Editor: Dánh
Ánh mắt cô gái nhỏ trừng người có chút dữ, nhưng lại không giống bộ dáng hung dữ lúc bình thường. Thương Yến sờ môi đang bị cô cắn chặt, do dự hỏi: "Nguyệt Nguyệt, em đang giận sao?" Anh không nghĩ ra, lời vừa rồi của mình toàn là lời nói thật, rốt cuộc chỗ nào chọc cô gái nhỏ không vui. Kiều Nguyệt xem bộ dáng nghi hoặc của anh, khẽ cắn môi, hừ một tiếng, "Ai quan tâm chỉ số thông minh của anh cao hay không cao chứ?" Thương Yến sửng sốt, nhẹ giọng dỗ cô, "Là em nói anh ngốc nên anh mới nói cho em biết là anh đã làm kiểm tra IQ, không ngốc." Thấy anh còn nhắc đến chuyện này, rõ ràng không hiểu ý vừa rồi của cô. Mạch não người đàn ông này, cô theo không kịp. Kiều Nguyệt mím môi, trừng mắt nhìn anh hừ nói: "Tôi biết anh có chỉ số thông minh cao, nhưng tôi chính là cảm thấy anh ngốc được không? Anh chính là ngốc, mỗi ngày đều ngây ngốc, ngu muốn chết." Thần sắc Thương Yến ngẩn ra. Trong suốt 30 năm cuộc đời, vô luận chuyện học tập hay công việc, anh đều có thành tựu xuất sắc nhất trong đám bạn cùng lứa tuổi, chưa từng có người nghi ngờ chỉ số thông minh của anh. Càng sẽ không có người dám nói thẳng là anh ngốc. Anh hẳn nên tức giận. Nhưng hiện tại người nói anh ngốc lại là cô gái nhỏ anh dưỡng. Anh không chỉ không thể phản bác cô nói vớ vẩn, mà còn phải dỗ dành cô, khiến cô vui vẻ. Thương Yến cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Thanh âm cô mềm mại, hơi hơi nhắm hai mắt, khóe miệng giương lên, lúc mắng anh ngốc thì hai mắt trừng lớn ướt dầm dề, tràn đầy hung dữ. Tuy rằng thoạt nhìn hung dữ nhưng anh lại cảm thấy cô gái nhỏ đáng yêu vô cùng, làm lòng anh nhũn ra. Anh cúi đầu hôn lên hai mắt đang trừng lớn của cô, thấp giọng nói: "Ừ, Nguyệt Nguyệt nói đều đúng, anh thật ngốc, thật ngu." Cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt, anh nguyện ý dỗ cô, cam tâm tình nguyện hùa theo lời nói vô lí của cô. Thân thể Kiều Nguyệt không tự nhiên co rúm lại. Cô sờ mặt mình, ngước mắt nhìn Thương Yến, dùng sức đẩy anh, "Anh vẫn đừng nói chuyện." Anh cũng nghe không hiểu ý trong lời cô, còn muốn nghiêm túc nói cô nói đúng, người đàn ông làm sao vậy chứ. Thương Yến thành thật không nói chuyện nữa, chỉ là ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên mặt Kiều Nguyệt, thường thường cúi đầu hôn cô vài cái. "Anh đừng hôn." Đến cái hôn thứ mười của Thương Yến, Kiều Nguyệt rốt cuộc nhịn không được quay mặt đi, lẩm bẩm nói: "Mỗi ngày đều hôn, anh không ngán sao?" Thương Yến ôm chặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của cô, yết hầu căng thẳng, thanh âm trầm thấp: "Sao lại ngán? Nguyệt Nguyệt, môi em vừa mềm vừa ngọt, mặt cũng trắng nõn mịn màng, anh hôn cả đời đều không ngán." Mặt Kiều Nguyệt hơi nóng lên, tay chống lên ngực anh, "Nhưng tôi thấy ngán." Thương Yến cọ cọ mặt cô, gật đầu nói: "Anh biết." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Kiều Nguyệt không nhịn được hỏi anh: "Anh biết cái gì?" Thương Yến cẩn thận ôm eo cô, "Da anh thô ráp, môi cũng không mềm không ngọt, em không thích hôn anh, cảm thấy chán là bình thường." Cô gái nhỏ thơm mềm như vậy, mỗi ngày tắm rửa chạm đến đều là cơ thể mềm như bông của mình. Mà thân thể anh không chỉ thô ráp còn cứng ngắc, cô không thích hôn anh là vô cùng bình thường. Nghĩ đến thân thể mềm mịn trắng nõn của cô gái nhỏ, hầu kết Thương Yến lăn lộn, ánh mắt hơi tối không khống chế được ngừng trên ngực cô. Cô gái nhỏ vừa tắm xong, trên người ngoài mùi sữa tắm, Thương Yến còn cảm thấy có mùi sữa thoang thoảng. Nhìn chằm chằm ngực cô gái nhỏ, trong lòng Thương Yến đột nhiên trở nên khẩn trương. Khi lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh sờ qua nơi đó của cô, cũng hôn qua một lần. Nơi đó của cô nho nhỏ nhưng lại là nơi thơm mềm nhất trên người cô, là nơi anh thích nhất. Không biết đến khi nào cô gái nhỏ mới đồng ý cho anh hôn sờ nơi đó. Kiều Nguyệt không biết là tâm tư người đàn ông trước mặt đều đang nghĩ cách chiếm tiện nghi của cô. Cô nghe Thương Yến lại bắt đầu nói hươu nói vượn*, mặt nóng lên, đồng thời trong lòng cũng nảy lên cảm giác kì quái. *Nói hươu nói vượn: nói nhảm, nói vớ vẩn Kiều Nguyệt trừng hai mắt nhìn anh, "Sao anh cứ luôn như vậy?" Thương Yến đã nghe không rõ Kiều Nguyệt nói gì. Anh đem mặt chôn vào cổ cô, ngửi mùi hương thơm ngọt trên người cô, thanh âm có chút phiêu, "Nguyệt Nguyệt, rõ ràng chúng ta dùng chung sữa tắm, vì sao ở trên người em lại thơm như vậy?" Khi anh nói chuyện, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ Kiều Nguyệt. Kiều Nguyệt không quen anh như vậy. Cô dùng sức đẩy mặt Thương Yến, mềm mại nói: "Anh làm gì vậy, cổ ngứa muốn chết." Cô vừa nói xong, trên cổ cảm giác được bị người nhẹ nhàng liếm một cái. "Thương Yến, anh làm gì đó!" Mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, sức lực trên tay tăng lên đẩy anh ra, giơ tay che cổ lại, đỏ mặt trừng anh. Anh hình như lại chọc giận cô gái nhỏ. Nhìn khuôn mặt đang thở phì phì của cô, Thương Yến cúi đầu hôn môi cô, ngữ khí hơi khàn: "Nguyệt Nguyệt, ngày mai anh phải đi công tác, phải đi mấy ngày." Kiều Nguyệt hừ hừ, "Anh đi công tác thì đi đi, liếm cổ tôi làm gì?" Thương Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, đem cô ôm càng chặt, ánh mắt si mê, "Nguyệt Nguyệt, tối nay anh muốn ngủ chung với em." Ngày mai anh đi công tác, phải qua mấy ngày mới có thể gặp lại cô gái của anh, đêm nay càng muốn ngủ chung với cô. Trong lòng Kiều Nguyệt quýnh lên, nói: "Không được, anh không thể ở lại trong phòng tôi, nhanh lên ra ngoài." Cô mới không cần ngủ chung với người đàn ông không biết xấu hổ này. Lần đầu tiên hai người ngủ chung, Thương Yến náo loạn cả đêm, luôn hôn cô sờ cô, quá đáng ghét. "Nguyệt Nguyệt, chỉ một buổi tối." Thương Yến không ngừng hôn mặt cô. Kiều Nguyệt gấp đến mức đánh anh, "Không được không được, anh đã đồng ý với tôi, không thể lừa tôi." Thấy cảm xúc cô gái nhỏ kích động, Thương Yến dịu dàng dỗ cô, "Được, tối nay anh không ngủ chung với em." Kiều Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, sợ anh lại đổi ý, lập tức chui khỏi lồng ngực anh, chỉ vào cửa nói: "Vậy anh còn không đi?" "Anh vì sao phải đi?" Sắc mặt Thương Yến bình tĩnh, "Anh đồng ý tối nay không ngủ chung với em, nhưng không có đồng ý sẽ rời phòng." Nói xong, anh xuống giường đi đến trước tủ quần áo, từ bên trong lấy ra nệm cùng chăn mới. Kiều Nguyệt bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, trơ mắt nhìn anh ở bên giường trải tốt chăn nệm. Cô tức giận đến thanh âm có chút run, "Thương Yến, sao anh có thể vô sỉ đến như vậy?" Thương Yến nằm xuống đắp chăn đàng hoàng, "Nguyệt Nguyệt, anh vô sỉ chỗ nào? Anh không có ngủ chung với em còn gì." Kiều Nguyệt bị anh làm tức giận đến mặt ngày càng hồng, lại không tìm được lời phản bác lại anh. "Hừ, tôi mặc kệ anh!" cô thật mạnh hừ một tiếng, tắt đèn bàn, nằm xuống ngủ. Trong lòng cô nghẹn một cổ khí, ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, qua hơn nửa tiếng mới dần buồn ngủ. Mơ mơ hồ hồ ngủ đến nửa đêm, Kiều Nguyệt cứ cảm thấy như có người ôm cô. Thân thể cô không tự nhiên xoay người vài cái lại ngủ tiếp. Thẳng đến trước ngực truyền đến cơn đau rất nhỏ, cô mới đột nhiên bừng tỉnh. Kiều Nguyệt duỗi tay cầm cái tay đang làm loạn trước ngực cô, nhanh chóng xoay người qua, nhấc chân liền đá anh, "Thương Yến, anh mau đi xuống." "Nguyệt Nguyệt, em tỉnh rồi." Thương Yến sờ sờ mặt cô, cúi đầu hôn môi cô. Cầm tay cùng chân đang lộn xộn của cô gái nhỏ, anh hôn cô một cách chuyên tâm mà vội vàng. Thân thể Kiều Nguyệt dần nhũn ra, cuối cùng đỏ mặt mềm mại ghé vào ngực anh. Khi nụ hôn anh dừng lại, thân thể Kiều Nguyệt đã hoàn toàn mềm nhũn, tay cô ôm eo anh. Lúc trước chỉ vội vàng sờ vài cái cơ bắp trên người anh. Hiện tại bị anh hôn, Kiều Nguyệt nhớ lại dáng người anh, đỏ mặt hừ hừ, không quan tâm vừa sờ vừa nhéo. Thần sắc Thương Yến ngẩn ngơ, ánh mắt dần nóng rực lên, ngữ khí khàn khàn mang theo tia kinh hỉ, "Nguyệt Nguyệt, có phải em cũng thích sờ anh?" Anh nghiêng người để Kiều Nguyệt tiện sờ anh hơn. Thì ra cô gái nhỏ cũng thích sờ thân thể anh, nhưng cô gái nhỏ sờ tới sờ lui cũng chỉ sờ mỗi eo anh. Sắc mặt Thương Yến có chút gấp gáp, cắn tai cô nói: "Nguyệt Nguyệt, em đừng chỉ mãi sờ một chỗ, những nơi khác ..." "Anh im miệng!" Kiều Nguyệt ngước mắt trừng anh một cái. Lời còn lại của Thương Yến đều nghẹn trở về, không dám lại nói tiếp. Sờ eo thì sờ eo đi, cô gái nhỏ chịu sờ anh là được. (Editor: liêm sỉ anh ơiiiiii) Thấy Thương Yến không nói chuyện nữa, độ nóng trên mặt Kiều Nguyệt giảm bớt. Cô ghé vào ngực Thương Yến, cuối cùng mơ mơ màng màng nghĩ, tuy rằng cô không thích Thương Yến nhưng dáng người anh thật sự rất tốt. (Editor: liêm sỉ chị ơiiiiii) Thương Yến vẫn luôn ôm cô thẳng đến động tác trên tay cô gái nhỏ ngừng lại, phát ra tiếng thở đều đều, anh mới cẩn thận nâng mặt cô lên, lại hôn vài cái. ... Khi Kiều Nguyệt tỉnh lại, theo bản năng duỗi tay sờ sờ nhưng lại không sờ đến con gấu bông mình hay ôm lúc ngủ. Cô mở mắt ra, phát hiện đã 7 giờ. Nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, Kiều Nguyệt đi xuống lầu một. Cô nhìn thoáng qua, không thấy Thương Yến. Mở di động nhìn nhìn, quả nhiên thấy tin nhắn Wechat Thương Yến gửi cho cô. Buổi sáng 6 giờ hơn anh đã xuất phát đi công tác. Thoát Wechat, Kiều Nguyệt đột nhiên không vui. Hừ, thật là người đàn ông nhạt nhẽo, cư nhiên không tạm biệt cô đã đi. Kiều Nguyệt vội vàng ăn bữa sáng, thu thập chút đồ, nhờ tài xế đưa cô đến trường. Sau khi cô phát Wechat hỏi bạn cùng phòng Hàn Thiến số phòng học, trực tiếp đi đến đó. Kiều Nguyệt vừa vào phòng học, Hàn Thiến liền vẫy tay với cô, cô cúi đầu đi đến vị trí bên cạnh cô ấy ngồi xuống. Hàn Thiến là người địa phương Nghi Thành, mang cặp mắt kính thật dày, tính cách yên tĩnh không thích nói chuyện, chân từng bị thương, đi đường có chút cà nhắc. Trong 3 người bạn cùng phòng, Kiều Nguyệt cùng cô ấy có quan hệ tốt nhất. "Nguyệt Nguyệt, 3 ngày nay cậu đi đâu?" Hàn Thiến đẩy đẩy mắt kính, nhỏ giọng hỏi. Kiều Nguyệt ấp úng nói: "Trong nhà có chuyện, tớ về nhà." Tiết học buổi sáng Kiều Nguyệt luôn thất thần. Hàn Thiến nhìn ra cô có tâm sự, nhưng lại ngại hỏi cô. "Nguyệt Nguyệt, Thiến Thiến." Hai người ra khỏi phòng học, vừa trốn tiết buổi sáng Thương Oánh Oánh xuất hiện. Hàn Thiến cùng Thương Oánh Oánh không quá thân nên cô nhỏ giọng chào hỏi Thương Oánh Oánh rồi rời đi. Thương Oánh Oánh kéo tay Kiều Nguyệt, vẻ mặt nhiều chuyện, "Nguyệt Nguyệt, cậu còn nhớ chuyện hôm qua tớ nói với cậu qua Wechat không?" sắc mặt Kiều Nguyệt đỏ lên, không dám đối mặt Thương Oánh Oánh. Mấy ngày nay, Kiều Nguyệt vẫn cùng Thương Oánh Oánh liên lạc qua Wechat. Ngày hôm qua Thương Oánh Oánh ở Wechat cùng cô nói, chú cô ấy hình như đang yêu đương. Kiều Nguyệt chột dạ gật đầu, "Nhớ." Thương Oánh Oánh than thở, "Nguyệt Nguyệt, chú tớ thật sự thoát ế, chính mắt tớ nhìn thấy trợ lí chú ấy giúp chú mua rất nhiều đồ dùng phụ nữ." Kiều Nguyệt sờ sờ tai mình, nhỏ giọng nói: "Chú cậu cũng đã lớn tuổi như vậy, thoát ế cũng bình thường." "Nhưng mẹ tớ đã giúp chú ấy chọn tốt đối tượng kết hôn." Thương Oánh Oánh nói thầm, "Hiện tại chú ấy có bạn gái, mẹ tớ sẽ rất khó xử." Kiều Nguyệt sửng sốt, "Dì vì sao sẽ khó xử?" Thương Oánh Oánh gãi gãi đầu, "Chú tớ đang đi công tác ở Pháp, mợ tương lai mà mẹ tớ chọn cũng đang ở Pháp, lần này 2 người họ sẽ đi xem mắt." Ở nước Pháp xa xôi Thương Yến đang lạnh mặt nghe cấp dưới bàn giao công việc, thỉnh thoảng cúi đầu liếc điện thoại. Cả buổi sáng, cô gái nhỏ đều không trả lời Wechat của anh. Sau khi hội nghị kết thúc, Thương Yến lấy ra điện thoại. Anh đăng nhập Weibo, đem toàn bộ Weibo Kiều Nguyệt lướt một lần, tâm tính mới tốt hơn chút. Sau khi nhìn chằm chằm tên Weibo của mình thật lâu, Thương Yến đổi tên Weibo thành "Chồng Kiều Nguyệt". Nghĩ nghĩ, lại đổi thành "Cô gái nhỏ nhà tôi thật đáng yêu", mới ấn lưu. Mấy ngày trước, cô gái nhỏ chủ động hôn anh vài cái, mềm mại làm nũng với anh, bảo anh không cần không khai quan hệ của hai người.