Edit: Nguyệt Phong + Beta: Linh LinhThích Thiếu Thương thấy người chèo thuyền không lên tiếng đáp lời, vội cất cao giọng trấn an: “Nhà đò chớ sợ, huynh đệ của ta đột nhiên mắc chứng điên, ngay cả người thân trong nhà cũng không nhận ra nên mới ra tay đả thương người. Thật vất vả mới chế trụ được y, nghĩ muốn đưa người ra khỏi thành tìm đạo quán, nhờ đạo trưởng xua đuổi ma chứng. Lại bất ngờ gặp phải trời mưa gió nên mới dừng lại nơi này. Cứu người như cứu hỏa, mong người giúp chúng ta ra khỏi thành, trên đường tuyệt không có người đến gây chuyện.”
Hắn lại từ trong áo móc ra ngân lượng, ước chừng khoảng hai thỏi năm lượng đưa đến trước mặt người chèo thuyền nói: “Đây là tiền đò chúng ta trả cho ngươi.”
“Không phải, tiền đò không phải là vấn đề.” Người chèo đò cũng không mấy cao hứng nhẹ giọng thì thầm, thanh âm nghe ra cũng không phải là một người lớn tuổi. Gã vừa định nói tiếp thì từ trong thuyền truyền ra một thanh âm của một vị trung niên nam tử, âm hưởng mang theo chút tang thương.
“Tiểu Giang, để cho bọn họ lên thuyền đi. Có dịp giúp đỡ người khác cũng không phải là dễ dàng.”
Người bị gọi là Tiểu Giang ai thán đáp lời, dùng sào tạm ổn định thân thuyền, dùng một tấm phản đặt vào chỗ lõm bên mạn thuyền, làm thành đường cho ba người Thích Thiếu Thương lần lượt lên thuyền.
Đợi một lát, gã liền sốc lên tấm vải che khuất thân thuyền, hướng ba người Thích Thiếu Thương nói: “Ba vị, thỉnh đi vào bên trong, từ nơi này đến cửa thành vẫn còn một doạn thủy lộ.”
Thích Thiếu Thương đa tạ gã, dẫn đầu tiến vào bên trong. Chỉ thấy bên trong thuyền có môt vị nam tử đang ngồi, tuổi ước chừng khoảng ba bảy, ba tám, dáng người gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, nhưng không nhìn ra chút nào tầm thường, ba phần nhàn nhã, bảy phần hiền từ. Ngón tay tinh tế đang cầm một ống thuốc lào, chậm rãi rút ra khỏi miệng, bên môi cũng mang theo nụ cười có chút say sưa.
Thích Thiếu Thương ôm quyền thi lễ: “Xin hỏi vị đại nhân đây xưng hô như thế nào?”
Trung niên nam tử buông ống thuốc lào, nhìn ba người bọn họ ha hả cười trả lời: “Tại hạ họ Tần, làm trướng phòng văn thư, thường vẫn đi lại trên thủy đạo này.”
“Nguyên lai là Tần tiên sinh, ba người huynh đệ chúng ta bị mưa gió ngăn đường, hạnh ngộ tiên sinh đưa tay tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích.” Thích Thiếu Thương hành tẩu giang hồ, mặc dù mang một tâm ngạo khí nam nhi, nhưng nói đến cấp bậc lễ nghĩa cũng không phải là không biết, huống chi lúc này là đối với người đưa tay tương trợ.
Tần tiên sinh vẫn mặt mang tươi cười, lại hút hai cái, liền đem ống thuốc lào để qua một bên, ngón tay vỗ về đầu tẩu thuốc đạm màu trà nói: “Viện thủ thực không dám nhận, mọi người xuất môn mưu nghề nghiệp quả thật không dễ dàng. Thuyền giúp người đi một đoạn đường cũng là quy củ của thủy lộ. Ta xem khách quan mặc dù trạng thái chật vật, nhưng cũng không dấu được khí vũ hiên ngang, hai vị khách đồng hành đây cùng là khí chất hơn người, biết đâu hôm nay thật ra lại là Tần mỗ may mắn.”
Nghe hắn thốt ra lời này, Thích Thiếu Thương cùng Truy Mệnh không khỏi động tâm, người bình thường ánh mắt sao có thể chính lợi hại đến mức độ này? Nhưng nều nói trướng phòng tiên sinh đã từng duyệt qua vô số người, ánh mắt lợi hại cũng không thể đến mức này. Chỉ là cái gọi đã bước lên thuyền không thể quay đầu, lúc này ngoại trừ thích ứng với mọi tình cảnh, yên lặng theo dõi kỳ biến, cũng không còn con đường thứ hai để đi.
Không gian yên lặng không một tiếng động, ngồi trong khoang thuyền, bên tai nghe tiếng nước vỗ vào mạn thuyền, tiếng sào nhẹ khua, một phiến lá lạc hạ trên ô bồng người lái thuyền, thuyền vẫn nhẹ nhàng theo thủy lộ thẳng tiến.