Edit: Nguyệt Phong

Đột nhiên tỉnh lại, Thích Thiếu Thương có chút mông lung ngẩng đầu, ra là gió…

Bên cửa sổ một nhánh cây khô gầy, vẽ lên bức tường xung quanh một bức tranh quỷ mị, nơi chân trời ánh trăng ảm đạm thê lương.

Cảm nhận hàn phong theo cửa sổ luồng vào Thích Thiếu Thương đưa tay khép lại khung cửa, xoay người tìm kiếm một kiện hồ cừu, cũng không nghĩ đến phía sau liền truyền đến một vài âm thanh.

Là tiếng bước chân.

Chậm rài, từng bước.

Hắn nhớ rõ, ngày đó, người kia rời xa hắn cũng là tiếng bước chân như thế này….

Đại đương gia…

Hoảng hốt quay mạnh đầu, Thích Thiếu Thương im lặng hồi lâu, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm về một phía, sau đó lại si nhiên mỉm cười.

Là ngươi…

Vươn tay, hắn cười nói,

Không lạnh sao.

Vẫn nhất kiện thanh sam như thủy, trong xanh đến mỹ lệ, mà y cũng giống như màu áo đó, thanh sạch, thoát trần. Y vốn nên là tiên nhân trên núi cao, cần gì phải tự làm khổ chính mình mà bước xuống cõi hồng trần…

Nhẹ tựa vào vai Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều khẽ mỉm cười, vẫn giống như năm đó, nhìn như vô tình rồi lại đa tình.

Ngươi đi nơi nào, ta đã bỏ bao công sức để tim ngươi nhưng ngươi vẫn bật vô âm tính.

Ôm lấy vai Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương mới phát hiện thân thể y lạnh đến dị thường, không khỏi nhíu mày, dứt khoát mà đem y kéo thẳng vào lòng.

Ta sợ Vãn Tình cô đơn, liền đi bồi nàng.

Cảm nhận được hành động ân cần chăm sóc này của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cũng không giãy dụa, tùy ý để hắn ôm mình. Trên người hắn vẫn còn hương vị của năm đó, ngang tàng mà bá đạo.

Tích Tình tiểu cư sao, ta có đi qua nơi đó, nhưng ngươi…

Thấy Cố Tích Triều chỉ cười mà không nói, Thích Thiếu Thương nghĩ lại, nếu y đã cố ý tránh mặt hắn, làm sao có thể để cho hắn tìm ra…

Hiện tại ngươi cũng đã trở lại, bất quá nếu ngươi đã quay lại, ta sẽ không một lần nữa buông tay để ngươi đi…

Như thế nào, ngươi bắt giữ người như vậy có còn xem pháp luật ra gì không?

Tươi cười giả hoạt, Cố Tích Triều nhẹ đẩy Thích Thiếu Thương ra, trong đôi mắt như thủy để lộ ra một tia cổ quái.

Đại đương gia, đến gặp ta đi…

Cái gì…Ngươi nói cái gì….

Bỗng nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, Thích Thiếu Thương hoảng hốt bước lên phía trước muốn giữ chặt người thư sinh áo xanh đó, mắt thấy tay áo đã nắm trong tay lại đột nhiên biến mất, ngẩng đầu nhìn lại trên tường chỉ còn lưu lại một vạt ánh trăng lạnh lẽo…

Tích Triều! Tích Triều!!!

Lâu chúa?

Dương Vô tà đột nhiên nghe được thanh âm từ trong thư phòng truyền đến, liền vội vàng đi vào, quả nhiên thấy Thích Thiếu Thương mang vẻ mặt hoảng hốt đứng trong phòng. Ánh đèn vẫn sáng lấp lánh, nhưng khuôn mặt hắn lại trắng xám như tờ giấy.

Sao vậy, lại mơ thấy Cố công tử sao?

Không, y vừa rồi thật sự đã ở đây, ta, ta rõ ràng còn cầm tay y…

Thích Thiếu Thương giờ phút này tựa như một đứa trẻ.

Ngài lại hồ đồ sao, Cố công tử mấy năm trước đã qua đời, ngài đã quên, là ngài tự tay…

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Dương Vô Tà nhặt lên hồ cừu rơi bên cạnh bàn, phủ lên người Thích Thiếu Thương. Ngày mai ta đi tìm Vô Tình thần bộ đến thay ngài khám và chữa bệnh, nếu không bệnh cũ cứ tái đi tái lại thế này….

Qua đời….

Giống như nghe tiếng sấm nổ giữa trời quang, Thích Thiếu Thương kinh hãi đến ngây người. Chuyện cũ như khói, đến bây giờ ở trong đầu lại chậm rãi thành hình, những hình ảnh đó rõ ràng đến mức tưởng như có thể chạm đến được, khiến cho người ta đau đến tê tâm liệt phế.