Edit: Nguyệt Phong

Tiểu Hầu Gia nãy giờ vẫn một bên yên lặng nghe y giải thích, lời vừa dứt đã thấy ngón tay Cố Tích Triều xẹt qua miệng vết thương trên cổ họng chính mình. Ngay cả huyết cũng không tái chảy ra nhiều, chỉ có hai giọt theo ngón tay nhỏ xuống, nhưng gã biết có vài thứ, tỷ như chất bột phấn màu lam kia một khi đã tiến vào trong máu, có muốn lấy ra cũng không thế lấy ra.

“Quả nhiên tiến thoái đều hết mức lãnh khốc.” gã vừa tự nói, vừa nỏ một nụ cười có ý khinh miệt hướng về phía Cố Tích Triều: “Chẳng lẽ ngươi cho là làm như vậy sẽ khiến ta đưa ra giải dược?”

Cố Tích Triều lắc đầu, y vung tay đem những ngân châm nguy hiểm kia vứt bỏ: “Đương nhiên không phải, kế sách của ngươi hết sức ngoan độc sao ta có thể dám xem thường? Ngươi dùng ngân châm bắn Thiết Thù mà không bắn những người khác không phải là tính toán việc Thiết Thủ bị đóng tất cả các huyệt đạo là mục tiêu tốt nhất để tấn công, mà trọng yếu hơn, nếu bắn hắn có thể khiến chúng ta không thể lập tức phát hiện, cho dù bây giờ có nhận biết cũng là đã qua mấy canh giờ. Cho dù ta và ngươi đều có khả năng dụng độc như nhau, nhưng nhờ việc này cũng không thể tái uy hiếp đến ngươi.”

Tiểu Hầu Gia thu hồi ý cười, hơi nhếch nhếch khóe miệng tán thưởng: “Ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng. Bốn mai hoa châm kia tuy là vũ khí lợi hại nhưng với nội lực đang bị phong bế, muốn bắn trúng ngươi hay Truy Mệnh thì tỷ lệ thành công không cao lắm. Cho dù sau này có thể bị lộ, nhưng bắn hắn lúc đó là lựa chọn tốt nhất.”

Cố Tích Triều lập tức cười lạnh, trào phúng nói: “Đâu phải chỉ là tốt, ngươi từng bước từng bước đem dây thừng rải trên mặt đất, bị vây khốn trong hoàn cảnh nguy hiểm vẫn bình tĩnh tính kế, đem tất cả ưu thế ta có được đều vứt qua một bên. Diệu kế, quả thật là diệu kế.”

“Hừ” bị y mỉa mai khen ngợi, gã từ trong mũi hừ một tiếng,”Nếu ngươi không phản bội, ta bây giờ còn phải tính kế sao? Cho dù biết rõ không lấy được giải dược, vẫn tặng cho ta một đạo ngân châm, sự ngoan độc của ngươi cũng không hề kém cỏi so với ta.”

Cố Tích Triều cũng không thèm ngước nhìn gã, một thân thanh sam nhẹ nhàng buông rũ, tựa như dòng nước ôn hòa từ trên núi cao chảy xuống. Thanh âm thâm trầm, khinh miệt: “Đối với kẻ máu lạnh như ngươi, độc dược kia chắc cũng khôn có mấy hiệu quả. Ta chỉ là tùy tiện vui đùa, nhàm chán nên muốn tìm chút hứng thú mà thôi. Huống chi dược vật hy hữu như vậy, bỏ đi chẳng phải rất lãng phí hay sao?”

Tiểu Hầu Gia nhìn bộ dáng của y, ánh mắt không phân được thật giả, vẻ mặt cũng khiến người khác nhìn vào không thể biết y đang nghĩ gì. Gã nhìn một lúc lại đột nhin bật cười: “Tính tình của ngươi quả thật vô cùng thú vị.”

Cố Tích Triều không dự đoán được hắn cư nhiên lại buông ra một câu như vậy, nhất thời không rõ ý tứ cũng không tiện trả lời. Chỉ nghe gã tiếp tục nói: “Ngoan(ngoan độc, tàn nhẫn, độc ác) cũng thật là ngoan, chỉ cần là kẻ cản trở ngươi, giết một ngàn, giết một vạn ngươi cũng không hề chớp mắt; ảo(cố chấp) cũng thật ảo, tự phụ vào tài năng của mình có thể một tay che trời, xoay đảo càn khôn, lòng lại tràn đầy kiêu ngạo; si cũng thật si, thông minh tuyệt đỉnh lại lụy tình, bị chứ ái trói buột. Đáng tiếc ngươi là một kẻ có tài năng, nhưng trước si cùng ảo lại là khuyết điểm quá lớn, có thể nào không bại? Còn nữa, da mặt vẫn còn quá mỏng, thường ngày thì tỏ ra bình tĩnh, thâm trầm, nhưng khi gặp chuyện tâm tình lại dao động quá nhanh, vẫn còn ngây thơ lắm.”

Cố Tích Triều vẫn còn ý tức giận, nhưng sau khi nghe gã thuyết những lời này lại như nghe Bình thư, tùy ý gã tự biên tự diễn, nói đông nói tây, ta vẫn cứ ung dung nhàn tản, hoàn toàn không để lộ ra bộ dáng bị chọc giận hay đả kích. Đợi gã hoàn lời mới khinh miệt đáp trả: “Bằng những lời này mà ngươi muốn chọc giận ta sao? Nực cười.”

Tiểu Hầu Gia mỉm cười, đem lời lúc nãy của Cố Tích Triều hoàn trả lại cho y: “Đó là điều hiển nhiên thôi, ta cũng chỉ là tùy tiện nói ra, chỉ là đang lúc nhàm chán muốn tìm chút hứng thú, huống chi ta khó khăn lắm mới nghĩ được như vậy, lãng phí cảm giác chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Hai người ở giữa giương cung bạc kiếm, người đối ta đáp, Truy Mệnh cùng Thích Thiếu Thương ở một bên cũng không tiện chen miệng vào, mà Lưu Anh là nữ nhi lại càng không tiện lên tiếng, chỉ sợ đã bị hai người kia dọa đến mức ngây người.

Ngay lúc đó lại nghe được trong không trung một tiếng sấm rền vang, sắc trời bên ngoài phòng dường như nhanh chóng thay đổi. Lưu Anh đảy cửa sổ nhìn ra, liền thấy gió bắt đầu thổi mạnh, không khí có vài phần ẩm ướt, mây đen vần vũ trên nền trời, cách không xa lắm có một đạo chớp sáng xé rách không trung, theo sau là thanh âm ù ù lan rộng.

Một hồi mưa to sắp đến, có phải hay không kéo theo sau là những chuyện gian nan trút xuống?

Vài người trong phòng đột nhiên cảm giác bị nỗi buồn bã hòa bất an xâm chiếm, hô hấp như muốn rút ra khỏi cơ thể, mãnh liệt hút khí lại rất ít thở ra.Cảm tưởng như có một thứ gì đó chặn ngang lồng ngực, là buồn đau, là hoảng hốt, là cảm giác vô lực không thể giãy dụa. Phảng phất trong thiên địa tựa hồ như đan dệt nên một chiếc lưới lớn, đem người toàn bộ trói buộc vào trong đó, che lấp cả bầu trời, hôn thiên hắc địa, nhật nguyệt vô quang, khắp đất trời chỉ còn là một mảnh hỗ độn, không còn nơi trốn tránh.

Thích Thiếu Thương bỗng nhớ đến những ngày trốn tránh sự truy sát. Khi đó mỗi ngày đều mang trong lòng một cảm giác như vậy, là đau, là nặng nề, là bực bội. Hắn nuốt không trôi nỗi oan khuất, quên không được khuôn mặt của những huynh đệ đã vì hắn bỏ mình, ngày qua ngày không thể nhắm mắt. Người liền giống như một con báo điên cuồng đói khát, nôn nóng, cừu hận, hiếu chiến, khát vọng, thời khác đó như chảo dầu sôi sục trong máu, thiêu đốt đầu óc, khắc sâu vào lục phủ ngũ tạng.

Những ngày như vậy từng rất dài, rất dài, hiện giờ lại giống như vô cùng xa xôi, lại như gần ngay trước mắt.