*Bài Tân Thiêm Thanh Dương Liễu chi Từ Nhị Thủ (新添声杨柳枝词二首) của Ôn Đình Quân (温庭筠)Gel aluminum phosphate, có tác dụng giảm nồng độ acid, bảo vệ thành dạ dày, khôi phục tế bào bị hư tổn, chống viêm loét, không dẫn đến hiện tượng phosphorus bị giảm, không cản trở quá trình tiêu hóa và hấp thu các loại thuốc khác, dùng trực tiếp.
Nuốt xuống viên thuốc Anh Lục Hà vừa đưa, Cố Tích Triều theo thói quen cẩn thận đọc hướng dẫn trên hộp thuốc, rồi thuận tay rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, “Được rồi, học tỷ. Làm ơn đừng khóc, tôi vẫn chưa chết mà!”
“Cậu nói bậy bạ cái gì đó!” Anh Lục Hà dùng sức lau nước mắt, nhảy dựng lên, hung hăng cốc đầu cậu, “Vãn Tình, Phó Vãn Tình vì sao lại làm vậy?”
“Tôi không biết.”
“Chẳng lẽ thật sự là vì Thiết Thủ?”
“Tôi không biết.”
“Nếu đúng thật là như vậythì có ảnh hưởng gì đến cậu không?”
“Tôi không biết.”
“Cái gì cậu cũng không biết, chỉ biết đến chỗ tôi than thở thôi sao?” Anh Lục Hà nhíu mày chất vấn, “Uống thuốc xong chưa? Uống xong thì biến đi cho tôi! Kẻ thù đã đến cửa, cậu không phản công thì chớ, trốn ở chỗ tôi làm gì? Cậu cho chỗ tôi là trại tị nạn hả?”
“Học tỷ!” Cố Tích Triều cười khổ, mồ hôi lạnh vẫn không ngừng rịn ra trên trán.
“Cậu sốt nhẹ.” Anh Lục Hà vừa nắm lấy tay cậu đã phát hiện ngay cậu không khỏe. “Nếu cậu cảm thấy người khác tổn thương mình, nếu cảm thấy bị lừa gạt, sao không đi hỏi cho rõ ràng? Lúc nào cậu cũng vậy… Cậu không quý trọng bản thân mình, nhưng có người khác quý! Có người sẽ không vui, cậu biết không?”
“Học tỷ…” Cố Tích Triều khẽ thở dài một tiếng, vỗ vỗ bàn tay cô, “Tôi biết nên làm thế nào.”
“Cậu sẽ từ bỏ Phó Vãn Tình?” Anh Lục Hà hạ giọng hỏi.
“… Có lẽ vậy.” Cố Tích Triều vô cùng khó khăn mở miệng, “Nếu đây là điều cô ấy muốn.”
“Để cô ấy trở lại bên cạnh Thiết Thủ?” Anh Lục Hà cao giọng hỏi lại, “Vậy còn cậu? Mấy năm nay cậu che chở cho cô ấy thì sao đây? Cô ấy thật sự cho mình là công chúa cành vàng lá ngọcsao? Người người phải cúi đầu dưới chân, tùy ý cô ấy hô đến gọi đi à?”
“Lúc trước không phải chị đã nói chúng tôi chỉ là bạn mà thôi? Tôi nghĩ, mùa đông đã qua rồi.” Cố Tích Triều khẽ cười, tựa hồ như đã muốn buông xuôi. Thế nhưng chỉ vừa nghĩ đến phải từ bỏ Phó Vãn Tình, nghĩ đến ánh mắt sâu kín của cô nhìn cậu, dạ dày lại co rút từng cơn.
Anh Lục Hà nghe xong, suýt chút nữa đã đánh cho tên học đệ thụ động này một trận, chỉ vào cậu mà mắng: “Cậu đừng có ở trước mặt tôi nói những lời không có chí khí ấy nữa. Tôi còn không hiểu cậu sao? Nếu cậu đã quyết định từ bỏ còn chạy đến đây nghe tôi mắng? Dựa vào tính tình của cậu, sớm đã dọn đồ đạc bỏ đi, cũng giống như lúc trước chạy trốn khỏi Thích Thiếu Thươngvậy!”
“Tôi đích thực đã không còn được tiêu sái như lúc trước,” Cố Tích Triều ánh mắt ảm đạm, ngữ khí cũng nhuốm chút mê mang, “Nhưng mà, tôi với Vãn Tình… đã lâu như vậy, lâu như vậy, tôi thật sự luyến tiếc. Cô ấy ở bên tôi lâu hơn Thích Thiếu Thương. Vãn Tình là người đầu tiên khiến tôi muốn có một mái nhà, muốn có một gia đình với…”
Anh Lục Hà chợt quay đầu, yên lặng lau nước mắt, cố gắng trấn định: “Vậy thì đừng từ bỏ…”
Cố Tích Triều chỉ cười khổ, tự giễu mình, “Nhưng mà người cô ấy chấp nhận không phải tôi, tôi dựa vào cái gì mà giữ cô ấy? Bao năm qua, chúng tôi nương tựa lẫn nhau, tôi biết ơn cô ấy, vô cùng biết ơn. Nếu không có cô ấy, tôi không biết mình sẽ ra sao nữa. Bây giờ chị lại muốn tôi ngăn Vãn Tình tìm đến hạnh phúc sao? Tôi có tư cách gì?”
“Vì hạnh phúc của chính cậu!” Anh Lục Hà hét to, yết hầu rát bỏng, nước mắt, lại càng rơi xuống nhiều hơn.
Cố Tích Triều sững sờ, nhíu mày không lên tiếng. Hạnh phúc? Một lần cậu không tin tưởng, vàmột lần cậu cho rằng mình sẽ nắm được hạnh phúc trong tay. Nhưng cả hai lần kết quả đều giống nhau.
“Có lẽ, hạnh phúc vĩnh viễn không dành cho tôi.”
Cậu khẽ lắc đầu, chợt nhớtrước đây, mẹ vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn kẻ thù mà dõi theo cậu, ngàn vạn lời nguyền rủa theo phía sau.
“Tích Triều…” Anh Lục Hà im lặng.
“Học tỷ, đừng nói nữa.” Cố Tích Triều đứng lên, sờ mặt cô, gằn từng tiếng, “Chuyện công việc tôi sẽ không chịu thua. Đó là vương quốc do tôi một tay gây dựng, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai giẫm lên! Về phần tôi và Vãn Tình, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Khi quay về, xe chạy ngang con đường ngày hôm qua cậu và Phó Vãn Tình tìm được Trân Trân, Cố Tích Triều nhịn không được ngừng lại. Chỉ trong một đêm, đất trời xoay chuyển. Cậu cúi đầu, cố gắng nôn ra thứ chất lỏng chua gắt đang nghẹn lại nơi cổ họng, vô lực dựa người vào vô lăng, “Vãn Tình, anh không cam lòng. Anh thật sự không cam lòng…”
Thích Thiếu Thương đang ngồi sau bàn làm việcsăm soi đĩa CD trong tay. Đĩa CD này là do Thiết Thủ tự mình đưa tới, nói nó chứa tài liệu có thể giúp ích cho anh. Hắn vốn định trao cho cấp dưới, không ngờ bị Thích Thiếu Thương bắt gặp. Hắn cho rằng Thích Thiếu Thương dù có thấy cũng không biết cái đĩa này là gì. Thế nhưng Thích Thiếu Thương lại tường tận từng tác phẩm những năm gần đây của Cố Tích Triều. Nói cách khác, anh hiểu rất rõ phong cách của cậu!
Lúc này anh có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, gọi nhóm thiết kế Liên Vân đến xem “tài liệu mới”. Thứ hai, điện thoại cho Cố Tích Triều.
Mười lăm phút sau, anh nhấc điện thoại.
Một giờ sau, Cố Tích Triều lần đầu tiên ngồi trước bàn làm việc của anh.
Thích Thiếu Thương đưa đĩa CD cho cậu: “Đây là Thiết Thủ đưa tới, nói cách khác, bên cạnh em có người của anh ta.”
Cố Tích Triều bình tĩnh gật đầu: “Em sẽ điều tra rõ ràng.”
“Tích Triều, càng ngày anh càng thấy công trình lần này không đơn giản. Có lẽ cả hai chúng ta đều không nên tham dự vào.” Thích Thiếu Thương lo lắng, “Phó Tông Thư tuyệt đối không phải là người có thể vì em mà từ bỏ quyền lợi của bản thân, cho dù em là con rể của ông ta đi chăng nữa. Em phải cẩn thận!“
“Em còn tưởng anh sẽ khuyên em rời khỏi Phó Thị.” Cố Tích Triều hơi nhướng mày, nở nụ cười.
“Không gạt em, anh đúng là có ý này, nhưng em sẽ nghe anh sao?” Thích Thiếu Thương nghiêm túc nhìn cậu.
“Không.” Cố Tích Triều từ tốn mà kiên quyết lắc đầu, “Trước kia không, hiện tại xảy ra chuyện này lại càng không!”
Thích Thiếu Thương trên mặt lộ ra nụ cười khổ, ý nói “Anh biết mà”, rồi đổi đề tài, “Nếu không bận, cùng nhau ăn cơm được không?”
“Hôm nay không được,” Cố Tích Triều vẫn nho nhã lễ độ, “Em có hẹn rồi“.
“Với Vãn Tình?” Thích Thiếu Thương nhanh chóng hỏi tiếp.
Cố Tích Triều chăm chú nhìn anh đầy vẻ suy tư, muốn biết Thích Thiếu Thương hỏi vậy rốt cuộc có ý gì, nhưng chợt thấy tò mò thật là lố bịch, bèn hạ giọng: “Đúng vậy…”
Cố Tích Triều hẹn người ở một quán nướng. Mặc âu phục mang giày da mà đi ăn đồ nướng thìcó chút không bình thường, nhưng Cố Tích Triều không ngại. Mặt khác, nhân viên phục vụ đương nhiên rất phấn khích khi có thể ngắm soái ca cởi vest, tháo lỏng cravat, xắn tay áo lên.
Rất nhanh sau đó, quán nướng liêu xiêu lại đón tiếp thêm một vị khách thứ hai, cũng anh tuấn như vậy, tỏa ra dương quang vô hạn. Người Cố Tích Triều hẹn chính là Truy Mệnh.