Cố Tích Triều nhìn xuống cái bàn đã gãy nát, lại nhìn đến Thích Thiếu Thương đang nộ khí xung thiên, đôi mày thanh tú đang chau lại của y dần dần giãn ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào hắn.

“Khụ… Chờ một chút ta mang đến cho ngươi một cái bàn khác.” Phát hiện ánh mắt của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương sờ sờ mũi ngồi xổm xuống ho khan, vội vã nhặt lên mấy viên thuốc cùng bình dược bị hắn hất đổ tứ tung trên mặt đất, sau đó bỏ hết vào túi vải của Cố Tích Triều.

“Ân? Bình này là thuốc gì? Ta chưa từng thấy.” Thích Thiếu Thương nhặt lên cái bình màu lam nhỏ kia, lắc lắc.

“Mau trả cho ta!” Thanh âm Cố Tích Triều có chút nôn nóng, xoay người muốn bước xuống giường.

“Được được, ngươi đừng động, ta trả cho ngươi.” Nhìn qua thân thể hư nhuyễn của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lập tức chạy nhanh đến đem cái bình nhỏ ấy đặt vào tay y.

“Đây là thuốc trị ho của ta.” Thấy Thích Thiếu Thương đang nhìn chằm chằm vào mình cùng lọ thuốc, Cố Tích Triều bất an thấp giọng nói.

“A… Đúng rồi, ngươi có biết ‘Diệt hồn’ phải giải như thế nào không?”

” ‘Diệt hồn’ là từ bảy loại mê dược khác nhau mà chế thành, muốn giải kỳ thật cũng không quá khó, cái khó chính là phải tìm ra bảy loại mê dược kia là bảy loại nào. Cho nên, chỉ có người phối dược mới biết được cách giải.” Cố Tích Triều lắc đầu, hơi hơi nhíu mày nhìn hắn.

“Vô Tình cũng nói như vậy. Thật sự không thể thử một lần sao?”

“Trên đời này có hàng trăm ngàn loại mê dược khác nhau, muốn thử nghiệm từng cái… e là ngươi sống không đủ lâu mà thử đâu.”

“Nói cũng phải. Chẳng lẽ phải để tiểu Phi Vân trong tình trạng như vậy mãi sao, sống như thế thì còn khổ hơn chết.”

“Loại độc này không phải là loại kịch độc chí mạng, nhưng nó lại có thể làm cho người ta toàn thân đau đớn mà lại không có cách nào thanh tỉnh, giống như ngươi nói – sống còn khổ hơn chết.”

“Nếu theo lời ngươi nói, tiểu Phi Vân lúc ở Dung vương phủ đã bị hạ độc, vậy trong Dung vương phủ nhất định có giải dược rồi!”

“Theo ta được biết, bên người Triệu Thành có một cao thủ dùng dược tên là Hình Giang Thiên. Ba năm qua, dược ta uống chính là do hắn chuẩn bị.”

“Nếu hắn là cao thủ dùng dược thì tại sao ba năm qua thương thế của ngươi chẳng khá hơn tý nào chứ?”

“Đó là bởi vì trong dược hắn sắc cho ta, ta có cho thêm một ít thuốc làm cho vết thương nặng thêm nên mới như thế.” Cố Tích Triều trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương, liếc hắn một cái rồi quay đi nơi khác.

“Ngươi điên rồi!” Thích Thiếu Thương mở to hai mắt như không thể tin nổi những điều hắn vừa nghe.

“Ta không muốn Triệu Thành đến quấy rầy ta. Triệu Thành có sắp xếp một nha đầu hầu hạ bên cạnh ta, tuy mang tiếng là hầu hạ, nhưng thực chất lại là giám sát ta. Mỗi khi cơ thể ta khỏe hơn một chút, Triệu Thành sẽ xuất hiện.” Cố Tích Triều giống như nhớ ra chuyện gì đó không vui, nhíu chặt đôi mày.

“Tên Triệu Thành này chẳng lẽ ăn no không có chuyện gì làm sao?” (Anh ngốc quá! Vợ bị sàm sỡ mà cứ nghệch mặt ra hỏi hoài!!)

“Hắn có rất nhiều chuyện để làm, cái chính là không có chuyện gì tốt mà thôi.”

“Không có chuyện gì tốt? Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không có gì, hắn chỉ đang muốn làm một Phó Tông Thư thứ hai.”

“Làm một Phó Tông Thư thứ hai? Tại sao ngươi biết?”

“Nếu ngươi thường xuyên bị người ta hứa hẹn sẽ phong hầu bái tước cho ngươi nếu ngươi chịu hợp tác thì ngươi cũng sẽ dễ dàng hiểu rõ.”

“Đây chính là mục đích hắn mang ngươi đi? Hắn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ ngươi truyền ra bên ngoài sao? Đây chính là đại tội phải rơi đầu!”

“Hắn biết ta sẽ không nói nên mới làm như thế.” Cố Tích Triều dùng một loại ánh mắt ám chỉ [ngươi thực ngu] để nhìn về phía Thích Thiếu Thương.

“Hắc hắc, ngươi ở trong Vương phủ bỏ trốn ra bên ngoài như vậy, hắn còn không tìm cách đem ngươi bắt trở về sao! Nếu hắn có tâm bắt ngươi, với trạng thái của ngươi hiện nay, ngươi tuyệt đối không thể trốn thoát.”

“Hắn căn bản là cố ý muốn thả ta đi. Đêm hôm đó có thể dễ dàng trốn ra ngoài như vậy ta đã cảm thấy rất kỳ quái. Ở ngôi miếu cũ gặp phải bọn người đang mang Vân nhi cũng chỉ là tình cờ mà thôi. Về sau khi gặp được ngươi ở khách điếm, ta mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Mọi chuyện từ đầu đến cuối căn bản là âm mưu của Triệu Thành. Triệu Thành quả nhiên là tâm tư kín đáo, có điều, hắn không thể ngờ được, Thích Thiếu Thương ngươi lại không phải là loại người chỉ có khí lực dư thừa mà đầu óc không phát triển.”

“Tích Triều, ngươi đang châm biếm ta hay là đang tán dương ta đây?!” Nghe vậy mặt Thích Thiếu Thương lập tức nhăn lại như một cái bánh bao, giận dỗi nhìn y.

“Ngươi nói thử xem?” Cố Tích Triều nói xong khóe miệng cong lên thành một độ cung thật đẹp, khiến Thích Thiếu Thương nhìn một cái liền thấy choáng váng.

“Ta… ta… ha ha… ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước, bằng không Dương tổng quản sẽ đến để truy sát ta đấy!” Thích Thiếu Thương cố nặn ra một nụ cười vặn vẹo vô cùng miễn cưỡng rồi vội vã cầm lấy Nghịch Thủy Hàn bước nhanh ra ngoài.

“Thích Thiếu Thương, đừng bao giờ nghĩ tới việc tự tiện xông vào Dung Vương phủ, ngươi không phải là đối thủ của Hình Giang Thiên đâu.” Cố Tích Triều không nhìn Thích Thiếu Thương mà chỉ chăm chăm nhìn vào bình dược màu lam nhỏ.

“Ừ…” Nghe vậy Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức vui vẻ gật đầu. Tích Triều đang lo lắng cho ta a!

“Còn có…”

“Hả?” Dừng cước bộ, Thích Thiếu Thương lập tức quay đầu.

“Đừng quên mang bàn mới đến cho ta.”

“Ha ha, ta quên mất, được rồi, ta sẽ sai người đưa qua ngay.” Thích Thiếu Thương trong lòng đang lo lắng không biết có nên len lén vận chuyển cái bàn từ cửa sau vào cho y không, bởi trước kia, khi hắn vẫn còn là bộ khoái của Lục Phiến Môn thì hắn đã đập vỡ không ít đồ đạc, làm mấy người trong phủ nổi nóng, lần này nếu bị bọn họ phát hiện hắn tiếp tục động tay động chân, chắc chắn không cách nào yên được!

.