hạ Vân Nghi lọt vào tầm mắt của cô.

Anh mặc đồ bóng chày nhưng đã gỡ mũ xuống, một ít tóc đen rũ xuống trán.

Trong không gian yên tĩnh này có một âm thanh đã phá tan sự im lặng.

Tiền xu rơi xuống “rào rào”

Hạ Vân Nghi chỉ vào cái hộp đựng đầy tiền xu bên trong, “Có đủ không?”

Lông mi Tân Quỳ khẽ run lên, cô nhất thời quên đáp lời. “… Hử?”

Tay Hạ Vân Nghi vẫn duy trì tư thế vừa rồi, quay đầu nhìn cô, nhướng mày, “Tôi hỏi có đủ hay không, cô muốn mấy chai?”

“Một… hai chai!”

“Vị gì?”

“Chanh tươi, còn có…”

Có lẽ do cô quá chậm chạp nên Hạ Vân Nghi dứt khoát lấy xu, trực tiếp giúp cô đổi hai chai nước có ga vị chanh.

“Cầm.”

Nước có ga lạnh được đặt trong lòng bàn tay, toát ra hơi mát khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Cảm ơn.” Tân Quỳ nhỏ giọng lẩm bẩm, bởi vì tay lạnh, cô đổi chai nước từ bên tay này sang tay kia, đặt trong lòng ngực, “Tiền bối, anh không uống sao?”

“Đúng lúc tôi đi ngang qua thôi.”

Hạ Vân Nghi vừa mới phát bóng, có lẽ là do mới đứng ở ngoài trời nên trên người vẫn còn chút mùi bị phơi nắng dường như càng khiến cho mùi thơm trên người anh càng nồng đậm tươi mát hơn.

“Có thể tự mở nắp chứ?”

“Đương nhiên là có thể.”

“Ờm…” Tân Quỳ lại mở miệng, nhìn về phía Hạ Vân Nghi, vì để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nên đã đề nghị, “Tôi mời anh uống một chai.”

Khi trở về phòng nghỉ, Lý Nghiêm thấy Tân Quỳ đang rót nước từ trong chai ra.

“Sao em đi lâu vậy, chai của anh đâu?”

Nói đến đây, Tân Quỳ “a” một tiếng.

Cô không thể nói cô đã đưa chai của Lý Nghiêm cho…

“Cái chai kia…”

“Em quên mất.”

Tân Quỳ nói rất có lý.

Lý Nghiêm:?

- --

Tân Quỳ bị Lý Nghiêm bắt vào phòng thay quần áo, nói đến cũng thật khéo, cô vừa về đến nơi thì đến lượt cô thay đồ luôn.

Lần này nhiệm vụ của cô là làm một em bé bóng chày, cô phải mặc một đồ bông do Thanh Trưng đặc biệt làm ra, đến lúc đó sẽ đi theo cầu thủ bóng chày ra sân, rồi sau đó thoải mái khuấy động không khí một cách đáng yêu.

Việc này thực ra cũng không cần thực lực gì, Tân Quỳ vốn còn tưởng rằng muốn mình đấu với các cầu thủ, trước mắt hẵng còn dễ thở chán.

Điều duy nhất không tốt chính là, giữa hè trời đã rất nóng rồi mà còn phải đội mũ trùm đầu, vừa bực bội vừa khó thở, di chuyển xuống dưới cũng đã rất gian nan rồi.

Lý Nghiêm rất lo cho Tân Quỳ nhưng thấy bộ dạng vui vẻ không oán giận của cô thì không nói gì chỉ dặn dò, “Biểu diễn xong thì chạy nhanh về, anh không thể đi theo em lên sân khấu.”

“Đã biết, anh ở đây đợi em đi.”

Tân Quỳ đã đội mũ trùm đầu, lúc nói chuyện giọng trở nên ồm ồm.

“Anh cũng không ở đây đâu, chút nữa anh sẽ đi lên nơi phát sóng để xem, nếu lát sau không nhìn thấy nhau thì em có thể tự đi thay đồ trước.”

Sân thi đấu bóng chày ở dưới lầu, cũng không cần nhân viên công tác chỉ dẫn, hôm nay bắt đầu thi đấu, khắp nơi đều bận rộn.

Tân Quỳ tạm biệt Lý Nghiêm, vội vàng chạy tới đợi lệnh.

Sân cỏ không quá rộng, lúc đứng trên sân, tiếng nhạc làm mặt đất rung chuyển, Tân Quỳ nhảy nhót, trực tiếp đắm chìm trong trang phục thú bông.

Không thể không nói, khi mặc bộ đồ này lên người không bị lộ mặt, cô có thể thoải mái chơi đùa.

Kỳ thật từ lúc lên sân khấu, biểu diễn rồi kết thúc, Tân Quỳ quá mức nhập tâm, không cảm giác bất thường nào.

Khi bước lên cầu thang, đi dọc đường đến phòng nghỉ, cô mới cảm thấy mệt.

Ban tổ chức cũng rất chu đáo, đã dán mấy miếng dán làm mát, còn để mấy cái lỗ nhỏ cho cô dễ thở, đây cũng là lý do vừa rồi cô tận tình vui vẻ như vậy.

Nhưng không khí ngột ngạt vẫn khác với không khí bình thường, chưa kể cô đã nhảy rất lâu rồi.

Tân Quỳ ngồi ở chỗ ngồi gần cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía máy bán nước.

Sau khi nghiêm túc làm việc, cô tự thưởng cho bản thân một chút cũng có sao đâu, nhân tiện còn lấy một chai cho Lý Nghiêm nữa.

Cô nghĩ đến đây liền đặt tay lên bộ đồ của mình, khi định cởi mũ ra thì tiếng nói chuyện đột nhiên vang lên từ phía cầu thang.

Chưa tới vài giây, một đám người đã xuất hiện ở chỗ ngoặt.

Xung quanh Hạ Vân Nghi có rất nhiều nhân viên công tác, hàn huyên một hồi, không biết dặn dò gì, mấy người kia sau khi chào anh thì đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, nơi đó chỉ còn lại hai người.

Ánh mắt Hạ Vân Nghi tùy ý liếc nhìn, quét về phía cửa sổ, dừng một chút.

“…”

Tân Quỳ giả vờ mình là một pho tượng, án binh bất động, động tác tay cũng cứng ngắc tại chỗ.

Chẳng lẽ đây là số phận trêu ngươi trong truyền thuyết?

Vào thời điểm này, địa điểm này, cô còn mặc đồ thú bông, còn đội một cái mũ to bự như vậy.

Tóm lại, nhất định không thể để bị phát hiện được.

Bị phát hiện thì – rất, lúng, túng!

Nhưng mà ngày vào lúc Tân Quỳ đang mong đợi Hạ Vân Nghi không phát hiện ra mình, chỉ coi cô là một con thú nhồi bông bị ai đó không cẩn thận để quên ở đây…

Hạ Vân Nghi đi thẳng về phía cô.

“…………”

Đi qua đây làm gì!

Hạ Vân Nghi chỉ cần đi hai ba bước là tới trước mặt Tân Quỳ, không chờ cô phản ứng, người đàn ông cao lớn đã khụy một chân, ngồi xổm xuống trước mặt cô, chiếc quần dán vào chân.

Ở góc độ này, tầm mắt của anh song song với cô.

Nói chính xác là với con thú bông.

Tân Quỳ vẫn giả chết, không dám lên tiếng.

Ngay vào lúc này, Hạ Vân Nghi giơ tay lên, đầu ngón tay chọt chọt vào má con thú bông.

Anh nhướng mày, “Cô không nóng à?”