Từ nơi ở đến quán café Ma Khách phải băng qua một ngã rẽ, 1071 bước. Từ nơi ở đến lớp phụ đạo phải đi qua ba con phố, 25798 bước.

Bà chủ nhà đòi tiền thuê, trong tay lại không có nhiều tiền đến thế. Nhưng hôm nay là ngày lãnh lương, chỉ cần xin bà chậm chút thời gian, đến tối là ổn rồi. Sắc mặt bà ấy không tốt, nhưng còn có thể làm gì khác hay sao? Bất luận thế nào, không thể động đến số tiền ít ỏi trong ngân hàng, đó là tiền chuẩn bị cho việc học đại học.

Hôm nay tiết trời không tệ, ngày mai sẽ công bố kết quả thi rồi. Chờ đợi… một ngày tựa thiên thu, mỗi khắc trôi qua là mỗi lần trái tim lạc nhịp, nhưng bất lực, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Không biết từ lúc nào, luôn có thói quen mông lung nhớ đến một chuyện gì đó khi rảo bước trên phố, không phải chuyện gì lớn, chỉ đơn thuần là đắm chìm trong thế giới riêng, cảm giác cũng không tồi.

Tiếc nuối duy nhất, dường như, là đến muộn ư…

Nhưng lần này, lại không phải thế.

Hàng loạt xe cảnh sát ngừng trước cửa quán café Ma Khách. Ánh đèn đỏ chớp nhoáng chói mắt, tiếng còi inh ỏi phá tan sự yên lặng quen thuộc. Không khí xa lạ bao trùm, mọi thứ dường như đều trở nên tiêu điều xơ xác.

“Tiểu Triều, cậu ấy chính là tiểu Triều!”

Vẫn còn đang ngờ vực không rõ chuyện gì xảy ra, bản thân đã bị kéo vào vòng hỗn loạn, không thể thoát ra.

Người dẫn đầu đang đi về phía cậu là một thanh niên mặc áo màu cà phê, quần bò đen, mặt mũi chất phác. Dưới ngọn đèn mờ ảo trong quán café, hắn nhìn rõ người trước mặt, hơi nhướng chân mày, đoạn hỏi: “Cậu là… Cố Tích Triều?”

“Đúng, là tôi.” Cố Tích Triều đã dần thích ứng với hoàn cảnh thay đổi, kể cả tâm tình hoảng loạn của đồng nghiệp bên trong quán cũng không thể khiến cậu dao động. Hiện tại, cảm xúc của cậu, có thể nói là thập phần bình tĩnh.

“Xin chào, tôi là Thiết Du Hạ.” Người thanh niên kia chỉ gật gật đầu, cuối cùng vào đề, “Nơi này đã xảy ra án mạng, muốn tìm cậu để hiểu thêm chút tình hình.”

“Án mạng?!” Cố Tích Triều có chút hoảng hốt, kích động nhìn xung quanh, “Thầy…”

Thiết Du Hạ là người tai thính mắt tinh, cười cười, nói, “Xem ra cậu đã biết. Không sai, người chết chính là thầy cậu, Bạch Lâm Bạch tiên sinh. Nửa giờ trước, ông ấy bị một vị khách đâm 14 nhát dao liên tiếp, tử vong tại chỗ.”

“Sao có thể…” Cố Tích Triều tựa hồ không thể chấp nhận, sắc mặt tái xanh không còn chút máu, thân hình đơn bạc lảo đảo sắp ngã quỵ.

Thiết Du Hạ lại không để ý, cứ thế giơ tay nhìn đồng hồ, đoạn hỏi: “Tôi nghe nói Cố tiên sinh mỗi ngày đều đến làm đúng 6 giờ chiều, sao hôm nay lại muộn nửa giờ?”

Thiết Du Hạ vừa hỏi vậy, Cố Tích Triều lập tức đứng vững, trầm giọng: “Anh có ý gì? Anh nghi ngờ tôi giết thầy?”

“Không! Cậu hiểu lầm rồi.”

Người nói câu này lại là một thanh niên mặc áo trắng ngồi trên xe lăn. Rất ít người mặc áo trắng lại tạo ra cảm giác tịch mịch như tuyết cuối mùa, thế nhưng, người này lại mang đến cho người ta cảm giác đó. Thoạt nhìn nhu nhược tựa nhành liễu trước gió, nhưng trên người lại toát ra khí thế như đã tường tận tâm tư của kẻ khác, anh ấy, không hề yếu! Ánh mắt anh áp đảo người khác, khiến họ thầm ngưỡng mộ dù anh là người chân mang tật. “Cố tiên sinh, nếu thuận tiện, có thể ngồi xuống trao đổi một chút không?”

“Các người, là cảnh sát?” Cố Tích Triều hỏi, người mặc áo trắng không trả lời, xem như không phủ nhận. “Có vẻ tôi không thể không nghe rồi, vậy…”

Thanh niên mặc áo trắng ánh mắt dừng lại trên người ông chủ. Ông chủ lập tức nói: “Phía sau, phía sau có phòng, rất yên tĩnh.” Thái độ phục tùng như người máy.

Vì thế, Cố Tích Triều chỉ có thể theo người mặc áo trắng kia thôi.

Đó là phòng thuê riêng, cực kì tĩnh lặng, cũng vô cùng sáng sủa, rất hợp để thẩm vấn. Cố Tích Triều khóe miệng nhếch lên trào phúng, mới đây thôi, cậu còn là người qua đường trong sạch, thế mà giờ lại phải chịu sự đãi ngộ này.

“Nước lọc? Hay cà phê?” Người mặc áo trắng không vội vã thẩm vấn, chỉ nhẹ giọng nói, “Tôi thấy cậu hơi cứng nhắc gượng gạo, cũng phải, dù sao đột nhiên chỉ còn lại một mình.”

“Không cần, tôi ổn.” Để một thanh niên ngồi xe lăn phải phục vụ cho mình, điều này thực chướng mắt, dù người kia có không ngại đi chăng nữa. Cố Tích Triều nở nụ cười, “Tôi là người làm việc ở đây, đồ dùng chỗ này tôi quen hơn anh.” Nói xong, cậu rót hai ly nước lọc, đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống.

Đến lúc này, thanh niên áo trắng thật sự nhìn người tên Cố Tích Triều bằng một cặp mắt khác. Cậu điềm tĩnh, so với kẻ ngoài cuộc còn trấn định hơn gấp mấy lần. Xem ra, đây là thói quen của người luôn nắm chắc toàn cục trong tay, quả nhiên không đơn giản. “Tôi là Vô Tình.” Vốn không bắt buộc phải giới thiệu bản thân, nhưng lúc này, anh lại muốn tiến thêm một bước vào thế giới của Cố Tích Triều, để hiểu sâu sắc hơn những khát khao ước vọng trong lòng cậu.

“Xin chào.” Cố Tích Triều thản nhiên gật đầu, “Tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu. Anh gọi tôi vào đây một mình, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Yên tâm, chúng tôi không nghi ngờ cậu là hung thủ, trên thực tế, hung thủ đã bị bắt ngay tại chỗ. Tôi chỉ muốn thỉnh giáo một chút, Cố tiên sinh có ấn tượng gì với cái tên Du Mỹ Diêu không?” Vô Tình khẽ khàng thờ ơ thốt ra một cái tên.

“Bà Du? Bà ấy là khách quen của quán.” Cố Tích Triều chỉ nói một câu đơn giản như thế.

Yên lặng như núi tuyết. Vô Tình cười nhạt, khó trách đã làm việc ở đây hơn một năm, nhưng không ai biết được phương thức liên lạc với Cố Tích Triều. Người này thực biết cách bảo vệ mình, tâm luôn cảnh giác người khác. “Bà Du, không, xưng hô chính xác phải là Vương phu nhân, có liên quan đến vụ án mạng hôm nay.”

“Nghe anh nói, hình như Vương phu nhân không phải là hung thủ, hay hung thủ là người có mối quan hệ nào đó với bà ấy?”

Cố Tích Triều chỉ với một câu hỏi giản đơn, lại khiến Vô Tình chấn động – một người rất nhạy bén sâu sắc! “Không sai, hung thủ là chồng bà ấy…” Nói tới đây, Vô Tình cố ý dừng một chút, nhưng đợi hồi lâu, vẫn không thấy Cố Tích Triều muốn nói, đành phải tiếp tục, “Nhưng người mà vị Vương tiên sinh kia vốn muốn giết, là cậu.”

“A?” Cố Tích Triều tới thời khắc này mới có chút phản ứng của người bình thường, cậu hỏi, “Vì sao? Tôi thậm chí còn không biết ông ta.”

Vô Tình nâng ly uống một ngụm nước, sau đó nhìn thẳng vào mắt Cố Tích Triều nói thật, “Vì vợ ông ta muốn ly hôn, nguyên nhân là vì bà ấy yêu cậu!”

“Vì vậy, kẻ làm chồng đương nhiên trong lòng sóng ghen cuồn cuộn, thề phải giết tên tình địch kia? Trùng hợp thay hôm nay tôi lại đi làm muộn, nên thầy tôi phải chịu tội thay?” Lần thứ hai ngoài dự đoán của Vô Tình, Cố Tích Triều không biện minh, chỉ trầm tĩnh suy luận, tựa một người ngoài cuộc. “Anh gọi tôi vào đây, là vì hoài nghi, hoài nghi vì sao tôi vận khí tốt như vậy, cư nhiên chạy thoát. Thậm chí, còn ngờ rằng tôi thông đồng với Vương phu nhân, phải không?”

Vô Tình cười cười, hỏi: “Nếu chúng tôi thực sự nghi ngờ, vậy câu trả lời của cậu là?”

“Không phải, đương nhiên không phải.” Cố Tích Triều kiên định nói, lại hỏi, “Chỉ là không biết, lời của tôi, anh có mấy phần tin tưởng?”

“Tôi tin.” Vô Tình đáp ngắn gọn, như đinh đóng cột, không chút chần chừ.

Lúc này, lại đến phiên Cố Tích Triều ngây ngốc, đơn giản như thế sao?

Vô Tình thấy thần sắc kinh ngạc của cậu, chợt nở nụ cười, “Thả lỏng một chút, đừng bắt bản thân phải phòng vệ mỗi giờ mỗi khắc. Trong thế giới này, mỗi người đều bộn bề loay hoay với cuộc sống của họ, không phải ai cũng nhàn rỗi, chăm chăm đi công kích cậu đâu.” Nói xong, Vô Tình rời phòng, dặn dò đội cảnh sát giải tán. Có thể nói, đến lúc đó, giữa hai người bọn họ, Vô Tình mới chiếm được thế thượng phong.